CHƯƠNG HAI
Náo nức và ấp úng
Laurel đặt khay bữa trưa lên cuối bàn ăn bằng
gỗ dài và để giỏ đựng hoa xuống dưới chân; vì không thể cất trong ngăn đựng đồ.
Nam sinh Willowlawn làm cả phòng ăn lớn dài hun hút chật cứng, nhưng nó chẳng
nhìn thấy chị họ Rose đâu cả. Laurel
đoán Rose đang ở một phòng thí nghiệm nào đó, chắc cũng đang ăn trưa với cây
đèn Busen[1].
Kate đặt
khay lên cạnh bàn. “Bọn con trai làm phòng ăn chật ních.”
“Ừ”, Laurel nói. Bàn của nó gần
như chả có ma nào cả. “Đông thật.”
“Cậu có
thấy Tara hay Nicole đâu không?” Kate lướt khắp
đám đông. “Có mấy tên lập dị đang ngồi chỗ mọi khi của bọn tớ...”
“Không”,
Laurel nói.
“Mình không thấy họ.”
“Vậy hả.”
Kate trượt khay ăn đến phía đối diện Laurel .
“Mình có thể ngồi đây không? Mình đói muốn chết.”
“Chắc rồi.”
Laurel nhìn Kate ngoạm một miếng bánh sandwich to. “Khi nào bọn mình mới biết kết
quả thi vào đội bóng nhỉ?” Theo như lời người bố chuyên vận động hành lang của
nó thì đó là cách khởi đầu một câu chuyện.
“Hai,
ba tuần nữa.” Kate nhai bánh rồi nuốt trôi. “Cậu ổn chứ? Trông cậu như sắp ngất
đến nơi trong giờ ngữ văn ấy.”
Laurel
duỗi bàn tay dưới gầm bàn, nhưng giờ tay nó đã trở lại trạng thái bình thường rồi.
“Không sao đâu.”
Kate
bóp xốt cà chua lên đống khoai tây chiên. “Bài thuyết trình của cậu tuyệt lắm.
Mình thích hoa.”
“Cảm ơn
cậu.” Những bông hoa nó đưa cho Kate lúc sáng giờ đang nằm héo rũ trên khay.
“Ai
cũng nghĩ cậu thuộc kiểu hướng nội, thẹn thùng, nhưng sai ráo, phải không?”
Kate nhận xét. “Cậu móc gã Everrett cừ lắm.”
Laurel
không thể ngăn mình cười toe.
“Nhưng
tại sao cậu lại tặng bó hoa cho bà cô già Spenser thế?” Kate hạ giọng. “Tara điên lắm, và cậu ấy bảo cậu là kẻ ton hót kìa.”
“Mình không ton hót.” Laurel xé gói bánh quy mặn
và dốc vào bát súp.
“Mình
chỉ kể với cậu điều mọi người đang bàn tán thôi”, Kate nói. “Cậu không quan tâm
sao?”
Laurel
ước gì nó có thể làm thế. “Thế mình cứ phải làm bất cứ điều gì Tara muốn à?”
“Không.
Nhưng cậu ấy đã rất lịch sự hỏi xin bó hoa mà.”
“Nó
không thuộc về cô ta”, Laurel trả lời.
Kate
nhún vai. “Sao không?”
“Bởi vì
cô ta chẳng khác gì một cái nhọt cả.” Cơ thể Laurel căng thẳng. Nếu Kate trực
tiếp tâu cuộc trò chuyện này với Tara thì sao?
“Cậu ấy
không tệ đến thế đâu”, Kate rỉ rả.
“Nhưng cậu ấy khá là lo về vụ đội bóng đấy. Cậu là hậu vệ cánh, mà đó lại là vị
trí của Tara .”
“Cậu biết
thừa cậu ta chơi quá máy móc”, Laurel thì thào. “Mình phải gì? Tự hủy cơ hội của
mình à?”
“Làm gì
có chuyện”, Kate nói giữa những miếng khoai. “Đương nhiên là đến mình cũng chẳng
bao giờ muốn thua cả.”
Laurel muốn
thét một hơi thật dài. Nó cứ tưởng chuyển đến Avondale, ngôi trường thân thương
của mẹ, thì mọi chuyện sẽ tuyệt hơn gấp bội so với thế này. Một thoáng im lặng
trôi qua khi nó tự hầm mình trong cảm giác tự thương hại bản thân. Rồi hai tay
Kate sờ soạng để nhấc khay lên, và Laurel
nhận ra nó sắp phá hỏng cơ hội duy nhất với Kate.
“Cậu thực sự muốn biết vì sao mình tặng cô
Spenser bó hoa à?” Nó mở lời.
“Mình vừa
hỏi còn gì?”
“Thôi
được rồi.” Laurel
ghé lại sát hơn. “Bởi mình có cảm giác rất quái rằng bó hỗn hợp – những bông
hoa ấy – thuộc về cô giáo. Rằng cô ấy cần
chúng.”
“Để làm
gì cơ chứ?” Kate thắc mắc. “Một bó hoa tình yêu á? Cô ấy đã dạy ở đây từ đời nảo
đời nào rồi, và mình nghĩ cô ấy chưa từng có bạn trai. Tara
nói là…”
“Mình dám chắc cô ấy có một người bạn trai ở một chừng mực nào đó”, Laurel ngắt lời.
Nó không muốn đời sống tình cảm của cô Spenser bị gạt đi quá dễ dàng như thế. Mỗi
khi cô cất giọng và thả hồn theo những vần thơ, Laurel cảm nhận được nỗi trống
rỗng khoét sâu trong lòng mà nó khao khát muốn được lấp đầy. “Có lẽ cô Spenser
có một mối tình bí mật nào đó. Mình
thấy cô ấy xinh mà.”
Kate nhăn
mũi. “Với đống tóc màu cam xoăn tít đấy á?”
“Là màu
đỏ.” Laurel giơ một lọn tóc nâu dài đến vai của mình lên. “Và tóc mình cũng
xoăn có kém gì đâu.”
Kate
lúc lắc đầu. “Không, tóc cậu là kiểu gợn sóng tự nhiên, mà cũng hợp rơ với màu
mắt nữa. Tóc mình cứ đuỗn ra đây này.”
Mái tóc
dày màu vàng óng ả của Kate mới là tuyệt hảo, cũng như những phần khác của cậu
ta. Laurel liếc nhìn nhóm nam sinh đi ngang bàn họ. Tim nó lỡ mất một nhịp khi
nó len lén ngó cậu bạn tóc đen đã thấy trong lớp. “Này. Cậu có biết ai kia không?”
“Justin Takahashi.” Kate nhướng lên tinh quái.
“Quan tâm hở?”
“Không.
Ờ… thì… cậu ấy có vẻ ổn.” Laurel bắt bản thân ngừng lại, sợ là nó đã để lộ quá
nhiều. Nó nhìn theo Justin cho đến khi cậu ấy ngồi xuống, một nơi xa tít tận
bên kia căng tin với tấm lưng đưa về về phía nó. Khi hai người chạm ánh mắt
nhau trong suốt giờ Ngữ văn, nó đã có cảm giác thân thuộc nhói lên, một loại cảm
giác đã thật lâu rồi nó mới cảm nhận được.
Gương
mặt Kate như tan ra trong nụ cười. “Ờ, phải rồiii. Justin đã bảo Everett ngậm miệng còn gì
ha? Bởi thế cậu nên cảm ơn cậu ấy – có lẽ nên gửi cho cậu ấy một trong số những
thông điệp từ hoa chẳng hạn.”
“Một
bó hoa thơm hỗn hợp á?” Laurel nghi ngờ hỏi lại.
“Ừa.”
Laurel
lắc đầu. “Không đời nào. Có lẽ là e-mail, không thì tớ sẽ nhắn tin cho cậu ấy.”
Khỉ thật. Nó quên mất tiêu là điện
thoại di động của nó đã bị khóa lại trên phòng giáo vụ với điện thoại của hàng
trăm đứa khác. Là do một vụ bê bối về ma túy đã khuấy tung cả khu học xá vào
năm trước, và – Rose giải thích – hiệu trưởng tin chắc điện thoại cầm tay và BlackBerry[2] đã
tiếp tay cho việc “buôn bán trái phép” bất cứ thứ gì trở nên quá dễ dàng. Học
sinh trường Avondale chỉ được phép nhận lại điện thoại khi rời khuôn viên nhà trường.
“Nhưng
Justin đâu có giống mọi người”, Kate nói. “Mình cá chưa có đứa con gái nào từng
tặng hoa cho cậu ấy.”
Laurel dán
mắt vào những mẩu bánh đang nổi như bèo trong bát súp vì nó không tin tưởng bản
thân có thể che giấu khi nhìn vào mắt Kate.
“Ý
nghĩa của hoa này là gì thế?” Kate chỉ vào bông hoa giọt tuyết đang nằm trên
khay.
“Hy
vọng.” Kể từ lúc Laurel dám hy vọng về điều gì tốt đẹp cũng cách đây một khoảng
thời gian rồi.
“Thế
còn hoa của mình?” Kate nhấc chùm hoa héo rũ trên khay lên. “Chúng cũng là lung
tung hỗn độn à?”
“Là
hoa thơm hỗn hợp, chúng trông quắt queo quá. Đây.” Laurel lấy thìa xúc hết đá
ra khỏi cốc nước của Kate, và đặt lên khay của mình. Kate bắt đầu cắm cọng hoa
vào chiếc bình thay thế tạm thời.
“Đợi
một chút”, Laurel
nói. “Cậu có muốn vài cành tường vi nữa không? Nó là biểu tượng của tình yêu.” Laurel
nhấc giỏ hoa của mình lên băng ghế, rút ra vài cành hoa, một ít ruy băng và một
cây kéo.
“Chắc
rồi.” Kate nhoài đến. “Cho mình vài bông hoa nhỏ màu trắng kia nữa được không?”
“Đó
là hoa linh lan, tượng trưng cho sự tìm về của hạnh phúc.” Cứ như thể ai đó
cũng làm nổi điều này ấy, Laurel tự thêm với bản thân mình. Rút vài bông hoa
ra, nó cắt cuống hoa ngắn bớt nửa phân, giống như mẹ nó vẫn thường làm, rồi đưa
cho Kate.
“Cảm
ơn cậu.” Kate cắm chúng vào cốc nước, và Laurel
liếc xuống bó hoa bí ẩn của mình trong giỏ. Chúng cũng đang héo dần. Nó cắt cuống
hoa rồi cũng cắm chúng và những bông hoa còn lại trong giỏ vào cốc nước của
mình.
“Chúng
đến từ đâu vậy?” Kate hỏi, chỉ vào bó hoa bí ẩn. Laurel vẫn chưa tin tưởng Kate
lắm nên trả lời. “Mình chỉ làm chơi thôi – giống như thực hành ấy mà.”
“Mình
thích bông hoa đỏ kia thế”, Kate bảo. “Cậu còn bông đó nữa không?”
Laurel
lắc đầu. Nó ước gì biết tìm chúng ở nơi nào, nhưng nó chưa từng thấy loại hoa đỏ
này trong vườn. Và nếu đây là một bó hoa thơm hỗn hợp, nó không thể hiểu thông
điệp của chúng cho đến khi biết tên của tất cả các loại hoa trong đó.
“Ê,
nhìn kìa.” Kate chỉ về phía bên kia phòng. “Bà cô Spenser cũng mang hoa của cô ấy
đến kìa.”
Laurel
quay lại và thấy cô giáo mình đang bước về phía khu bàn giáo viên với bó hoa cắm
trong một chiếc lọ trên khay. “Sao cô ấy lại mang chúng đến đây thế nhỉ?”
“Úi
giời”, Kate giễu. “Cô ấy cần chúng
còn gì. Cậu vừa bảo ban nãy đấy thôi.”
Laurel
rướn cổ lên. Đối diện chỗ cô Spenser ngồi, một người đàn ông tóc xám, đeo ca
vát kẻ sọc đứng dậy và chìa tay ra. Laurel cũng bật dậy.
“Cậu
định đi đâu thế?” Kate hỏi.
Ngay
bây giờ! Nó nghĩ. Bàn tay phải của nó dường như tự nhấc lên và với về phía bó
hoa. “Đóa hoa mới hái” nó lẩm nhẩm, “rời bỏ nhành cây, mang lại đây điều ta muốn
thấy”. Khi những từ cuối cùng thoát ra, cả người
nó ngứa ran và tê rần, như thể có một thông điệp đang dội lại vào tận sâu bên
trong cơ thể nó. Nó nhắm chặt hai mắt và hình dung ra cảnh người đàn ông thắt
ca vát bước đi tay trong tay với cô Spenser… ôm cô ấy trong vòng tay. Đó là những gì nó muốn nhìn thấy.
Khi
đôi mắt Laurel choàng mở, bầu không khí vây quanh lọ hoa dường như trở nên lung
linh hơn – giống như thể sức nóng đang dâng lên – với hương hoa bất chợt trào túa
ra. Ai đó hắt hơi hai lần. Nó thấy vị giáo sư đứng thẳng người và chớp mắt nhìn
những bông hoa.
Ở
phía xa cuối bàn, một người phụ nữ cao ráo có làn da bánh mật đứng dậy và vội
vã nhìn quanh. Cô ta hểnh mũi lên ngửi và rồi quay về phía Laurel . Đôi mắt của người phụ nữ nhìn chằm chằm
vào nó đầy ngờ vực, nhưng Laurel
đã bước lùi lại về phía sau.
“Á!”,
một giọng thét lên sau người nó. “Ngón chân tôi.”
“Úi.”
Laurel quay lại nhìn thấy một học sinh lớp bảy và nói “Xin lỗi”.
“Chạy
nhanh quá mà”, Tara giễu khi ngúng nguẩy bỏ
đi.
“Đây.”
Một đứa lớp bảy khác đưa cho Laurel ít khăn giấy.
“Cảm
ơn.” Laurel chùi sạch mù tạc và quay về bàn. Tara
đã đứng sẵn ở đấy, cúi xuống nói thầm vào tai Kate. Kate che miệng nhưng tiếng
cười rúc rích vẫn thoát ra.
Laurel
cắn môi, khoác giỏ hoa lên tay, nhấc khay đồ ăn với bó hoa bí ẩn vẫn cắm trong cốc
lên. Tara hết phóng mắt nhìn những bông hoa đó cho đến hoa của Kate, nhưng Laurel đã xoay ra khỏi tầm với của Tara .
Bước
về phía băng chuyền thức ăn, Laurel
liếc trộm về phía Justin, nhưng hình như cậu ấy không nhìn về phía nó. Laurel hy
vọng cậu ấy không nhìn thấy gì. Tại bàn giáo viên, người đàn ông thắt ca vát vẫn
đang say sưa chuyện trò với cô Spenser. Laurel
giấu những bông hoa dưới áo khoác và nhanh chóng ra khỏi căn tin.
***
Bịch! Laurel
khống chế quả bóng chuyền hỏng gọn gàng bằng má trong chân phải. Nó đợi hậu vệ
đối phương lao đến rồi nhẹ nhàng lừa bóng sang trái và tăng tốc vượt qua đối thủ.
Nó dẫn bóng chạy như bay dọc theo biên. Nó nghe ai gọi tên mình và thấy Kate
đang lao xuống từ giữa sân. Nhanh chóng chỉnh lại hướng bóng cho cú tạt ngang, Laurel hất bóng vòng qua đầu
một hậu vệ. Quả bóng rơi ngay trước mặt Kate, người vừa vượt qua hậu vệ cuối
cùng bên khung thành đối phương.
“Sút!” Laurel
hét lên. Kate giảm tốc, nhắm rồi sút. Thủ môn lao ra bắt, nhưng quả bóng đã nằm
gọn trong góc lưới.
“Có thế chứ!” Laurel vung tay và nhảy cẫng
lên. Kate và Laurel đập tay ăn mừng bàn thắng.
“Tuyệt”,
Kate nói. “Cú chuyền bóng ngoạn mục.”
“Pha
làm bàn ấn tượng”, Laurel
khen.
“Cậu
chôn Tara rồi”, Kate thì thào.
Thế á?
Nó nghĩ. Trên sân cỏ thứ duy nhất nó nhìn thấy là sắc áo, khung thành và quả
bóng hai màu trắng đen trong khi phần còn lại của thế giới vỡ òa đầy sung sướng
ở phía tít xa.
“Phối hợp
hay lắm!” Một cô gái khá cao với nước da màu ca cao hét lên từ đường biên.
“Đó là
Tashi, đội trưởng đội bóng”, Kate nói. “Chị ấy đỉnh lắm.”
Huấn
luyện viên Peters tuýt một hồi còi dài, và các cô gái chạy về phía vạch biên.
Liếm vị mặn mồ hôi còn đọng trên môi, Laurel
với lấy chai nước của mình rồi ngồi khoanh chân trên bãi cỏ cạnh một đứa tóc cụt
lủn với cái tên Ally in trên mặt áo.
“Cú
chuyền bóng cừ thật”, Ally thì thầm. “Cậu nhanh cực ấy.”
“Cảm
ơn.” Laurel rùng hết cả người khi ai cũng nhìn nó. Pha trợ giúp của nó hẳn đã lọt
vào mắt xanh của huấn luyện viên. Nó là học sinh mới ở trường này, và nó không
thể hình dung ra nổi mùa xuân nếu thiếu đi bóng đá.
“Buổi tập
rất tuyệt vời, các cô gái.” Huấn luyện viên nói. “Tôi sẽ phải loại vài người,
nhưng tôi sẽ có danh sách sớm thôi.”
Laurel
nhổ một nhánh cỏ mập mạp rồi xát giữa hai ngón cái. Vào được đội bóng là cơ hội
tốt nhất để nó phá vỡ rào cản hòa nhập. Nó biết nó chơi tốt hơn vài đứa khác –
đặc biệt là Tara – thế nhưng tòa nhà mới nhất trong trường là do bố Tara trao tặng.
“Này,
Laurel”, Kate gọi. Kate, Tara và Ally đã bắt đầu
đi về khu học xá để ăn tối, nhưng Kate quay lại rủ nó. “Cậu đi cùng chứ?”
“Chắc rồi.”
Laurel đều chân chạy để bắt kịp, phấn chấn tăng cao cùng cảm kích. Ngay khi ra
khỏi tầm mắt huấn luyện viên, Tara rút di động
ra và bắt đầu nhắn tin cho ai đó. Laurel ngạc
nhiên khi lại có người sẵn sàng mạo hiểm với mức phạt cấm túc nặng nề, nhưng Tara dường như có thể thoát khỏi những hình phạt còn nặng
hơn thế kìa.
“Everett có bao giờ trả lời cậu không?” Kate thắc
mắc.
Con đường
ngắn nhất đi đến nhà ăn mà chúng đang đi băng qua khu tập thể giáo viên. Laurel
rất thích căn nhà nhỏ gọn gàng màu trắng có cửa chớp màu tím và xích đu ở hiên
của cô Spencer, nhưng giờ nhìn về phía đó, nó cảm thấy lạnh toát cả người. Cô
Spenser đang đứng trên hiên với người đàn ông thắt ca vát. Bó hoa của Laurel cắm
trong lọ và được đặt trên chiếc bàn cạnh xích đu.
Laurel giật đuôi áo phông của Kate và đợi cho
những đứa khác đi qua. Nó chỉ về phía hàng hiên hỏi: “Ông ấy là ai thế?”.
“Mình
chịu”, Kate đáp.
“Đấy có
phải thầy giáo ở Willowlawn không? Mình thấy ông ấy trong sảnh ăn.”
“Thế
á?” Kate nhún vai. “Mình chẳng nhớ nữa.”
Kate vẫn
bước tiếp, nhưng Laurel nhanh chóng vượt qua căn nhà bên cạnh và đi vòng qua
phía sau để đến mặt bên kia của ngôi nhà. Hụp xuống, nó phóng qua lối lái xe rồi
giấu mình sau một bụi đỗ quyên vẫn chưa nở hoa. Một mẩu sỏi đáp vào lưng nó, Laurel liền quay lại và thấy
Kate đang đi theo mình.
“Cậu
đang làm trò gì thế?” Kate thì thào. “Do thám à?”
Laurel
đành phải gật đầu. Nó rẽ bụi cây, trong khi Kate lom khom sau vai nó. Tiếng cười
của cô Spenser cao vút và lanh lảnh như tiếng nhạc, ngân vang giữa không gian
im ắng. Ánh mặt trời của buổi chiều tà quyện trong ánh đỏ của mái tóc cô, khiến
chúng trở nên lóng lánh. Cô nở nụ cười như thiếu nữ khi cô uyển chuyển bước lùi
từng bước về phía sau. Kate thả bộp hai đầu gối xuống. “Không thể nào kiễng
thêm được nữa, chân tớ mỏi nhừ rồi. Họ nói gì thế?”
Laurel
nghển cổ cao hơn. “Mình không biết nữa, nhưng mình nghĩ cô ấy đúng là đang bật
đèn xanh cho người kia.”
“Không”,
Kate hết chúi bên này lại sang bên kia để nhìn rõ hơn.
Người
đàn ông liếc nhìn đồng hồ. Và rồi, như lần trước, ông ta cúi người xuống bình
hoa.
“Ông ấy
lại ngửi chúng”, Laurel thì thầm và tự hỏi không biết ông ta có phải cũng cảm
nhận được những bông hoa không.
“Ngửi
cái gì cơ?”
“Hoa của
mình… à, ý mình là hoa của cô Spenser ấy.”
Người
đàn ông nâng bàn tay cô Spenser và đặt lên đó một nụ hôn. Cô Spenser đứng yên
cho đến khi ông ta thả tay cô ra.
“Vậy
là thứ bảy. Lúc bảy giờ nhé”, giọng nói của ông ấy đậm chất miền Nam .
Cô
Spenser gật nhẹ. “Vâng, anh Luke.”
Người
đàn ông nhanh nhẹn bước về phía dãy nhà chính của khu học xá. Vẫn ôm chặt lọ
hoa trước ngực, cô Spenser ngồi xuống chiếc xích đu, đu đưa và vùi mặt vào những
bông hoa.
“Bà
cô Spenser có bạn trai”, Kate nói như muốn hát.
Mắt
Laurel mở to. “Và ông ấy nhận được thông điệp.”
Kate
nghiêng đầu sang một bên. “Cái gì cơ?”
“Hy
vọng về tình yêu và hạnh phúc. Nhớ không? Đó là thông điệp mà bó hoa của cô ấy
gửi gắm”, Laurel
giải thích. “Nhìn mà xem. Đúng là một mối tình lãng mạn.”
“Cứ
như cô Spenser bị tiếng sét ái tình í nhỉ”, Kate nói khi chúng lặng lẽ quay trở
lại con đường.
Laurel
lắc đầu, nó cho rằng điều đó không hẳn hoàn toàn chính xác. Một cảm giác ngứa
ran trong người nó. Có thứ gì đó từ những bông hoa – một thứ năng lượng, một thứ
sức mạnh – đã chạy xuyên suốt người nó rồi thoát ra khỏi nó, để đánh thức mối
tình lãng mạn kia. “Nhờ hoa chuyển lời”, nó lầm bầm.
Len
qua những bụi cây, khi ra tới đường, cả Laurel và Kate đều bắt đầu chạy và vượt
nhanh qua người đàn ông thắt ca vát, ông ấy huýt sáo rất vui vẻ. Tara đứng xa xa phía trước với hai tay chống lên hông.
“Này, giữ bí mật nhé, được không?” Laurel thì thầm. “Ý mình là về những bông
hoa ấy.”
“Tại
sao?” Kate hỏi.
“Làm
ơn đi mà…” Chúng đi chậm hẳn lại. “Thì cậu cứ thử đặt mình là cô Spenser, cả đời
chỉ có thể mơ về tình yêu thôi ấy? Và nếu như đây lại là cơ hội cuối cùng của
cô ấy thì sao?”
Kate liếc nhìn nó đầy dò hỏi. “Được rồi, được
rồi.”
“Hai
người đã đi đâu thế hả?” Tara nhíu mày. “Làm
thế nào mà trông bẩn thỉu quá vậy?” Laurel và Kate đưa mắt nhìn nhau, đứa nào đứa
nấy đầu gối lớp nhớp và cùng phá lên cười. Laurel cảm nhận được ánh mắt hình
viên đạn của Tara , nhưng nó chả mảy may thèm
quen tâm. Một ý tưởng hoang đường đang bắt đầu nảy mầm trong tâm trí nó.
Nhận xét
Đăng nhận xét