Nói ta tin nhau - Chương 1 (2)



Dành tặng Frank, chồng tôi
Người tôi luôn yêu và tin tưởng.

Chương 1:

“Cô là phụ nữ, cô Wainwright. Cho tôi ý kiến trung thực của cô xem.” Sam Stark ngừng lại một thoáng để uống brandy từ chiếc ly trong tay. “Cô có nghĩ hợp đồng tiền hôn nhân đã dọa cô ấy sợ chết khiếp không?”

Desdemona Wainwright nhìn theo ánh mắt của Stark. Sự chú ý của anh ta ghim vào vật thể hai tầng bên dưới cửa sổ phòng làm việc. Cô có cảm giác không mấy thoải mái rằng anh ta đang phủ giông tố lên ba con thiên nga bằng băng cỡ lớn rồi chẳng mấy chốc chúng sẽ tan chảy trên bãi cỏ trong khu vườn đơn sơ của anh ta.

Lúc này nhân viên của cô rõ ràng đã kết thúc việc dọn đi hầu hết dấu tích của tiệc chiêu đãi đám cưới đột ngột bị hoãn lại. Gần bảy cân salad tortellini nguội, hai trăm chiếc bánh tart[1] măng tây cỡ nhỏ, ba đĩa pho mát dê thảo dược cỡ đại, và một trăm năm mươi chiếc nem rán không nghi ngờ sẽ được nhồi đầy vào trong chiếc xe tải cung cấp thực phẩm hãng Kết nối Đích xác.

Chiếc bánh cưới, loại năm tầng được trang trí công phu với những bông hồng kem trắng và tím phớt sẽ được đóng gói cẩn thận trong chiếc hộp đựng đặc biệt của nó.

Nhưng những con thiên nga tạc từ đá là cả một vấn đề. Không những chúng nặng cực kỳ, mà lúc này cũng đã trở nên khá trơn rồi.

Những con thiên nga chắc chắn sẽ trở thành đồ bỏ. Desdemona ném một cái nhìn đánh giá về phía chúng khi cô vội vã theo sau Stark vào pháo đài từ bê tông, sắt và thủy tinh anh ta gọi là nhà. Những chiếc mỏ thiên nga đã bắt đầu rỏ nước, và phần lông vũ ở đuôi mờ dần. Ngay cả nếu đẩy trở vào tủ lạnh của Kết nối Đích xác ngay lập tức, chúng cũng không thể cứu lại được. Desdemona biết chẳng có cách nào để cứu chúng để tái sử dụng ở sự kiện từ thiện mà công ty nhỏ của cô sẽ phục vụ theo lịch trình vào thứ Ba.

Một mất mát lãng phí, giống như đám cưới của cặp đôi Stark – Bedford.

Cách xử lý đơn giản nhất với những khối băng điêu khắc đồ sộ là để mặc chúng ở yên chỗ ban đầu cho đến khi mặt trời cuối xuân hòa tan chúng. Sẽ không mất nhiều thời gian, đôi ngày gì đấy, có lẽ thế. Seattle đang tận hưởng giai đoạn hiếm hoi của tiết trời ngập nắng.

Nhưng Desdemona cảm giác cơn nhói đau đầy tội lỗi trước ý nghĩ để mặc những con thiên nga trong khu vườn trang nhã vô cảm của Stark. Dường như có chút nhẫn tâm khi gắn chú rể bị bỏ rơi với ba thứ như những kẻ nhắc nhở sinh động cho trải nghiệm bẽ mặt anh ta phải chịu đựng chiều nay. Đặc biệt khi cô cũng nằm trong quy trình cố gắng dán anh ta vào cái nhãn tượng trưng cho sự thất bại đắt đỏ đó.

Desdemona giữ cằm cố định. Cô không được phép để mối xúc động tự nhiên làm yếu đi quyết tâm của cô. Cô không có điều kiện để bị dao động bởi sự đồng tình. Có quá nhiều tiền đang có nguy cơ mất trắng. Cô phải tìm ra lối thoát khỏi khoản tài chính đổ xuống sông xuống bể cho tiệc chiêu đãi của cặp đôi Stark – Bedford.

Cô vật lộn để nghĩ một lời đáp ngoại giao với câu hỏi của Stark.

“Tôi không thể nói cô Bedford có để ý đến hợp đồng tiền hôn nhân hay không”, Desdemona khẽ nói. Cô nhoài người về phía trước cho đến khi ngồi hẳn lên rìa chiếc ghế.

Cô để một mắt xem chừng bờ vai rộng đáng kinh ngạc của Stark, để chắc chắn anh ta không quay lưng lại khi cô với qua chiếc bàn từ kính và sắt của anh ta.

Một cách nhanh chóng cô gạt tờ nhắn xin lỗi của Pamela Bedford sang một bên. Rồi cẩn thận đặt hóa đơn cung cấp thực phẩm sao cho đảm bảo Stark sẽ nhìn thấy nó khi anh ta quay trở lại chỗ ngồi.

“Tôi chỉ tự hỏi”, Stark nói, sự chú ý vẫn đặt hết lên những con thiên nga. “Bởi tôi luôn tạo thói quen thiết lập phân tích thất bại một cách tỉ mỉ khi mọi thứ đi sai hướng.”

“Phân tích thất bại?”

“Nó là thủ tục chuẩn mực sau một thảm họa.”

“Ồ. Tôi hiểu rồi.” Desdemona hắng giọng. “Ừm, mà nó cũng không thực sự liên quan đến tôi, thưa anh Stark. Tôi chỉ là người chuẩn bị tiệc. Bây giờ, thế thì, tôi tin hóa đơn của tôi hoàn toàn không cần giải thích gì nữa cả. Không biết liệu anh có muốn nhìn qua nó không?”

“Tôi đã làm rõ ngay từ đầu sẽ có một cái như thế.” Stark chống một bàn tay to lên bệ cửa sổ và tiếp tục nghiên cứu những con thiên nga bên dưới.

“Bản phân tích thất bại ấy ạ?”

“Một hợp đồng tiền hôn nhân. Cô có nghĩ cô ấy cho rằng tôi sẽ thay đổi vào phút cuối cùng không?”

“Tôi không biết nữa, anh Stark.” Sau vài giây cân nhắc thêm, Desdemona rướn tay qua bàn lần nữa và lật úp lời nhắn ngắn gọn của Pamela xuống. “Không may là, tôi sẽ không thể có khả năng ướp lạnh món salad tortellini. Và tôi không có thực đơn khác có món bánh tart măng tây được lên lịch sẵn trong tuần này. Tôi sợ sẽ phải để anh trả tất cả những thứ cô Bedford đặt hàng.”

“Mẹ kiếp, có cái quái gì vô lý trong việc yêu cầu cô ấy ký hợp đồng tiền hôn nhân nào? Cô ấy trông đợi gì ở tôi? Chẳng nhẽ cô ấy thực sự nghĩ tôi tin cô ấy sẽ ở yên một chỗ trong năm mươi năm nữa chắc?”

Thái độ xúc phạm lạnh lẽo trong giọng nói của Stark khiến Desdemona trừng mắt quay lại nhìn, sửng sốt, vào phiến lưng anh ta. Cô nhận ra anh ta thực sự mất phương hướng bởi hành vi của vị cựu hôn thê. Thật đáng kinh ngạc. Khi người đàn ông này được ca tụng là người lỗi lạc. Cô đã nghe lỏm một trong các vị khách đến dự đám cưới đề cập đến anh ta như một chiếc máy tính bằng người. Nhưng có vẻ anh ta khá đần độn với những điều quan trọng đến từ cuộc sống.

Ngay cả Desdemona, người chỉ có giao thiệp với Pamela Bedford qua chuỗi những lần tư vấn về các sắp xếp trong tiệc chiêu đãi, cũng thừa biết vị hôn thê của Stark phản ứng với quan điểm về một hợp đồng tiền hôn nhân thế nào. Tháng trước Pamela đã quỵ cả người và khóc nức nở trong văn phòng của Desdemona. Lúc họ đang giữa cuộc tuyển chọn giữa bánh tart măng tây và bánh quich nấm cỡ nhỏ.

“Một hợp đồng tiền hôn nhân”, Pamela rền rĩ vào khăn giấy. “Cô có tin được không? Anh ta không yêu tôi, tôi biết ngay mà. Đây chẳng phải một điều khủng khiếp cho cô dâu phát hiện bốn tuần trước lễ cưới sao? Tôi sẽ làm cái trời ơi đất hỡi gì bây giờ?”

“Ừ, bánh tart măng tây rất phổ biến…”

“Không, đừng trả lời. Đây không phải vấn đề của cô, phải không? Tôi xin lỗi vì đã thẩy hết chuyện này lên cô, Desdemona. Chỉ là tôi phải nói chuyện với ai đó, và tôi không muốn cha mẹ tôi lo lắng. Họ quá hạnh phúc về lễ cưới.”

“Cô đang nghĩ đến chuyện bỏ đấy à?” Desdemona lo lắng hỏi. “Nếu vậy, làm ơn hãy cho tôi biết. Để tôi biết đường đặt nguyên vật liệu cùng đồ thiết yếu và thuê thêm người giúp đỡ sớm.”

“Đương nhiên tôi sẽ không bỏ.” Pamela hỉ mũi lần cuối cùng và rồi vo viên tờ giấy ăn. Cô ta rướn thẳng hai vai và cho Desdemona cái nhìn gan dạ. Joan Arc trên đường đến giàn thiêu. “Đương nhiên tôi sẽ phải vượt qua chuyện này. Người ta không hủy một mối quan hệ có tầm trọng đại thế này vào phút cuối cùng, không phải sao? Chưa xong. Cả gia đình sẽ khiếp sợ.”

“Có lẽ cô nên về nhà và suy nghĩ kĩ”, Desdemona nói. “Hôn nhân là một bước tiến vô cùng lớn.” Và tôi không thể chuyển măng tây và húng quế tươi trở lại hãng của tôi được.

Pamela buột một tiếng thở khẽ, đầy bi kịch. “Anh ta là một kẻ quái dị, cô biết không. Hoặc có lẽ người máy sẽ là miêu tả chính xác hơn. Anh ta có cái đầu của một cỗ máy tính và cơ thể của một người mẫu thể hình. Thật quá lãng phí.”

“Thưa cô Bedford, tôi không nghĩ chúng ta nên thảo luận vấn đề này. Cơ thể vị hôn phu của cô không bao gồm lắm trong quyết định với thực đơn của chúng ta.”

“Anh ta dành vài năm với một đội ngũ chuyên gia ở Colorado gọi là Viện Rosetta, cô biết đấy. Anh ta nghiên cứu các ứng dụng từ thuyết hỗn mang. Một vài trong số đó vô cùng tuyệt mật.”

“Tôi hiểu.” Desdemona không biết cô nên đáp lại thế nào nữa. Định nghĩa của cô về hỗn mang là những gì xảy ra ở Kết nối Đích xác khi một người trong đội ngũ nhân viên của cô, rất nhiều trong số đó liên quan đến giới nghệ thuật, thình lình được gọi đến một buổi thử vai ngay trước một sự kiện cần cung cấp thực phẩm quan trọng.

“Anh ta tuyệt đối không có ý thức về thời trang. Anh ta đi giày chạy bộ, mặc quần jeans, và một chiếc áo khoác nhung kẻ cũ rích để làm việc mọi ngày.” Pamela chấm chấm đôi mắt. “Và một đôi kính tròn tí xíu quái gở và, ôi, lạy Chúa, một chiếc túi nhựa để bảo vệ tất cả bút bi và bút chì nữa. Thật quá xấu mặt.”

“Tôi đoán nó dùng cho công việc của anh ấy.”

“Tôi luôn cố hết sức để nâng cấp anh ta, nhưng vô cùng khó khăn. Cô không biết tôi phải vất vả thế nào mới thuyết phục anh ta mua một bộ tuxedo cho lễ cưới đâu. Anh ta muốn thuê, cô có tin nổi không cơ chứ?”

“Bánh quiche nấm cũng ngon, đương nhiên là thế, nhưng...”

“Anh ta hoàn toàn buồn bực trước các sự kiện xã giao.” Pamela cho Desdemona một ánh nhìn thê lương. “Anh ta ghê tởm các loại tiệc cocktail và từ thiện. Anh ta chưa bao giờ đi nghe opera hoặc đến nhà hát. Anh ta thậm chí còn tránh tiệc chiêu đãi đối tác theo lệ thường.”

“Nhưng tôi nghĩ bánh tart măng tây sẽ bắt mắt hơn”, Desdemona nói nhanh.

“Đây không phải tôi không cố gắng. Chúa biết tôi đã hết mình. Sau cùng, tôi là người phải bị trông thấy với anh ta ở nơi công cộng.” Pamela hít vào những giọt nước mắt chực rơi thêm. “Nhưng tôi không đảm bảo khả năng thay đổi anh ta. Anh ta đơn giản không hề hứng thú, cô thấy đấy, và cô phải có được toàn bộ chú ý của Stark trước khi cô có thể làm bất cứ điều gì với anh ta.”

“Mặt khác, chúng ta có thể đi đến một hiệu quả hoàn toàn khác biệt, ở đây”, Desdemona nói. “Ví dụ như bánh mì tôm nướng.”

“Tôi xin lỗi, đây không phải vấn đề của cô, đúng không?” Pamela lặp lại, mỉm cười một cách dũng cảm. “Tôi phải nhớ cuộc hôn nhân này không phải tuyên án cả đời. Tôi luôn có thể ly hôn nếu mọi chuyện không diễn ra theo ý muốn. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, không phải vậy sao?”

“Phải. Ngày mai là một ngày mới rồi”, Desdemona lẩm bẩm.

“Hãy để tôi xem thực đơn đó lại lần nữa. Cô có nghĩ chúng ta nên chọn bánh tart măng tây hoặc bánh quiche[2] nấm không?”

“Bánh tart măng tây”, Desdemona ngay lập tức nói. “Chúng khá đặc biệt. Đắt thêm một chút, dù sao đi nữa.”

“Đắt không là vấn đề. Như tôi đã nói, Stark sẽ xung phong nhận hóa đơn thanh toán tiệc chiêu đãi. Anh ta nhất quyết thế.” Trong chốc lát miệng Pamela xoắn lại đầy cay đắng. “Tôi hẳn có thể nói anh ta đề nghị thanh toán mọi chi phí đám cưới bởi thấy tội lỗi vì bản hợp đồng tiền hôn nhân chết tiệt đó, nhưng sự thật là, tôi không nghĩ anh ta từng có cảm giác tội lỗi. Một cỗ máy tính không hề có cảm xúc, đúng chứ?”

Nhìn lại cảnh tưởng khó xử trong văn phòng của cô, Desdemona nhận ra cô nên lưu tâm đến trực giác của bản thân và cúi mình cầm lấy hóa đơn. Stark không phải người máy, và anh ta chắc chắn sở hữu cảm xúc trong người. Cô có thể cảm nhận chúng đang cuồn cuộn ở đâu đó sâu thẳm bên trong anh ta theo cùng cái cách một người cảm nhận cơn bão đang kéo về từ xa trước khi bị mưa trút cho ướt sũng.

Mặc cho những ngờ vực, cô tiếp tục thực hiện với các kế hoạch cho đám cưới. Cô là một nữ doanh nhân đủ để đặt trực giác sang một bên vì lợi ích của những khoản thu nhập thực tế từ việc cung cấp thực phẩm cho một sự kiện xã hội trọng đại. Họ hàng thân thích hoàn hảo của cô dâu cùng bảng kê tài chính ngày càng phát triển một cách nhanh chóng của chú rể khiến lễ cưới Stark-Bedford thành lễ cưới tiêu biểu của cả mùa. Là nhà tổ chức cho dịp hội họp này Desdemona đứng ra để gặt hái cả một mỏ vàng về quảng cáo và các mối giao thiệp.

Sau cùng, làm ăn là làm ăn.

Nhưng, Desdemona nhắc bản thân, thật quá điên rồ khi lờ đi trực giác của nhà Wainwright. Thứ chưa sai bao giờ.

Stark tháo cặp kính tròn gọng vàng và lơ đãng lau chúng bằng phần tay của chiếc áo sơmi xếp li. “Tôi đang cố xử lý vấn đề này theo một cách phân tích có logic, cô Wainwright ạ. Tôi sẽ đánh giá rất cao đầu vào của cô.”

Desdemona hãm lại một tiếng rên. “Có lẽ hợp đồng tiền hôn nhân đã tác động đến cô Bedford một chút, chúng ta nói thế nào nhỉ, một cách phi lãng mạn?”

Đấy là nói theo cách nhẹ nhàng. Không cần một bà bói cũng nhận ra Pamela tóc vàng, xinh đẹp và là con ngươi trong đôi mắt cha mẹ cô ta, đã lớn dần lên trong một thế giới đầy đặc quyền. Đó là thế giới luôn đưa cho cô ta mọi thứ cô ta đòi hỏi. Cô ta hẳn đã bị va đập mạnh khi ngộ ra người đàn ông cô ta chuẩn bị kết hôn không định trao cho cô ta tình yêu và sự tin tưởng của anh ta trên mọi mặt.

Khi ngày kết hôn gần kề, Pamela càng trở nên căng thẳng một cách chóng mặt. Desdemona đã nhìn thấy băn khoăn ngày một leo thang trong khách hàng mỗi lần họ gặp nhau để thảo luận về các sắp xếp trong tiệc chiêu đãi, nhưng cô đã lạc quan chọn cách lờ nó đi. Tương lai hạnh phúc của cô dâu và chú rể không phải vấn đề của cô.

Desdemona tự nhủ tất cả những điều cô phải làm là vượt mọi khó khăn để tổ chức một tiệc chiêu đãi cực kì thành công, và cũng chấm dứt luôn mọi dây dưa của cô với đám cưới của cặp đôi Stark-Bedford.

Thật không may, cô đã tính nhầm. Pamela đã sợ hãi vào phút cuối cùng, không chỉ bỏ lại Stark, mà cả Kết nối Đích xác, trong hoạn nạn.

“Phi lãng mạn? ‘Phi lãng mạn’?” Stark đeo kính lên và quay ngoắt lại nhìn Desdemona. Đôi mắt xanh lá huyễn hoặc của anh ta lấp lánh với cường độ mãnh liệt đáng lo ngại. “Loại câu trả lời chết tiệt đó là gì thế?”

“Ừm, tôi không chắc lắm”, Desdemona yếu ớt thú nhận.

“Rõ ràng bởi đấy là một câu trả lời phi logic, phi nghĩa lý, và phi tác dụng.” Stark cởi bỏ chiếc áo khoác tuxedo đen và ném nó sang bên với một điệu bộ rùng mình ghê tởm.

Cử động đó khiến Desdemona siết tay cầm chiếc ghế cô đang ngồi thật chặt. Cái sự thật Stark để lộ cũng có cảm xúc bên dưới vỏ bọc tự chủ chỉ càng tạo điều kiện cho tất thảy các cảm xúc kia dường như càng nguy hiểm

Cô mau lẹ nắm bắt Stark không trưng bày những xung động của anh ta theo lối những người đàn ông trong gia đình cô thường làm. Những người đàn ông nhà Wainwright lúc nào cũng hoạt bát, hồ hởi, và khoa trương. Những người phụ nữ cũng vậy, trong cùng trường hợp. Tóm lại, gia đình Wainwright toàn các kịch sĩ tài ba. Họ thưởng thức cảm xúc.

Còn Stark lại là loại khác. Chiều sâu cảm xúc của anh ta tăm tối và âm u. Đọc vị anh ta rất khó.

Không hiểu sao cô lại thấy anh ta quyến rũ. Cô phát giác anh ta là mặt trái chính xác của cô trên rất nhiều phương diện, và vẫn có thứ gì đó hấp dẫn một cách kì quặc về anh ta. Một phần của cô bị hút về phía anh ta. Cô tự hỏi, đúng hơn là bâng khuâng không biết điều gì có thể xảy ra nếu họ gặp gỡ ở cương vị và thời điểm khác.

Cô nhận thức anh ta là một con người bình thường chỉ một giờ trước đây khi ý thức anh ta đã bị bỏ rơi tại bệ thờ cuối cùng cũng lóe lên trong tâm trí mọi người. Cho đến khi vấn đề xảy ra cô quá cuồng cuồng bận rộng đằng sau hậu trường để chú ý dù chỉ một chút đến chú rể. Cô thậm chí không nhìn thấy bóng dáng anh ta cho đến khi phù rể, Dane McCallum, đưa ra thông báo khủng khiếp để gửi các vị khách về nhà.

Cô có thể phát biểu một điều chắc chắn về Stark, Desdemona quyết định. Người đàn ông này trông rất được trong bộ tuxedo.

Anh ta có thân hình của một chiến binh thời trung cổ. Không cao quá khổ, thấp hơn một mét tám một chút, có lẽ thế, nhưng vô cùng khỏe khoắn và rắn rỏi. Anh ta được cấu thành bởi những múi cơ mỡ màng, và không nhìn thấy tình trạng mềm nhão ở đâu hết cả.

Anh ta di chuyển theo cái cách bài bản của một diễn viên, với vẻ duyên dáng và ý thức bản năng về sự có mặt của mình. Khi Stark bước vào phòng, người ta sẽ biết anh ta đang ở đó. Desdemona đoán về phần anh ta tất cả đều vô thức, dù sao đi nữa, chứ không phải thủ đoạn rèn rũa cẩn thận để thu hút sự chú ý. Anh ta đơn giản thể hiện chính bản thân anh ta, loại sức mạnh tự chủ tự nhiên.

Phần đuôi nơ cổ thõng xuống phía trước chiếc sơ mi xếp nếp. Anh ta đã tháo nó vài phút trước khi nghênh ngang đi vào phòng làm việc. Giờ, khi Desdemona bồn chồn quan sát, anh ta kéo tung cổ áo, làm lộ ra chiếc cổ mạnh mẽ.

Cô nhìn chằm chằm trong kinh ngạc lặng câm khi anh ta nóng nảy giật những chiếc ghim cài tay áo bằng vàng và quẳng nó lên mặt bàn bằng kính. Hai khối cầu giống hệt nhau xoáy tròn và trượt trên bền mặt trơn nhẵn. Stark xắn hai tay áo lên, hé lộ hai cẳng tay gân guốc và một chiếc đồng hồ điện tử lớn bằng thép không gỉ trang trí với rất nhiều hình ảnh chiếc chìa khóa thu nhỏ. Nó là loại đồng hồ trông như có khả năng cung cấp thông tin thời tiết, báo cáo thị trường chứng khoán, và các tin tức đặc biệt bất ngờ chen ngang trong một ngày. Loại đồng hồ dành cho các tín-đồ-công-nghệ-cao.

Từ những gì Desdemona trông thấy, tất cả mọi thứ trong pháo đài này là một giấc mơ của một tín đồ công nghệ cao. Đèn tự động bật khi bước vào phòng. Nhà bếp cực kì tiện nghi và hiện đại. Máy tính điều khiển mọi thứ trong ngôi nhà, từ nhiệt độ bên trong ngôi nhà, rèm tự động đóng mở theo góc chiếu mặt trời, cho đến hệ thống an ninh vô cùng phức tạp.

Ngay cả bức tranh trên tường cũng trông như thể được một cái máy tính đẻ ra. Những tấm ảnh bùng nổ ánh sáng và màu sắc chói lọi tạo hình trong những bản thiết kế kì dị và rối rắm.

Desdemona vật lộn để thay đổi chủ đề. “Một hợp đồng tiền hôn nhân chẳng phải có vẻ giống một thỏa thuận làm ăn hơn chuyện ăn đời ở kiếp với nhau sao? Nhưng cũng không quan trọng. Anh hẳn sẽ rất vui khi biết sâm panh có thể trả lại cho chúng tôi. Tôi đã khấu trừ vào hóa đơn, như anh có thể nhìn thấy.”

“Coi hôn nhân như thỏa thuận làm ăn thì có gì sai? Chúng ta đang nói đến một sai lầm tài chính lớn ở đây, chứ không phải loại công việc ngắn hạn. Nó là một khoản đầu tư, và nó nên được xử lý như thế này.”

Desdemona ước cô đã ngậm miệng. Rõ ràng Stark đang tìm kiếm một mục tiêu, và cô thì lại dại dột đưa cho anh ta mục tiêu ấy. Cô cuống cuồng đạp ngược bàn đạp.

“Đúng rồi. Một vụ kinh doanh hệ trọng”, Desdemona nói.

“Chứ còn gì nữa. Tôi nghĩ Pamela cũng hiểu.” Stark rảo bước trở lại bàn và ném mình vào chiếc ghế. Cũng đủ ngạc nhiên là chiếc ghế không rung chuyển nhiều lắm dưới sức nặng đáng kể của anh ta. Dù một ánh mắt Stark cũng không cho tờ hóa đơn. “Tôi cứ tưởng tôi đã chọn thời gian hợp lý. Cô ấy có vẻ rất khỏe mạnh. Rất khôn ngoan. Không phải một trong những kiểu thất thường, bột phát cảm xúc khiến đàn ông phát rồ với một cảnh phim điên hết lần này đến lần khác.”

Desdemona nhướn hàng lông mày. “Tôi không nghĩ thế. Tôi phải nói cô Bedford có phản ứng khá hay ho với những cảnh kịch tính. Bỏ rơi một người đàn ông ở bục tuyên thệ chắc chắn là một cách chào sân đầy màu sắc.”

Stark lờ nhận xét của cô. “Cha cô ấy và tôi cũng hợp nhau. Hệ thống An ninh Stark cung cấp dịch vụ cho công ty ông ấy mùa thu trước. Đấy là cách tôi gặp Pamela.”

“Tôi hiểu.” Desdemona biết công ty tư vấn an ninh máy tính cực kỳ thành công của Stark nhanh chóng trở thành công ty đầu ngành.

Hệ thống An ninh Stark tư vấn cho rất nhiều tập đoàn lớn nhất vùng Tây Bắc các vấn đề từ cung cấp phần mềm an ninh cho đến gián điệp kinh tế. Đáng nói ở chỗ là Stark, người khởi nghiệp với hai bàn tay trắng ba năm trước đây, giờ ở độ tuổi ba mươi tư, cũng giàu ngang ngửa rất nhiều khách hàng của mình.

“Tôi có mọi lý do để cho rằng Pamela không ngớ ngẩn và lãng mạn hão huyền. Cô ấy được ăn học tử tế. Cô ấy đứng giữa điềm tĩnh và chừng mực.” Chỉ bằng một ngụm Stark xử lý nốt chỗ brandy. Đôi mắt xanh lục của anh ta híp lại nguy hiểm. “Tôi đang bắt đầu tin rằng tôi bị đánh lừa một cách cố ý.”

“Tôi chắc chắn toàn bộ là một hiểu lầm khủng khiếp.”

“Không, cô ta đã đánh lừa tôi, một cách hoàn toàn. Khiến tôi nghĩ cô ta là người phụ nữ điềm đạm, lý trí. Cô ta không nói một từ khi chúng tôi thảo luận về hợp đồng tiền hôn nhân trong văn phòng luật sư của tôi.”

“Có lẽ phải mất một chút thời gian để vượt qua cơn sốc.”

“Sốc gì?” Stark trừng mắt. “Cô ta biết hết quá trình lên kế soạn thảo hợp đồng của tôi. Đó là việc hợp lý duy nhất trong những tình huống như vậy.”

“Chắc chắn. Đúng vậy. Điều hợp lý duy nhất.” Desdemona nhìn chiếc ly rỗng đặt cạnh bàn tay to của Stark. Để vượt qua giai đoạn cáu kỉnh này có lẽ anh ta cần thêm một chút brandy nữa.

“Cô là người làm ăn, cô Wainwright. Cô hiểu lý do vì sao tôi muốn một hợp đồng tiền hôn nhân, phải không?”

“Thành thực mà nói, tôi chưa gặp phải vấn đề này để lo nghĩ nhiều về nó.”

“Chưa từng kết hôn sao?”

“Chưa. Còn giờ tôi có thể quyên tặng một phần thức ăn cho nơi ở của những người vô gia cư, và nhân viên của tôi sẽ ăn phần còn lại, nhưng…”

“Tôi cũng vậy. Tôi không nghĩ tôi đòi hỏi quá đáng.”

Desdemona đứng dậy, tóm lấy chai brandy đang đặt trên góc bàn để đổ đầy ly của Stark.

“Cảm ơn”, anh ta lầm bầm.

“Không có gì.” Desdemona tiện thể đẩy luôn chiếc bút một chút gần bàn tay anh ta trước khi ngồi xuống. “Tôi cho rằng hợp đồng tiền hôn nhân cũng hợp lý. Cũng giống như một hợp đồng cung cấp thực phẩm cho tiệc mừng đám cưới.”

“Chính xác.” Anh ta trông có vẻ không mấy hài lòng bởi lời đáp cảm tính của cô. “Một hợp đồng kinh doanh.”

“Nhắc đến hợp đồng kinh doanh, thưa anh Stark...”

“Những hợp đồng logic và hợp lý. Thề có Chúa, thời này những lời thề hôn nhân không còn nhiều ý nghĩa. Nhưng một hợp đồng thì khác, lúc này nó là thứ cô có thể nắm giữ trong tay.” Stark siết nắm tay to. “Thứ gì đó cô có thể nhìn thấy. Một hợp đồng kinh doanh có nội dung. Có sự ăn khớp. Và rằng buộc.”

“Nhất định rồi. Anh sẽ phát hiện hợp đồng kinh doanh đặt trước mặt anh đã được kí tên và đề nghị bởi cô Bedford, người khẳng định rất rõ rằng anh sẽ chịu mọi chi phí của tiệc chiêu đãi.”

Lần đầu tiên Stark nhìn cô, nhìn thực sự. “Cô đang nói quái quỷ gì thế?”

“Chi phí cho tiệc chiêu đãi, thưa anh Stark. Tổng số nằm ở hàng cuối cùng của hóa đơn. Nếu anh cần chút thời gian để kiểm tra, tôi sẽ lánh đi chỗ khác. Tôi chắc anh thích được ở một mình trong khoảng thời gian khổ sở này.”

Stark trợn mắt nhìn hóa đơn. “Cái gì đây? Sáu nghìnd đô la? Cho một tiệc chiêu đãi vừa bị hủy bỏ?”

“Anh chỉ nợ sáu nghìn bởi tôi đã khấu trừ khoản đặt cọc thời điểm hợp đồng được kí và lần thanh toán thứ hai vào tháng trước khi đặt các món ăn.”

“Tôi không nhớ đã thanh toán cho cô hai khoản đó lúc nào.”

“Cô Bedford nói anh bảo cô ấy cứ lấy những gì cần thiết từ phòng kế toán của anh. Ai đó ở Hệ thống An ninh Stark đã viết hai tấm séc đầu tiên. Tôi rút được tiền mặt đây rồi.”

“Chết tiệt. Mọi thứ đang mất kiểm soát ở đây. Cho tôi lý do thích đáng vì sao tôi nên trả cho cô sáu nghìn kia.”

Desdemona hoàn toàn nhận thức cuối cùng cô đã nhận được toàn bộ sự chú ý của anh ta. Một tia chiến đấu ánh lên trong mắt anh ta. Không dự báo nhiều lắm.

“Bởi tôi có một hợp đồng kinh tế quy định anh nợ tôi sáu nghìn đô la nữa”, cô nói toẹt. “Coi nào, anh Stark, tôi rất lấy làm tiếc vì chuyện đã xảy ra chiều nay. Tôi biết hẳn đây là sự kiện tổn thương nhất từng xảy đến với anh.”

“Vậy ư?”

“Tôi chắc chắn có thể hình dung cảm giác khó chịu ra sao khi bị bỏ lại ở bục làm lễ.”

“Cô sẽ quen dần thôi.”

Cô trợn mắt nhìn anh ta. “Thứ lỗi cho tôi?”

“Tôi nói cô sẽ quen dần thôi.” Stark kéo hóa đơn lại gần hơn và nghiên cứu với ánh mắt như khoan vào nó. “Lần thứ hai xảy ra với tôi. Tôi là chuyên gia bị bỏ lại bệ thờ.”

Desdemona khiếp sợ. “Anh đã gặp chuyện này trước đây rồi?”

“Hai năm trước. Tên cô ta là Lindsay Mills. Cưới bác sĩ thay vào đó.”

“Tệ quá”, Desdemona thều thào. “Tôi không nhận ra.”

“Đây không phải chuyện tôi thường đưa vào một cuộc nói chuyện ngẫu nhiên.”

“Tôi hiểu.”

“Cô ta cũng bỏ lại một tờ giấy nhắn. Nói rằng tôi là kẻ đóng băng cảm xúc và lưu luyến một cách ám ảnh với chủ đề về niềm tin và lòng trung thành.” Răng Stark thoáng lộ ra trong nụ cười khô khan. “Cô ta có bằng tâm lý.”

Desdemona rùng mình. Đôi mắt Stark lạnh hơn cả buồng đông lạnh trong bếp của Kết nối Đích xác. “Anh cũng yêu cầu cô ấy kí hợp đồng tiền hôn nhân à?”

“Đương nhiên. Cô ta đồng ý kí nó vào ngày kết hôn của chúng tôi. Nhưng rồi cô ta quên xuất hiện. Thay vào đó gửi đến một lời nhắn chết tiệt. Bảo cô ta phải kết hôn vì tình yêu.”

“Tôi hiểu.”

“Qua người quen tôi nghe nói cô ta đã đệ đơn xin li dị vị bác sĩ kia sáu tháng trước.”

“Tôi hiểu.”

“Hình như cô ta đã phải lòng một tay vợt tennis.”

“Một cách tình cờ.”

“Quá bền vững cho một cuộc hôn nhân dựa trên tình yêu”, Stark nói với thỏa mãn dữ tợn.

“Tôi nghĩ một trường hợp không đại diện cho tất cả”, Desdemona thận trọng nói.

“Theo cách tôi mường tượng, tôi đã may mắn”, Stark nói.

“Có lẽ.”

“Lần đó ít nhất tôi cũng không bị mắc kẹt với việc thanh toán tiệc chiêu đãi.” Stark nhặt lên một cái bút và bắt đầu rà từng mục trên hóa đơn.

Desdemona khẽ thở ra một cái nhẹ nhõm. Cuối cùng anh ta cũng đọc nó. Đây là bước tối thiểu để có thể rút tiền được từ anh ta.

Kín đáo mà nói, cô nghĩ cô hiểu được chính xác vì sao Pamela Bedford và Lindsay Mills mất hết can đảm vào đêm trước lễ cưới. Phải dũng khí lắm mới dám cưới Sam Stark.

Tên anh ta hoàn toàn phù hợp với anh ta[3]. Có một đặc tính cứng rắn cơ bản ở anh ta khiến bất cứ người phụ nữ thông minh nào cũng phải chùn bước.

Hình ảnh một hiệp sĩ thời trung cổ cũng rất hợp để áp dụng cho việc mô tả tầm vóc cũng như bề ngoài của anh ta. Mái tóc anh ta gần như đen, dài quá khổ, và được chải ngược ra sau từ vầng trán cao. Những mặt cắt rộng, bằng phẳng trên gương mặt cùng cằm anh ta trông như thể được cấu thành để đeo một chiếc mũ bịt mặt bằng sắt. Đôi mắt xanh lục rạng rỡ của anh ta tỏa sáng với sức mạnh từ chính những viên đá quý lâu năm. Sức thông minh như con thú săn mồi đang rình rập cháy bùng lên trong đôi mắt đó.

Một cách tổng thể, có một đặc tính nghiêm khắc, không nhượng bộ và tuyệt đối nhẫn tâm về Sam Stark. Nó là loại đặc tính có thể rất được quý trọng ở một kị sĩ vài trăm năm trước, nhưng lại là thứ không mong muốn và khiến người đối diện âu lo một cách sâu sắc nếu có trong một người đàn ông ở thời hiện đại. Desdemona tự bảo cô hết sức nhẹ nhõm khi nhận ra cô càng sớm nhận được séc sớm nhận được séc từ anh ta, Stark sẽ ngừng trở thành vấn đề của cô.

Mặt khác, cô chưa bao giờ gặp bất cứ ai từng bị bỏ ở bệ thờ, những hai lần.

“Chín trăm gram tapenade?” Stark trợn mắt với Desdemona. “Tapenade là cái chết tiệt gì thế này?”

“Về cơ bản thì nó là một loại bột olive. Người ta rắc nó lên bánh quy giòn.”

“Nó tốn cả gia tài. Phục vụ vài bát quả olive không được à?”

“Chắc chắn rồi, nhưng cô Bedford muốn tapenade.”

“Và mớ bánh mì que pho mát này là sao đây? Ai cần bốn trăm cái bánh mì làm gì?”

“Hai trăm người đã được mời đến tiệc chiêu đãi, thưa anh Stark. Cô Bedford muốn khẩu phần mỗi người được hai cái.”

Stark tiếp tục nhìn xuống danh sách. “Nấm nhồi? Tôi thậm chí còn không thích nấm nhồi.”

“Có vẻ cô Bedford thích chúng.”

“Rõ ràng cô ta thích chúng hơn cả tôi. Thế còn đám thiên nga năm mươi đô một con thì sao? Thời buổi này chả có ma nào ăn thiên nga hết.”

“Chúng không phải thiên nga thật. Chúng là sản phẩm điêu khắc từ băng. Chúng là sản phẩm tuyệt đẹp từ Rafael, một trong những nhân viên của tôi.”

Stark ngó qua cửa sổ. “Tôi đang trả năm mươi đô la cho từng khối băng đang hóa lỏng trong vườn nhà tôi đấy à?”

“Hãy coi chúng như những công trình nghệ thuật, thưa anh Stark. Rafael dứt khoát cũng xem mình là một nghệ sĩ.”

“Chúng làm từ băng. Tôi đang trả tổng cộng một trăm năm mươi đô la để tưới nước cho vườn nhà cùng tác phẩm điêu khắc băng trong tưởng tượng chắc?”

“Tôi nhận thấy chuyện này vô cùng khó khăn với anh, thưa anh Stark. Tôi sẽ vui lòng kiểm tra từng khoản mục trên hóa đơn, nhưng tôi có thể cam đoan tất cả chi phí đều rất phải chăng.”

“Ý tưởng về phải chăng của cô và tôi là hai phạm trù hoàn toàn khác biệt, cô Wainwright ạ.” Stark trả lại hóa đơn. “Về pho mát dê ướp thảo mộc.”

“Rất thịnh hành trong thời gian này.”

“Tôi thấy chẳng có lý gì lại có mức giá ấy cả.”

“Nó là một loại pho mát dê vô cùng đặc biệt. Được sản xuất tại một công ty trong vùng.”

“Họ làm cái gì? Nuôi dê trong khu chung cư cao cấp tư nhân sát bờ biển của họ à?”

Desdemona định mở miệng để đáp trả với một bài quảng cáo về những con dê đáng giá, nhưng cô đổi ý ngay giây cuối cùng. Ý nghĩ Stark đang dùng từng dòng lý sự để tranh cãi về hóa đơn như một cách giải tỏa giận dữ lẫn đau đớn nặng trĩu trong lòng lóe lên với cô.

Cô liếc nhìn nắm đấm to lớn của anh ta, thứ đang siết mạnh quanh cây bút vàng mảnh khảnh. Những mảng cơ bắp trên cánh tay hợp lại và căng thẳng.

“Tôi biết giá pho mát dê có hơi đắt một chút”, cô dịu dàng nói. “Nhưng nó tuyệt ngon, và có thể cất trữ được lâu. Tôi để lại cho anh thưởng thức nhé?”

“Làm đi. Tôi sẽ dùng nó cho bữa tối nay. Để lại một ít bánh quy cùng hai chai rượu vang nữa.”

Desdemona nhíu mày. “Coi nào, tôi biết đây không phải việc của tôi, nhưng anh sẽ ổn nếu ở một mình tối nay chứ?”

Anh ta ngay lập tức ngước lên, ánh mắt lơ đãng. “Đừng lo, tôi sẽ không làm điều gì ngu ngốc như dùng quá liều pho mát dê cùng sâm panh đâu.”

“Anh vừa có một trải nghiệm mệt mỏi. Luôn luôn không phải một ý hay khi ở một mình sau loại sự kiện thế này. Anh có ai có thể ở cùng với anh không? Một thành viên trong gia đình, chẳng hạn?”

“Tôi không có ai thân thích ở Seattle.”

Desdemona bị giật mình. “Không có ai trong số họ đến đây dự đám cưới sao?”

“Tôi không thân thiết với gia đình, cô Wainwright ạ.”

“Ồ.” Cô không chắc làm thế nào để đáp lại câu nói đó. Ý tưởng bị lấy mất gia đình khiến cơn rùng mình trườn khắp người cô. Kể từ khi cô trở thành một thành viên của đại gia đình Wainwright lúc cô năm tuổi, gia đình đã trở thành tất cả mọi thứ với Desdemona. Thời gian trước khi mẹ cô kết hôn với Benedick Wainwright là vương quốc bóng tối Desdemona thích không cần ghé lại hơn. “Ừm, vậy còn người bạn nào anh có thể gọi điện không?”

“Tôi nghĩ tôi có thể đặt người ta đưa đến một trong những con búp bê bơm hơi có kích cỡ và chi tiết giống hệt người thật được bán ở các cửa hàng giải trí dành cho người lớn”, Stark nói. “Nhưng với vận đen của tôi, cô nàng búp bê đó chắc chắn phải xì hơi trước khi tôi hình dung được hết các hướng dẫn sử dụng.”

Desdemona cười nhẹ. “Tôi mừng khi sự hài hước của anh vẫn còn nguyên vẹn. Đó là một dấu hiệu tốt.”

“Cô nghĩ vậy sao?”

“Chắc chắn.” Desdemona khoanh hai cánh tay lên bàn và nhoài người về trước. “Xem này, tôi rất nghiêm túc. Tôi thực sự không nghĩ anh nên ở một mình đêm nay.”

Ánh mắt anh ta nhìn cô không sao có thể đọc thấu. “Vậy cô gợi ý tôi nên làm gì? Tôi chính xác không có tâm trạng để ném mình vào chuyện tiệc tùng.”

Desdemona thúc giục. “Để tôi nói anh biết. Kêt thúc việc kiểm tra hóa đơn này đi. Rồi anh có thể trở lại nhà bếp của Kết nối Đích xác với tôi và dùng bữa tối cùng các nhân viên của tôi. Sau đó anh có thể đến nhà hát với chúng tôi nữa.”

“Nhà hát?”

“Nhà hát Đèn Sân khấu ở ngay trên Quảng trường Pioneer. Nó là một nhà hát nhỏ ngay rìa Quảng trường bên dưới cầu vượt. Anh có biết không?”

“Không. Tôi chẳng mấy khi đi nhà hát.”

Desdemona đã học được từ trước rằng trên thế giới được chia làm hai loại người, loại yêu nhà hát và loại người thô lỗ. Cô hiếm khi giao thiệp với loại sau, nhưng hôm nay không hiểu vì lý do nào cô lại có cảm hứng tạo nên ngoại lệ.

“Đèn Sân khấu nhỏ lắm”, Desdemona nói. “Nó dàn dựng rất nhiều vở đương đại thử nghiệm. Em họ Juliet của tôi có một chân trong tổ sản xuất đương nhiệm.”

Stark trông có vẻ hồ nghi. “Có phải sẽ là một trong những vở kịch kì dị không có cốt truyện hoặc phông cảnh, và diễn viên thì trần như nhộng ra sân khấu và ném các thứ về khán giả không?”

Desdemona ôn nhu cười. “Tôi thấy anh rất quen thuộc với nhà hát thực nghiệm.”

“Tôi đã được nghe nói về những thứ như vậy. Tôi không nghĩ đấy là loại tôi sẽ thích.”

“Nhìn vào mặt tích cực xem. Với một người đàn ông sắp trải qua đêm tân hôn một mình, tôi nghĩ xem trực tiếp các diễn viên chạy nhông nhông trên sân khấu sẽ thú vị hơn một con búp bê bơm hơi giống người thật đấy.”

Stark cho cô ánh nhìn nghiền ngẫm. “Đồng ý.”


[1] Bánh tart: loại bánh chỉ có đế bánh, để lộ nhân ra ngoài, thường là bánh ngọt.
[2] Bánh quiche: có xuất xứ từ Đức, bánh chỉ lấy vỏ bánh làm đế, giống bánh tart nhưng thường là nhân mặn.
[3] Stark có nghĩa là cứng đờ, lạnh lẽo.

Nhận xét