Gửi tâm tư qua những cánh hoa - Amy Brecount White (1)



Forget-hers-not
Amy Brecount White
Người dịch: Dương Hậu (daisy_chrys)

“Gửi tặng chồng tôi, Pete
Một cành sơn thù du[1] trổ hoa.” 

“Càng hiểu về các loài hoa, chúng càng bớt lặng im trong mắt chúng ta.”
 -SHARMAN APT RUSSELL - Tách lớp đóa hồng: Khám phá đời sống bí ẩn của các loài hoa

  
PHẦN DẪN
Lily đọc lại lá thư gửi cho con gái rồi kí tên. Cô miết keo dán lên góc phải trên cùng của lá thư bằng đôi tay run lẩy bẩy vì kiệt sức, rồi chọn một nhánh cây có những đóa hoa li ti như chiếc chuông nhỏ nép sau tán lá mảnh để gắn lên lớp hồ.
Hoa linh lan[2], cho hạnh phúc tìm về, cô thầm nghĩ… Mình sẽ gửi cho con bé tất cả manh mối trong khả năng của mình.



PHẦN MỘT

Ngôn ngữ của các loài hoa


“Khi bạn cầm một đóa hoa trong tay và thực sự nhìn vào nó, ngay khoảnh khắc ấy chẳng có gì tồn tại ngoài hoa cỏ…”
GEORGIA O’KEEFFE, HỌA SĨ NGƯỜI MỸ, 1887-1986
  

 

CHƯƠNG MỘT

Lê tê phê


Chiếc thảm nâu chớp lên thu hút sự chú ý của Laurel, làm con bé nhảy hẫng một bước để khỏi giẫm lên tấm thảm. “Cái quái…”
Ba bông hoa tươi tắn thắt ruy băng màu bạc lấp lánh nằm ngay bên ngoài cửa phòng kí túc của nó. Ngực nó thắt lại vì xúc động khi nhặt chúng lên. Có hai bông màu trắng, một bông màu đỏ nhụy vàng và vài chiếc lá mượt như tơ. Nó nhìn quanh nhưng cả hành lang lờ mờ tối không có lấy một bóng người.
Nó cắn môi. Chơi khăm – theo Rose, chị họ của Laurel đã học ở đây hai năm – là một trong những trò đùa phổ biến hơn cả tại khu học xá trường Avondale ở ngoại ô Charlottesville, bang Virginia. Laurel dỏng tai nghe xem có tiếng cười rúc rích nào không, nhưng không gian vẫn chìm trong im lặng. Cũng chẳng có dòng chữ nhắn gửi hay tấm thiệp nào kèm theo bó hoa này.
 Phải chăng một cậu bạn học nào đó đã để chúng ở đây? Nó tự hỏi. Nó chẳng thể ngăn bản thân thôi nghệch mặt mỗi khi thấy bọn con trai trường Willowlawn trong khu học xá. Điều bình thường ở trường cũ lại trở nên khác lạ ở đây, và cho đến giờ nó vẫn chưa kết bạn được với đứa con trai nào. Gần như tất cả học sinh ở cả trường Willowlawn và Avondale đều học với nhau từ năm lớp sáu, nên chỉ còn lại một chút không gian tách ra cho những học sinh mới như Laurel…
Laurel nâng những đóa hoa thanh tú lại gần khuôn mặt và hít vào. Hương thơm ngọt ngào quyện lại trong mũi rồi xộc lên đầu nó. Cả người nó như lâng lâng, chao đảo và nhẹ bẫng. Nó chới với vịn vào khung cửa.
“Ôi.” Laurel chớp mắt dù cả tiền sảnh vẫn đứng yên, chẳng hề chuyển động. Nó biết hai bông hoa trắng là hoa giọt tuyết – những nụ hoa nở sớm nhất trong vườn. Còn bông màu đỏ cùng phiến lá kia trông thật lạ. Chắc chắn mẹ sẽ tiết tên của chúng, Laurel nghĩ. Mẹ nó biết mọi điều về các loài hoa.
Tiếng cánh cửa cọt kẹt vọng lại khiến nó giật mình, Laurel vội tìm chỗ nấp. Vân vê bó hoa trong tay, nó tự hỏi nên kể chuyện này với ai. Nó không có thời gian cho ai xem bó hoa trước khi vào lớp, kể cả Rose. Kỳ quặc cái là Laurel cũng cần hoa tươi – nhưng lại là những bông hoa khác, cho bài thuyết trình Ngữ văn sáng nay. Nó đã mang sẵn bên người một chiếc giỏ không, vì vậy nó đặt bó hoa bí ẩn vào bên trong và nhanh chóng ra khỏi khu kí túc.
Phải vài tuần nữa mới sang xuân, nhưng Laurel cảm thấy mùa xuân đã đến rất gần. Bầu trời trên cao dìu dịu và nhuốm hồng. Những giọt sương đêm đọng trên lá cỏ trông như những viên pha lê rải dọc khắp con đường dẫn ra vườn trường. Làn gió nhẹ vờn má nó vẫn còn mang theo chút hơi lạnh của mùa đông, nhưng mặt đất ẩm dưới chân đang ấm dần lên. Mùa xuân sắp đến rồi!
Nhẩm nhanh các loại hoa mà nó cần trong đầu. Laurel lại gần một bụi păng xê trắng pha tím mới phát hiện hôm trước. “Păng xê cho nỗi nhớ mong”, nó thì thầm, và ngắt đầy một nắm tay. Những bông giọt tuyết rủ xuống như những chiếc đèn lồng nho nhỏ, lấm chấm trắng trên nền đất nâu sẫm.
“Giọt tuyết cho niềm hy vọng.” Nó ngắt lấy vài bông, đưa lên mũi rồi khẽ cựa những ngón tay. Bàn tay nó bắt đầu lợn cợn rồi cả cánh tay bắt đầu ngứa râm ran. Nó lẩm bẩm “tê tê, phê phê”, khi rà mắt khắp khoảnh đất để tìm màu sắc nổi bật của những bông hoa, đưa mắt rà khắp khoảng đất để tìm những gam màu. “Lê tê phê.”
Băng qua những lối đi ngập lớp bồi[3], Laurel hái số hoa còn lại trong danh sách, nhưng nó vẫn chưa sẵn sàng rời khỏi khu vườn. Sáng nay, dường như từng nhành cây, từng nụ hoa mới chớm tươi tắn và nổi bật một cách lạ thường, cứ như thể tầm nhìn trước mắt nó bất chợt trở nên rõ ràng hơn vậy. Mọi thứ như trải ra, lá xanh như lung linh hơn, như sáng bừng lên đầy tươi mới. Cả khu vườn cứ như được phù phép, như thể chỉ cần nó bước lại góc kia thôi thì ngay lập tức sẽ trông thấy những nàng tiên yểu điệu khiêu vũ vòng quanh.
Ngay khi nó vừa bước xuống con đường mời gọi thì một tiếng chuông vẳng lại từ phía xa. Sợ hãi bóp nghẹt cả cơ thể nó. “Khỉ thật[4]”, nó rủa thầm rồi quay người và chạy như gắn mô tơ về phía khu học xá chính. Rose nói đúng – chửi thề bằng tiếng Pháp nghe khoái thật.
Laurel dồn sức chạy qua góc tường gạch ở Sảnh Truyền thống và đâm sầm vào nhóm học sinh đang túm năm tụm ba ở đó. Tara bật ngửa ra sau, còn Laurel thì phải quơ cào lấy cánh tay gần nhất để khỏi văng đi theo đà. Những bông hoa bắn tung tóe ra khỏi giỏ.
“A A A!” Tara gào lên. Chiếc di động màu hồng lao khỏi tay khi con nhỏ lao vào một lùm cây thấp. Nicole, đứa con gái có làn da nâu và mái tóc xù bông chạy đến đỡ Tara dậy.
Laurel lắp bắp, “Tôi xin lỗi. Tôi… tôi tưởng bị muộn”.
“Cẩn thận vào, Whelan.” Tara hất mái tóc đen dài và vuốt phẳng lại váy đồng phục. “Tớ đã bảo các cậu là cô ta đang ở vùng lơ lửng mà”, con nhỏ dẩu mỏ nói với bọn con gái vây xung quanh.
Laurel nhận ra mình vẫn đang nắm áo khoác của ai đó, nó vội bỏ tay ra, “Xin lỗi”.
“Không sao”, Kate, một đứa bạn cùng lớp dong dỏng cao có mái tóc vàng đáp với giọng mũi miền Nam. “Nhưng để dành sức cho trận bóng nhé.”
Laurel không mấy quen với Kate, nhưng cả hai đều đang cố gắng trở thành thành viên chính thức của đội bóng đá trường, giống như Tara. Trước buổi thi tuyển, Laurel đã thoát khỏi con mắt soi mói của Tara. Thế nhưng sau đó, Tara dường như luôn tìm cơ hội để dìm hàng nó.
Chống hai tay lên cái hông mỏng dính, Tara xẵng giọng: “Này, nghĩ mình là ai thế hả? Cô bé quàng khăn đỏ à?”.
Laurel nhíu mày nhìn xuống chiếc áo gió màu đỏ quá khổ mà nó vơ vội từ tủ quần áo. Khi đưa tay gạt mớ tóc lòa xòa trước mắt, nó phát hiện một bông giọt tuyết khác nằm gần chân Tara và nhặt vội lên.
Nicole nhướn cặp lông mày bên trên gọng kính màu tím. “Giỏ hoa cũng đẹp đấy.”
“Cho bài thuyết trình ấy mà”, Laurel nói trong khi nhặt lại số hoa rơi trên bãi cỏ.
“Cậu sẽ thuyết trình hôm nay à?” Nicole hỏi. “Trong giờ Ngữ văn?”
Laurel liếc về phía mấy đứa con gái tỏ vẻ coi thường. “Ừ. Sao?”
Tara cười rinh rích. “Thì… chả sao. Chúc may mắn, Khăn Đỏ”, Tara hét với lại khi con nhỏ và Nicole hướng về dãy lớp học. “Coi chừng lũ sói đấy.”
Laurel ngạc nhiên khi thấy Kate không đi theo mấy đứa kia mà vẫn đứng lại với vài bông hoa mới nhặt trên tay. “Cậu tìm thấy chúng ở đâu vậy?” Kate nói. “Chúng trông… tươi quá.”
“Vườn trường”, Laurel đáp. “Cậu có thể giữ chúng. Mình còn nhiều lắm.”
“Cảm ơn nha”, Kate đáp. “Cậu dũng cảm thật đấy, khi chọn hôm nay để thuyết trình.”
Laurel theo chân Kate vào Sảnh Truyền thống. Nó thắc mắc: “Vì sao?”.
“Vì hôm nay là Ngày Trao đổi”, Kate nói với lại qua vai khi hai đứa len lỏi qua các nhóm nữ sinh đứng chật ních hành lang. “Nam sinh trường Willowlawn sẽ dự giờ lớp mình. Cậu không xem thời khóa biểu à?”
“Có, nhưng mình không biết nghĩa là thế.” Tâm trí Laurel bắt đầu hoạt động. Nó bỏ bữa sáng nay nên không biết liệu có nam sinh nào đó đi qua sảnh ăn rồi lang thang đến trước cửa phòng kí túc của nó không. Nhưng cái ý nghĩ có người hâm mộ bí mật nào đó đã để hoa trước cửa phòng cứ mơ mộng lỗi thời thế nào ấy.
Laurel dừng lại bên ngoài lớp Ngữ văn, cởi áo khoác và nhét vào ba lô. Bên trong, bàn học được kê sát lại với nhau, và cuối lớp nêm đầy lũ con trai cao lêu nghêu ngồi trên ghế gấp. Nó bất ngờ trước trái tim đập bình bịch của bản thân dù chỉ mới thoáng nhìn thấy đám con trai đấy. Tara và Nicole chọn chỗ ở chính giữa phòng, trong khi Kate ngồi xuống cái bàn còn trống duy nhất cuối lớp. Laurel chịu không biết người đàn ông hói đầu đứng nơi sườn lớp là ai.
“Hôm nay các em được ngồi tự do”, cô Spenser cố nói to để át tiếng om sòm. Cô đã qua tuổi trung niên, cô thường mặc đồ bằng vải tuýt[5] và thắt nơ. Đa số bọn con gái đều gọi cô là Bà Cô Già Spenser, nhưng mỗi khi đọc thơ, giọng cô ngân nga như hát lên vậy.
Laurel, sao em không lên đầu nhỉ?” Cô Spenser chỉ vào một chiếc bàn. “Em có thể ngồi ở đây.”
 Laurel đặt chiếc giỏ lên chiếc bàn phía trên và để ba lô xuống sàn nhà. Giờ thì nó ước mình đã chọn một chủ đề bình thường, như Nhà hát Địa cầu[6] hoặc thứ gì đó về Charles Dickens[7]. Nhưng kể từ lúc mở lá thư của mẹ, nó chẳng thể gạt những bông hoa ra khỏi đầu. Lá thư bất ngờ được gửi đến vào ngày sinh nhật thứ mười bốn của nó. Mẹ nó đã đính những bông hoa màu trắng nho nhỏ nơi đầu thư và để lại những câu chữ thật mơ hồ bên dưới: “Hoa linh lan – đóa Lily trong thung lũng tượng trưng cho sự tìm về của hạnh phúc”. Tên mẹ nó là Lily, nhưng Laurel vẫn lên Google để tra cả cụm từ và kinh ngạc phát hiện câu nhắn của mẹ nó chính là ngôn ngữ của các loài hoa.
“Trật tự nào các chàng trai”, người đàn ông hói đầu nói. “Và ổn định chỗ ngồi đi.”
Cô Spenser hắng giọng. “Hôm nay lớp chúng ta rất vinh dự chào đón lớp Ngữ văn của thầy Thomas đến dự buổi thảo luận về chủ đề lịch sử và văn học của chúng ta”, cô giới thiệu. “Hôm nay người thuyết trình đầu tiên là Laurel Whelan, và chủ đề của bạn ấy cũng rất đặc biệt: Ngôn ngữ của các loài hoa thời nữ hoàng Victoria.”
Tim Laurel như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nó lóng ngóng cầm những tấm thẻ chú thích trên tay và viết “Ngôn ngữ của các loài hoa” lên bảng đen. Sau lưng nó, có ai đó thì thầm, và cô Spenser phải đập tay hai lần liên tục để giữ lớp trật tự. Laurel quay lại, hướng mặt về phía đám đông.
“Hãy tưởng tượng” – nó ngừng lại để giọng nói run run trở nên vững vàng – “hãy tưởng tượng bạn là một tiểu thư trẻ đang sống ở thời nữ hoàng Victoria”.
Vài thằng con trai cười hí lên.
“Hoặc một chàng trai”, Laurel thêm vào. “Và tất cả các sự kiện xã giao bạn tham gia đều bị những người đi kèm giám sát nghiêm ngặt.”
“Chả khác gì trường Willowlawn nhờ”, một tên con trai có mái tóc dày màu cát nói leo thật lớn.
“Cậu Buchanan”, thầy Thomas cảnh cáo.
Cậu ta nói “xin lỗi”, nhưng đôi mắt xanh chẳng có tí hối lỗi nào. Mọi điều về tên Everett Buchanan hư hỏng này Laurel đều nghe kể hết rồi.
Cứ lơ thôi, Laurel tự nhủ, nhưng mắt vẫn đảo lại chỗ khuôn mặt điển trai ấy. “Rồi”, Laurel tiếp tục. “Giờ thì hãy tưởng tượng bạn phải lòng ai đó, và bạn muốn thổ lộ với người ta. Lúc ấy cả nhắn tin, Facebook, IMing, và cả điện thoại đều chưa được phát minh, thế nên bạn sẽ phải tìm những phương thức liên lạc khác. phải thực hiện việc ấy dưới sự theo dõi sát sao của những người đi kèm. Bạn có thể gửi cho anh ấy – hoặc cô ấy – một thông điệp bí mật qua ngôn ngữ của các loài hoa.”
Laurel với tay vào giỏ lấy ra một bông hoa màu trắng. “Ở thời nữ hoàng Victoria, mỗi loài hoa, kể cả thảo mộc và cỏ, đều tượng trưng cho những cảm xúc và sắc thái tình cảm khác nhau. Ví dụ nếu bạn tặng hoa giọt tuyết cho ai đó, nghĩa là bạn muốn nhắn nhủ về hy vọng. Hoặc bạn có thể tặng ai đó cả một bó với nhiều loại hoa có ý nghĩa khác nhau, được gọi là hoa thơm hỗn hợp[8]. Mỗi…”
“Tung tung hỗn độn?” Everett cắt ngang. “Là cái khỉ gì đấy?”
Điệu cười của Tara như xé vụn không khí khi quay sang nhìn Everett.
Cô Spenser đứng bật dậy. “Trò Buchanna, nếu có câu hỏi thì hãy giơ tay lên.”
“Xin lỗi.” Everett giơ hai tay lên đầu như bị chĩa súng. “Mà này, ờ... Lauren nhỉ?”
“Laur-el”, nó dằn giọng.
“Thứ lỗi cho tôi nhé, Laur-elle. Cậu vừa gọi chúng là gì thế?” Một nụ cười xấc xược xoẹt qua miệng cậu ta.
“Hoa thơm hỗn hợp. Cái tên nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng đó là cách mọi người gọi chúng thời đó.” Nó bứt rứt khẽ cười.
“Cảm-ơn-cậu-rất-nhiều”, Everett đáp, rồi cúi chào. “Laur-elle.”
Laurel chớp mắt nhìn, bởi nó không muốn tin cái điệu châm biếm lẫn trong giọng cậu ta. Nó siết những tấm thẻ buộc bản thân đọc tiếp. “Hầu hết các thiếu nữ thời nữ hoàng Victoria đều có cuốn ‘Ngôn ngữ các loài hoa’ để tham khảo, giống như cuốn này.” Nó giơ một cuốn sách bỏ túi bìa mềm cũng mang tên Ngôn ngữ của các loài hoa lên, cũng là thứ nó đã nhìn thấy qua cửa sổ một tiệm hoa gần ngôi nhà mới trong thành phố của bố nó. Nó đã chạy ào vào cửa hàng và lật như bay đến trang có vần L. “Lily trong thung lũng – linh lan tượng trưng cho sự tìm về của hạnh phúc”, cuốn sách ghi thế – y hệt như lá thư của mẹ nó.
 Laurel nhìn lướt qua nội dung trên tấm thẻ ghi chú tiếp theo, cố gạt bỏ những từ ngữ xa xưa kia hiện lên trong đầu. “Rất nhiều ý nghĩa trong ngôn ngữ của các loài hoa được lấy từ văn học, hay Kinh Thánh, thần thoại Hy Lạp, kịch Shakespeare và thơ xonê[9]“, nó giải thích.
“Tuyệt vời!” Cô Spencer kêu lên.
“Ví dụ, nếu ai đó tặng bạn một bông narcissus – là tên khoa học của hoa thủy tiên – có nghĩa là họ đang ám chỉ bạn chỉ biết yêu bản thân và tự cao tự đại.” Laurel giơ lên một tấm ảnh hoa thủy tiên mà nó lấy từ internet bởi ngoài kia những nụ hoa này vẫn chưa hé nở. “Trong thần thoại Hy Lạp, chàng trai mang tên Narcissus này đẹp trai vô cùng. Chàng ta nhìn thấy bóng mình trên mặt hồ và thực sự đem lòng yêu chính hình ảnh phản chiếu của bản thân.” Nó lắc đầu. “Chẳng ai muốn nhận một bó hoa thơm hỗn hợp lẫn bông thủy tiên trong đó cả.”
“Không đời nào”, Everett lầu bầu. “Thế có mà ê mặt.”
Laurel rúm người trước tiếng cười rú lên ầm ĩ của Tara.
“Ê.” Một cậu bạn Châu Á đá vào lưng ghế của Everett. “Thôi đi được rồi đấy.”
“Trò Buchanan”, thầy Willowlawn nhắc nhở. “Lần cảnh cáo cuối cùng.”
Everett gật đầu cụt lủn. “Vâng, thưa thầy.”
Laurel đón ánh mắt cậu bạn kia với lòng biết ơn thầm lặng. Mái tóc đen đến ngang vai của cậu ta được rẽ ngôi giữa và vén ra sau tai. Khi cậu gật đầu nhanh đáp lại, cả cơ thể căng thẳng của nó như được giãn ra đôi chút.
Cô Spenser mỉm cười với nó. “Rất là hấp dẫn, Laurel à. Tiếp tục đi em.”
Hít một hơi sâu và chậm rãi, Laurel chọn những bông hoa khác và giải thích ý nghĩa của chúng: hoa păng xê tượng trưng cho nỗi nhớ mong, hoa huệ tây đồng nghĩa với vui vẻ, những cành hoa sim là biểu tượng của tình yêu, và hoa linh lan đại diện cho sự tìm về của hạnh phúc. Sau lời nhắn nhủ đầy bí ẩn của mẹ, Laurel nhất định phải có vài bông linh lan. Giờ thời tiết quá lạnh để linh lan có thể ra hoa, nhưng nó đã tìm thấy chúng ở vài cửa hàng hoa trên mạng và đã đặt một giỏ đầy. Bố nó sẽ chẳng bao giờ nhận ra có khoản phát sinh phụ trội trên thẻ ngân hàng của nó.
“Và nếu bạn thực sự có ý định nghiêm túc với ai đó”, Laurel tiếp tục, “bạn có thể thêm vào một dây thường xuân, biểu tượng của hôn nhân và lòng chung thủy”. Nó thêm vài nhánh lá con vào chỗ hoa đang cầm và buộc lại bằng một dải lụa xanh. “Như vậy, nếu bạn tặng ai đó một bó hoa thơm hỗn hợp như thế này, nghĩa là bạn đã ngầm gửi gắm hy vọng về tình yêu và hạnh phúc thông qua ngôn ngữ của các loài hoa thời Victoria.”
Mọi người bắt đầu vỗ tay, nhưng ánh mắt Laurel lại rơi về cậu bạn tóc đen ban nãy. Nó nâng bó hoa lên mũi và hít hà. Hương hoa tựa mật ngọt xộc lên đầu, quét qua cả cơ thể và để lại một chuỗi những câu chữ dễ thương mà nó không thể ngừng lẩm nhẩm.
Đóa hoa mới hái, lìa bỏ nhành cây,
Mang lại đây điều ta muốn thấy.
Trong tích tắc Laurel vừa dứt lời, cảm giác rần rật như rẹt điện qua những đầu ngón tay và bốc lên cả cánh tay.
“Á á á!” Nó đánh rơi bó hoa. Bốn mươi cặp mắt trợn tròn và mặt nó đỏ bừng khi nó phải tì hẳn vào bàn. Hương hoa nồng đến mức khiến nó sây sẩm cả mặt mày.
Cô Spenser bước lại phía nó. “Em không sao chứ?”
“Là… gai”, Laurel buột miệng khi nó bóp mạnh cánh tay. “Nó đâm em.” Tất cả những bông hoa nó mang theo đều không có gai, nhưng nó hy vọng sẽ không ai phát hiện. Nó không thể nhìn thẳng vào mắt bạn cùng lớp. “Vậy… ừm… có ai thắc mắc gì không?” Giả dụ như có chuyện gì xảy ra với cậu chẳng hạn?
Bàn tay của Nicole vọt lên, như mọi khi. “Làm sao cậu phát hiện ra ngôn ngữ của các loài hoa?” Con nhỏ hỏi bằng giọng thẽo thợt đặc trưng.
Laurel mở miệng định nói rồi nhanh chóng ngưng bặt. Lá thư đến vào ngày sinh nhật là bí mật nó cần phải giữ kín. “Mình tìm thấy cuốn sách này”, nó giơ quyển sách bìa mềm nhỏ nhắn lên, “tại hàng hoa có tên Nhờ hoa chuyển lời Georgetown”.
Tay Everett vẫy vẫy về phía nó. “Tôi có thể mua nó ở đâu?”
“Ý cậu là quyển sách hả?” Laurel thận trọng hỏi lại.
“Không, bó hoa tình iu cơ.” Nụ cười nham nhở của Everett như rỉ ra với sự thỏa mãn, khiến các giáo viên cũng phải mỉm cười.
Laurel thấy hơi cáu tiết, nhưng nó đã quá quen với mấy đứa như cái tên này ở trường cũ, những kẻ đẹp mã đến mức có thể thoát được cả tội giết người. Nó cố ý nói thật từ tốn, thật chậm rãi như thể đang giải thích cho một đứa trẻ mới chập chững biết đi. “Nếu cậu thực sự cần, Everett, hay quá thích, thì có thể tự đi mà làm lấy.” Nó nhặt bức ảnh và đặt lên mặt bàn gã. “Và tại sao cậu lại không bắt đầu với loại hoa này nhỉ? Hoa thủy tiên quá ư là hoàn hảo với cậu rồi.”
“Ố ồ…” vài đứa trong lớp dài giọng.
“Nếu ý tôi là cuốn sách thì sao?” Tara căn vặn.
Laurel đánh liều liếc mắt về phía cậu bạn tóc đen đang cười toe với nó. “Tôi cũng phát hiện một cuốn sách cổ về ngôn ngữ của các loài hoa trong thư viện Avondale”, nó thêm vào với sự tự tin đột nhiên dâng trào. “Tôi chắc họ sẽ cho cậu mượn, nếu cậu hỏi thật lễ phép.”
Everett đập cái rầm xuống bàn. “Tôi sẽ mượn nó ngay lập tức.”
Tara chỉ vào bó hoa thơm hỗn hợp đang nằm trên bàn. “Cậu định làm gì với thứ này?”
Laurel nhìn xuống bó hoa, và hơi thở như nghẹn lại trước sự đáng yêu của chúng. “Tôi… tôi cũng không biết nữa. Có lẽ tôi sẽ tặng cho ai đó.”
“Ai đó cậu mết à?” Cặp chân mày của Nicole bắn cao trên gọng kính màu tím.
Laurel cụp mắt xuống trước những tiếng cười rúc rích khắp phòng, như vậy cậu bạn tóc đen kia sẽ không nhìn thấy ánh mắt nó.
“Mấy cái thứ lung tung hỗn độn này thực sự có hiệu quả không?” Tara quay sang mỉm cười với Everett, nhưng dường như cậu ta không để ý.
Laurel nhún vai. “Tôi đoán nếu cậu tặng ai đó những loại hoa nhất định, và người ta hiểu ý nghĩa của chúng, thì họ có thể giải mã thông điệp của cậu rồi.”
“Cách đó phức tạp chết đi được”, Nicole nói. “Tôi thà nhắn tin còn hơn.”
“Liệu tôi có thể lấy bó hoa đó không?” Tara hỏi bằng giọng ngọt lịm như đường.
Trong mơ nhé, Laurel nghĩ thầm. Nhưng nếu nó tặng hoa cho Tara, con nhỏ có thể trở nên dễ chịu hơn một chút và để nó yên. Những ngón tay của nó siết quanh cuống hoa, và những con chữ lại nổi lên: Đóa hoa mới hái, rời bỏ nhành cây… Nguồn sinh lực nóng ran nơi đầu ngón tay và bò sàn sạt lên cánh tay nó, nhưng lần này nó đã chuẩn bị trước. Chỉ trong tích tắc, cảm giác rần rật, ấm ấm dễ chịu đó lan tỏa đến từng tế bào trong cơ thể nó – như thể cơn rùng mình bí ẩn này sẽ không kết thúc. Lê, tê, phê.
“Tôi… Tôi sẽ tặng cho ai đó”, Laurel nói, như mê mụ bởi những mùi hương hòa quyện, ngọt ngào như mật ong trên đầu lưỡi… thứ mật ngọt cho cả tâm hồn.
Tay Everett xỉa thẳng lên trời. “Tôi! Ôi, ôi, cho tôi đi mà.”
Thầy Thomas bước về phía đó và cúi xuống nhìn cậu ta.
Ngôn ngữ của các loài hoa cứ thế vụt qua tâm trí Laurel: sự tìm về của hạnh phúc… hy vọng… chung thủy. Nó không thể đưa bó hoa này cho cậu bạn tóc đen dễ thương kia, khi ngay cả tên cậu ta nó còn không biết. Đôi mắt nó sáng lên khi nhìn cô Spencer, người đã đọc những áng thơ tình đầy cảm xúc cho cả lớp nghe. Laurel băng qua những cánh tay dựng thẳng của Tara và Nicole khi cảm giác ngứa ran trên tay tăng dần đến mức gần như đau đớn. Đi qua cậu bạn tóc đen, chân nó tự nhiên bước hụt rồi ngừng lại trước cô Spenser.
“Chúng là của cô.” Laurel ấn những bông hoa vào đôi tay cô giáo.
“Của cô sao? Chao ôi!” Đôi mắt xanh biển của cô Spenser mở to. “Chúng mới dễ thương làm sao. Cảm ơn em nhiều lắm.”
Tiếng xì xào thì thụt xung quanh to dần lúc Laurel bước về bàn. Nó có thể cảm nhận được ánh mắt trừng trừng của Tara nóng rẫy trên lưng.





[1] Loại hoa thường có màu vàng thuộc họ cúc, chỉ nở vào mùa xuân.
[2] Là loài hoa thường mọc ở thung lũng sâu, dưới bóng râm những cây sồi hay ven bờ suối mát. Mỗi cây chỉ có một cặp nhánh, và mỗi nhánh có những chiếc lá thuôn dài với một chùm hoa trắng li ti nở rộ.
[3] Một lớp phủ bên trên bảo vệ rễ cây mới trồng.
[4] Nguyên tác: merde.
[5] Loại vải dày dệt từ những sợi len nhiều màu sắc và hơi sần.
[6] Nhà hát hình quả địa cầu bên bờ sông Thames – Anh quốc.
[7] Nhà văn nổi tiếng của Anh.
[8] Nguyên tác: bó hoa tussie-mussie, bắt nguồn từ Pháp và trở nên phổ biến vào thời nữ hoàng Victoria, gồm các loại hoa và cỏ (cỏ nhiều hơn hoa) bó lại trong một chân cắm có hình dáng như một chiếc bình cầm tay (chân cắm thường làm từ kim loại). Các chân cắm đều rất độc đáo khi được chế tác riêng, bó hoa dùng loại chân cắm này thường được đặt tại khu vực đón khách và tặng cho phù dâu làm kỉ niệm…
[9] Thể thơ trữ tình ngắn thường có 14 câu.


Nhận xét