Sự kiện kinh hoàng bên lề sinh nhật 26


Chỉ còn vài ngày nữa thôi là bước sang sinh nhật lần thứ 26 thế nhưng không tin nổi chuyện lại xảy đến với mình.

Tối qua ra đường với tâm trạng rất vui vẻ. Thậm chí còn kịp đi siêu thị, đổ xăng rồi mới đến chỗ hẹn với hai chị em đứa bạn thân lâu lắm mới gặp. Trung thu mà, tắc đường kinh khủng khiếp, cả 3 ì ạch mãi mới lết được từ Bờ Hồ về Chùa Bộc nhưng vẫn rất vui vẻ. Rồi lúc về chia tay nhau, chào nhau xong mình còn vừa đi vừa lẩm nhẩm hát. Đường Thái Hà lúc ấy rất vắng. Đến ngã tư giao với Hoàng Cầu hay gì đó, mình đang đi chậm lại để dừng đèn đỏ thì thình lình một cái xe máy đâm thẳng vào xe mình. Mình chưa kịp định thần thì đã văng người xuống đất.

Trời ạ, lúc ấy điều đầu tiên xuất hiện trong đầu mình là "Tại sao mình lại ngã?". Rõ ràng mình đi rất cẩn thận, tại sao mình lại ngã? Thậm chí lúc có tiếng mọi người hô hoán và ai đó hét lên rồi đỡ mình dậy, mình vẫn còn lẩm bẩm cái câu đó. Mình vẫn nghĩ tai nạn, rồi chết chóc thương tâm gì đó nó nằm rất xa mình. Cái thế giới mình cẩn thận xây xung quanh bản thân vốn rất đơn giản, và an toàn. Nhưng đấy là mình nghĩ thế. Một khi số mệnh tìm tới thì có lẽ muốn tránh cũng không được. Đầu óc mình lúc ấy trắng xóa, có cảm giác đau nhưng không rõ đau ở đâu cho đến khi có anh nào đó bế xốc mình dậy. Cơ mà nghe tiếng anh này thở hồng hộc rồi lấy sức gồng mình để bế mình, tự nhiên không nhịn được cười, lúc ấy thì bắt đầu tỉnh táo và mình nghĩ "Em giảm 5 cân rồi cũng chưa ăn thua sao ạ? Hay tại tối nay ăn nhiều quá?" :)). Cơ mà đau quá không cười nổi. Song tỉnh táo rồi thì cơn sợ mới ào đến. May mà có rất nhiều người đã dừng lại và giúp mình. Trong lúc mình đang lập bập vì sợ và hoảng đã dàn xếp xong xuôi cả với người đâm mình rồi.

Ngẫm lại mới thấy mình quá may mắn. Gặp nạn giữa đêm mà được bao nhiêu là người quan tâm và giúp đỡ. Thấy ấm áp với xúc động kinh khủng. Ở cái thành phố này gần chục năm, chưa bao giờ mình cảm thấy nơi này là nhà, mình vẫn có cảm giác xa lạ và có phần bài xích nó. Thế nhưng giờ có lẽ sẽ khác. Chỉ cần có tình người thì dù bất cứ nơi nào cũng có thể trở nên ấm cúng đúng không?

Rồi thì tay chân người ngợm tuy đau nhưng cái đầu với cái mặt không làm sao. Thậm chí cái mũ bảo hiểm cũng không làm sao :O. Giờ mới thấy mũ bảo hiểm Papa mua xịn quá. Ngày xưa thậm chí mình còn từng chê màu quá hường huệ hoa lá, màu hồng? :)) Con lớn rồi chứ có phải học mẫu giáo đâu mà vẫn thích màu hồng :(((. Nhưng vì là quà của Papa nên vẫn chăm chỉ đeo, và giờ cái mũ ấy cứu mình :(((. Lúc bị đập đầu xuống mình bị choáng nên cũng chẳng nhớ độ mạnh yếu ra sao, nhưng mọi người ai cũng xuýt xoa bảo quả đấy tưởng đầu mình vỡ toang rồi :(((((. Nghe xong câu đấy quả thực chỉ muốn lăn ra ngất xỉu (cơ thể dập nát quả đấy tinh thần cũng dập nát theo luông). Đã thế cái người đâm mình còn có vẻ biến thái và dê già :((. May mà được các cô chú anh chị che chở rồi đưa về tận nhà, chứ lơ ngơ 1 mình ở đấy thì không rõ chuyện gì sẽ xảy ra :((.

Về được đến nhà, cái ổ an toàn của mình xong thì bắt đầu rấm rứt khóc. Vừa rửa mấy vết trầy vừa tủi thân kinh khủng và chỉ muốn gọi ngay cho mẹ. Nhưng mà không dám. Cuối cùng quyết định viết và đăng lên 1 group rất quan tâm đến tình hình giao thông để cảm ơn, và cũng để giải tỏa (hành động viết dài loằng ngoằng này cũng là đang giải tỏa nè). Dù biết rất khó để những ai có mặt tại đó có thể đọc được, nhưng vẫn muốn viết, để mọi người thấy cuộc đời này vẫn dễ thương và tình người vẫn mến thương đến nhường nào. Hy vọng mọi điều may mắn và hạnh phúc sẽ đến với những con người mang tấm lòng tuyệt vời như vậy.

P.s nếu có ai ở khu vực Thái Hà chỗ ngã tư giao Hoàng Cầu mà cần đi đâu đó, cứ đi xe ôm chú nào lớn lớn tuổi tên là Hải nha. Mình không nhớ xe và biển số xe của chú, nhưng chú rất hiền và tận tâm, sẵn lòng đưa mình về tận nhà chỉ vì sợ cái người đâm mình đi theo và lo mình choáng quá lại ngã ra đườn
g.

P.s sinh nhật năm nay chẳng dám cầu xin gì nhiều, chỉ mong hai chữ bình an :((. Mọi người ra đường nhớ đội mũ bảo hiểm chất lượng và cài quai an toàn nhé hic hic. À còn nữa, nếu có ăn gì thì ăn in ít thôi, đề phòng khi có ai đó phải bế xốc mình lên mà ko bế nổi thì tội lắm :(((.

Nhận xét