Mùa thu là mùa chúng mình gặp nhau đấy
Người ta thường bảo con gái là
người tình kiếp trước của cha, nhưng chưa bao giờ nhắc đến mối quan hệ với mẹ.
Chẳng nhẽ là tình địch? Tớ không nghĩ vậy. Từ cách xưng hô hẳn là cậu biết tớ
coi cậu là gì rồi đúng không, cô bạn bé nhỏ của tớ?
Khi tớ chuẩn bị gặp cậu, tớ đã qua cái
tuổi son rỗi trẻ trung từ rất lâu rồi, mọi giai đoạn của quá trình mang thai
sinh nở tớ đều đã trải qua, và thậm chí đã trải qua những ba lần. Nhưng có lẽ
vì cậu khác, nên tất cả những cảm xúc của tớ lúc ấy đều khác biệt. Tớ nghĩ hẳn
cậu là cô bạn thân từ kiếp trước của tớ, nên tớ vừa háo hức, vừa bồn chồn, vừa
mong ngóng sớm được gặp cậu.
Tớ nghĩ ngay từ lúc mang thai người ta
đã có thể đoán phần nào tính cách con cái rồi. Tớ có thể dễ dàng đoán tính cách
các anh của cậu, nhưng cậu thì tớ đầu hàng. Bình thường cậu cứ nằm ngoan trong
bụng tớ đến nỗi nhiều khi tớ quên mất sự hiện diện của cậu. Nhưng một khi cậu
muốn tớ nhớ đến cậu, tớ phải nhớ một cách đậm sâu luôn ấy. Tuyên bố sự có mặt của
cậu đơn giản và chỉ duy nhất thôi: Ăn! Tớ có thể hình dung cảnh một cô bé buộc
tóc hai bên một tay nhẩn nha gặm bánh rán đường, nhưng nếu tay bên kia bé ấy
bưng lên lại là đĩa thịt chó nữa thì… Chính vì cái sự vụ ăn uống này mà đến tận
lúc tớ vào phòng sinh, có người vẫn thấp thỏm lo lắng không biết nên đổi viền
tã của cậu từ hồng thành xanh hay không.
Ngoài muốn tớ ăn ra, cậu hình như cũng
chẳng muốn tớ có nhu cầu gì đặc biệt ngoài ngủ. Tớ thì không có vấn đề gì,
nhưng có vài người trong gia đình ta bất mãn cậu ạ. Nhà mình lúc ấy cũng không
có gì dư dả. À để tớ kể cậu nghe một chút về nhà mình cậu nhá. Bình thường người
ta hay hát bài gì để mô tả gia đình nhỉ? Cả nhà thương nhau hay ba ngọn nến
lung linh? Nếu áp dụng cho nhà mình thì có lẽ phải nhân đôi quân số lên cậu ạ.
Trên cậu là ba anh trai này, tớ này, và cả người
ấy của tớ nữa này. Người ấy thì chẳng phải nói, chứ ba anh trai của cậu,
bình thường tỏ vẻ lạnh lùng “Em nào cũng được!” thế thôi, chứ nói nhỏ tớ biết
thừa các bạn ấy toàn tranh nhau bế bé gái nhà hàng xóm, có lần còn bế về nhà giấu
trên gác cơ cậu ạ. Quay lại chủ đề chính, vì cậu nhắn nhủ tớ có tí tẹo nhu cầu
thế thôi, nên có vẻ mấy bạn này bất mãn cậu ạ, chẳng biết làm gì cho tớ với cậu
vui lòng nữa. Thành ra tớ được đối xử cứ như bà hoàng. Cứ chiều đến tớ đi làm về,
đi vòng vòng quanh hiên nhà là thể nào cũng có một cái đuôi bê ghế đi theo, khi
nào tớ cần ngồi cho đỡ mỏi là cái ghế sẽ được tự động đặt xuống. Mỗi lần ngồi
xuống ăn cơm là có một chồng chăn để sẵn để làm đệm cho tớ ngồi. Người ấy thì
tuyên bố cậu mà là con gái thì ba tháng tớ chẳng cần xuống giường, phục vụ tận
nơi cơ. Còn nếu cậu mà là trai, thì chắc tớ phải vừa bế cậu vừa xuống bếp nấu
cơm cậu ạ. Nghe xong chẳng biết nên buồn hay nên vui nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét