Yêu anh trước khi hoa tàn - Teresa Medeiros (1)

The bride and the beast
Teresa Medeiros
Chuyển ngữ: Dương Hậu (daisy_chrys)


Tưởng nhớ đến Debbie Dunn, người không chỉ yêu những chuyện tình lãng mạn
Mà đã sống giữa tình yêu ngọt ngào nhất tôi từng chứng kiến.
Và dành tặng Phil, chàng nam chính kiên định của cô ấy.
Cậu cứ sắp xếp các thiên thần đâu ra đấy nhé, bạn yêu, cho đến khi bọn mình đến đó.
Và dành tặng Michael cùng Chúa kính yêu,
Vì đã luôn thương yêu em dù em có là giai nhân hay quái vật đi chăng nữa.



Phần dẫn:

Cao nguyên Scotland
1746

Gwendolyn mới được chín tuổi vào cái ngày con bé suýt giết chết thủ lĩnh tương lai của thị tộc MacCullough.

Lúc ấy con bé đang lôi người lên một cây sồi non cứng cáp, cẩn thận kiểm tra từng cành để đảm bảo cái cây có thể chịu được sức nặng cuả con bé, thì con ngựa bờm xờm của cậu chủ nhỏ xuất hiện.
Con bé dịch mông lên cái hõm sứt sẹo trên thân cây và hé mắt nhìn qua thảm lá mướt mát màu xanh bạc hà, trái tim con bé hẫng một nhịp. Đúng rồi, là cậu ấy. Dáng điệu vương giả hay mớ tóc đen bù xù rối tung trên trán của Bernard MacCullough không lẫn đi đâu được. Cậu mặc áo choàng kẻ ô vuông đen và đỏ đậm ngoài áo sơ mi màu vàng nghệ. Một chiếc huy hiệu bạc chạm khắc hình rồng MacCullough ghim chặt chiếc áo choàng, kéo sự chú ý của con bé vào bờ vai trông có vẻ dài rộng thêm với mỗi ngày trôi qua. Bên dưới chân váy xếp nếp, đôi chân dài, rám nắng của cậu ôm lấy hông con ngựa.

Gwendolyn lấy tay chống cằm và thở dài, dễ dàng mãn nguyện khi uống lấy hình ảnh cậu bé dẫn con ngựa xuống con đường lởm chởm đá với sự quyến rũ và thành thạo vượt xa độ tuổi mười lăm. Mặc dù hàng ngày cậu đều cưỡi ngựa qua đây, con bé chưa bao giờ cảm thấy chán ngắm nhìn cậu ấy. Chưa bao giờ chán mơ về một ngày cậu ấy sẽ ngước lên và thoáng nhìn thấy con bé.

"Ai trên đó vậy?" Cậu hẳn sẽ hỏi to, khi ghìm cương con ngựa lại. "Có phải một thiên sứ giáng trần không?"

"Chỉ là em thôi, thưa ngài", con bé sẽ trả lời, "quý cô Gwendolyn".

Rồi cậu sẽ khoe hàm răng trắng bóc giữa nụ cười dịu dàng, và con bé sẽ khẽ khàng hạ xuống mặt đất. (Trong những giấc mơ của mình, con bé luôn có một đôi cánh mềm như tơ xinh xắn). Rồi bằng một tay, cậu sẽ đỡ bổng con bé lên ngựa và họ sẽ cùng nhau băng qua ngôi làng, như tắm dưới những nụ cười tự hào của bố mẹ, dưới những ánh mắt chữ O từ dân làng, và tia nhìn ghen tị từ hai cô chị của con bé.

"Nhìn kìa! Con nhỏ Gwennie ở trên ngọn cây kìa. Đúng là người ta bảo lợn biết bay há!" Một tràng cười khàn giật tung Gwendolyn khỏi ảo mộng của bản thân.

Khi con bé nhìn xuống và thấy một vòng tròn những đứa trẻ tụ tập quanh gốc cây, làn da nó bắt đầu nổi gai ốc với tất cả nỗi kinh hãi quá chừng thân thuộc. Có lẽ nếu nó lờ những lời chế giễu của bọn chúng, thì chúng sẽ tự động bỏ đi.

"Tao chả hiểu sao mày lại phí thời gian ngồi trên đấy. Tất cả đám quả sồi đều rơi hết dưới mặt đất đây này." Ross, đứa con trai lực lưỡng của người thợ rèn trong làng, vừa vỗ vào gối vừa tru lên vì cười.

"Ôi, làm ơn ngừng lại đi Ross", Glynnis, cô chị mười hai tuổi của Gwendolyn bật cười. Chị con bé khoác lấy tay Ross và bất mái tóc màu nâu vàng. "Nếu anh để yên cho đứa nhỏ đáng thương này, rồi em sẽ cho anh hôn trộm một cái."

Nessa, cô chị mười một tuổi của Gwendolyn, đứa có mái tóc dài suôn mượt với nhiều sắc vàng hơn là đỏ, tóm lấy cánh tay còn lại của thằng bé, rồi bĩu môi điệu đà. "Tự mà giữ môi cho bản thân đi, đồ lẳng lơ. Anh ấy đã hứa sẽ dành những nụ hôn cho em rồi."

"Đừng có cáu kỉnh mà, các cô gái". Ross siết lấy cả hai cho đến khi bọn chúng ré lên. "Anh đã hôn đủ để được đi loanh quanh rồi. Dù sẽ phải hôn nhiều hơn cần thiết để lượn quanh đứa em gái của mấy em."

Gwendolyn không thể ngăn bản thân khỏi đáp lại. "Biến đi, Ross, để tôi yên!"

"Và mày sẽ làm gì nếu tao không làm theo? Ngồi lên tao à?"

Glynnis và Nessa miễn cưỡng lấy tay ngăn lại tràng cười rinh rích. Đám bạn đi cùng Ross cũng cười rống lên.

Rồi một giọng nói xa lạ cắt ngang trò đùa cợt của bọn chúng. "Các ngươi nghe quý cô đây nói rồi đấy. Để con bé yên."

Giọng nói của Bernard MacCullough vừa êm ái vừa trầm hơn tưởng tượng của Gwendolyn rất nhiều. Và cậu ấy đã gọi con bé là quý cô! Nhưng sự ngạc nhiên của cô đã nhanh chóng bị nỗi tủi hổ choán hết khi con bé nhận ra cậu ấy hẳn đã nghe được toàn bộ những trao đổi. Và khi con bé nhìn qua tán cây, tất cả những gì nó có thể nhìn thấy ở người bảo vệ nó là đỉnh đầu lẫn mũi bốt bóng loáng của cậu.

Ross quay mặt sang kẻ vừa xâm phạm. "Và mày là thằng khốn kiếp nào..." Tiếng gầm gừ của nó chết ngay thành tiếng ồm ộp khi mặt nó chuyển sang đỏ nhừ, rồi tái trắng. "Tôi k... không nhận ra đó là ngài, thưa lãnh chúa", nó lắp bắp. "T... thứ lỗi cho tôi." Rồi Ross quỳ một gối xuống trước chân con trai của vị thủ lĩnh.

Bernard tóm lấy áo của thằng nhóc và lôi nó đứng thẳng. Ross có thể nặng hơn ít nhất cũng phải gần bảy cân, nhưng vẫn phải nghển cổ để nhìn nổi vào mắt Bernard. "Ta không phải lãnh chúa của ngươi, chưa phải", Bernard chỉ ra. "Nhưng cũng sớm thôi. Và ta nên cảnh báo nhà ngươi rằng ta sẽ không bao giờ quên một sự bất công xảy đến với thần dân của ta đâu."

Gwendolyn bậm chặt môi dù môi nó vẫn đang run rẩy, ngạc nhiên khi những lời chế nhạo của bọn trẻ không thể khiến con bé bật khóc, mà lại do sự tốt bụng của cậu ấy.

Ross nặng nhọc nuốt xuống. "Vâng, thưa ngài. Tôi cũng sẽ không quên lời cảnh báo này đâu."

"Để xem."

Mặc dù Ross đã chịu khuất phục mà kéo sạch đồng bọn đi, Gwendolyn vẫn bắt được cái trừng giận dữ cậu ta bắn lên đỉnh ngọn cây. Rồi con bé sẽ phải trả giá cho sự bẽ mặt của Ross.

Những móng tay của con bé hơi cào vào cỏ cây khi nó nhận ra bọn trẻ đã làm chính xác con bé mong muốn. Bọn chúng để con bé lại một mình.

Với cậu ấy.

Con bé ép má lên thân cây, cầu nguyện mình sẽ tan biến vào cây như một yêu tinh rừng xanh rụt rè nào đó.

Một giọng nói thực-tế-phải-thế đập tan hy vọng của con bé. "Chúng đi rồi. Giờ em có thể xuống đây."

Con bé nhắm nghiền mắt, kinh hãi sự khinh miệt sẽ thẫm lại trên gương mặt cậu nếu nó chấp nhận lời mời ấy. "Tôi thực sự thấy rất thoải mái ở trên đây."

Cậu thở dài. "Không phải ngày nào ta cũng có đặc ân đi giải cứu thiếu nữ khỏi cảnh túng quẫn đâu. Ta nghĩ em sẽ muốn cảm ơn ta."

"Cảm ơn ngài. Giờ ngài sẽ vui lòng bỏ đi và để tôi yên chứ?"

Thách thức cậu là sai lầm đầu tiên của con bé. "Không đâu. Đây là đất của ta, cho nên cây này cũng thuộc về ta. Nếu em không xuống, ta sẽ leo lên đó với em." Cậu đặt một bên bốt lên phần khoằm thấp nhất của thân cây và rướn lên một cành cây lủng lẳng bên trên.

Tưởng tượng cậu sẽ leo lên cây nhanh ra sao với cặp chân dài, nhanh nhẹn ấy, thế là Gwendolyn mắc phải sai lầm thứ hai. Con bé bắt đầu bò lên cao hơn. Nhưng trong lúc vội vã, nó quên mất phải thử từng nhánh cây trước khi thả sức nặng của mình lên đó. Rồi rắc, rắc thêm tiếng nữa, và con bé đâm thẳng xuống đất. Ý nghĩ mạch lạc cuối cùng của nó là Cầu xin Chúa cho con rơi đập đầu xuống đất và gãy cổ luôn đi. Nhưng những nhánh cây đỏng đảnh đã phản bội nó thêm lần nữa bằng cách gián đoạn cú ngã của nó.

Nó chỉ có duy nhất một ánh nhìn thương xót chóng vánh từ gương mặt sững sờ của Bernard trước khi đập người vào cậu, khiến cậu ngã bật ngửa.

Đôi mắt cậu nhắm nghiền, hàng lông mi đen dày ngả trên đường cong nam tính trên đôi gò má như hun dưới ánh mặt trời. Gwendolyn ở gần đến mức con bé thậm chí có thể nhìn thấy những chấm râu lờ mờ chẳng mấy chốc sẽ phủ trên cằm cậu.

"Thưa ngài?" Con bé thều thào.

Cậu không lầm bầm mà cũng chẳng ngọ nguậy.

Con bé rền rĩ. "Ôi lạy Chúa, mình đã lỡ tay giết chết anh ấy rồi!"

Giá mà cú ngã cũng giết luôn cả nó! Rồi dân làng sẽ có thể tìm thấy bọn họ ở đây, cơ thể nó được chở che bởi cơ thể anh, gắn kết trong cái chết như chưa bao giờ hơn thế khi còn sống. Không thể ngăn lại cảm xúc vỡ vụn trước hình ảnh ấy, Gwendolyn vùi mặt vào lồng ngực của cậu và ngăn lại tràng khóc thổn thức.

"Em đau sao, cô bé?" Một tiếng thì thầm khàn khàn cất lên.

Gwendolyn từ từ ngẩng đầu lên. Giờ đôi mắt của Bernard đã mở, nhưng không phải dưới cái trừng chết chóc mà nó e sợ nữa. Chúng có màu xanh ngắt, sắc màu của những viên ngọc lục bảo nằm rải khắp kho báu bí mật.

Khi cậu khẽ khàng gạt một chiếc lá khỏi tóc con bé, Gwendolyn trườn khỏi người cậu.

"Tôi chẳng hề hấn gì trừ lòng tự trọng của bản thân", con bé nói. "Còn ngài? Ngài có đau không?"

"Ta có thể nói là không." Cậu lồm cồm đứng dậy, phủi hết lá và đất bẩn khỏi mông của mình. "Sẽ cần nhiều hơn một đứa nhóc hạ cánh lên lòng để thụi cho ta một cú."

Một đứa nhóc á? Gwendolyn gần như có thể cảm nhận những bím tóc của con bé bắt đầu dựng lên tua tủa.

Cậu gạt một cành con khỏi tóc, rồi nhìn con bé bên dưới mớ tóc ương bướng lòa xòa trên trán. "Trước đây ta từng nhìn thấy em ở lâu đài, đúng không? Em sống ở trang viên trong làng. Em là con gái người quản gia của cha ta."

"Một trong số", con bé đáp ngắn, không muốn cậu nghi ngờ rằng nó đã có mặt những ngày bố con bé đưa nó đến lâu đài trong lúc ông chỉ đạo công việc đơn giản chỉ vì con bé có thể thoáng nhìn thấy Bernard đang nhảy nhót xuống bậc cầu thang hoặc chơi cờ với lãnh chúa, hoặc lẻn ra sau mẹ cậu và tặng cho bà một nụ hôn trêu chọc lên má. Với Gwendolyn, Lâu đài Weyrcraig luôn luôn là lâu đài của những giấc mơ, một nơi sở hữu phép thuật thuần khiết đến nỗi thậm chí những mơ ước viển vông nhất cũng có thể trở thành sự thật.

"Em là em út hả? Và đang có một đứa em sắp chào đời. Ta đã gặp hai cô chị của em", cậu nói. "Một cặp đôi trơ trẽn, không phải sao? Lúc nào cũng hấp háy mi và ngọ nguậy cặp hông thậm chí còn chưa sở hữu." Một nụ cười sửng sốt nhoẻn trên môi cậu khi cậu nhìn thấy chiếc áo nhăn nhúm của con bé và chiếc quần ống túm bạc màu con bé thó từ đống quần áo đã được giặt là của cha. "Em không hề giống họ, nhỉ?"

Gwendolyn giơ tay che ngực. "Không, không hề. Tôi béo."

Cậu ngang nhiên nhìn lên nhìn xuống con bé ước lượng. "Em có hơi thừa thịt một chút quanh xương, nhưng chẳng có gì là bất thường với một đứa nhóc ở tuổi của em cả."

Một đứa nhóc! Không hiểu sao bị gọi là đứa nhóc thêm lần nữa lại khiến con bé thấy cay đắng hơn cả khi cậu đồng ý rằng con bé bị béo. Làm sao nó có thể từng nghĩ mình lại đem lòng yêu cậu trai kiêu ngạo này chứ? Thế nào, con bé ghê tởm cậu ta!

Con bé kéo mình đứng thẳng dậy trên toàn bộ chiều cao gần một mét ba mươi xen ti của nó. "Tôi cho rằng chỉ vì ngài sống trong tòa lâu đài rộng lớn và cưỡi một con ngựa non xinh xắn, ngài đã tự ảo tưởng bản thân là một người đàn ông trưởng thành rồi."

"Ta vẫn đang phát triển vài phần. Như em vậy." Cậu cuốn một trong những bóm tóc màu vàng nhạt của con bé quanh bàn tay, kéo con bé lại gần hơn để cậu có thể nhoài người ra trước và thì thầm, "Nhưng cha ta tin rằng ta đã đủ trưởng thành để hộ tống một vị khách đáng kính bậc nhất đến lâu đài của chúng ta trong chính đêm nay".

Gwendolyn giật phăng bím tóc khỏi tay cậu và quẳng ra sau lưng, kinh hãi e sợ cậu sẽ nhéo mũi hay vỗ lên đầu nó như thể một con cún con nào đó. "Và vị khách đó sẽ là ai?"

Cậu thẳng người lại và khoanh tay trước ngực, trông rất là bảnh chọe. "Ồ, đó là một bí mật mà ta không bao giờ có thể tin tưởng ở một cô nhóc chíp hôi."

Tên con trai quá quắt. Tên con trai tồi tệ. "Vậy tốt hơn hết tôi nên đi, phải không, để ngài có thể thực hiện những bổn phận anh hùng của mình."

Con bé bắt đầu đi lên đồi, thỏa mãn đến ngớ ngẩn khi chứng kiến cậu thực sự trông có vẻ sửng sốt trước cuộc tháo lui của nó. "Nếu em muốn, ta có thể cho em một gợi ý", cậu gọi với theo.

Con bé từ chối trả lời để xu nịnh cậu. Con bé đơn giản chỉ ngừng lại và chờ đợi trong sự im lặng sắt đá.

"Ngài ấy là một anh hùng thực thụ!" Bernard la lên. "Một vị hoàng tử đứng trên mọi người."

Bởi Gwendolyn đã nghĩ điều tương tự về cậu chỉ vài phút trước đây, con bé chẳng tỏ ra mấy ấn tượng cả. Con bé bắt đầu lại tiếp tục đi.

"Nếu đám con trai kia lại gây khó dễ cho em, em sẽ để tôi biết chứ hả?"

Gwendolyn ép đôi mắt mình nhắm chặt trước khao khát quận trào. Chẳng mấy chốc trước đây, con bé sẵn sàng đổi răng hàm để có được đặc ân thỉnh cầu cậu ấy làm phần thưởng chiến thắng cho bản thân. Giờ đây, thu gom lại tất cả những mảnh rách nát của lòng tự trọng xung quanh con bé, nó cứng ngắc quay người lại đối mặt với cậu và hỏi, "Đó là đề nghị hay mệnh lệnh vậy?".

Khi cậu chống tay lên bờ hông thon gọn, con bé nhận ra mình lại mắc thêm sai lầm khi thách đố cậu. "Xem đó là một mệnh lệnh đi, nhóc. Sau cùng, một ngày nào đó ta sẽ trở thành lãnh chúa và chủ nhân của em cũng giống như cha ta vậy."

Gwendolyn hếch mũi lên trời. "Đấy là chỗ sai lầm của ngài đấy, Bernard MacCullough. Vì không một người đàn ông nào có thể trở thành lãnh chúa hay chủ nhân của tôi cả!"

Con bé quay phắt đi và rảo bước về phía ngôi làng, vì thế mà bỏ lỡ nụ cười thoáng nở trên miệng Bernard khi cậu thì thầm, "Ta sẽ không dám chắc chắn về chuyện đó đâu, cô bé, nếu ta là em".

Nhận xét