Bạch mục phá hư tổng tài - Băng Triệt


Bạch mục phá hư tổng tài
Băng Triệt

Tối qua buồn buồn sục sạo lại đống hổ lốn trong máy, tình cờ đọc lại truyện này... Vẫn khóc ngon lành như ngày mới đọc :((. Tiện thể convert lại với trình bày lại cho sạch đẹp, các nàng muốn down thì down ở link bên dưới hén :).

Truyện này có lẽ là truyện để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong đám truyện ta đọc về tổng tài quá :). Hài lòng vì vừa ngắn, không lê thê mút mùa, vừa được viết một cách hợp lý, nói chung là cảm thấy rất vừa vặn, đọc xong tuy có buồn nhưng đảm bảo không có những hành động quá khích như lao đầu vào tường, chửi bậy hay quay sang cấu xé đứa nào đấy xấu số ngồi ngay bên cạnh :)) - đây cũng chính là ní do mỗi lần đọc truyện ngược ta hay đóng cửa ngồi một góc trong phòng = = thứ nhất là tránh gây thiệt hại về người và của cho xã hội, thứ hai là tránh bôi đen hình tượng ngoan ngoãn trong mắt người quen á :((.

Ờm trở lại vấn đề chính, dạo này hay mắc cái tật lan man, các nàng thông cởm = ='.

Nữ chính, Hạ Cúc Hoa - vừa làm người ta đau xót mà cũng không khỏi khiến người ta khâm phục. Ta rất ưng ý với cái tên của nữ chính, không phải ta cũng thích hoa cúc mà thiên vị, mà là cái tên ấy rất hợp với sự kiên cường của người con gái này. Sao lại hợp thì ta xin được trích dẫn một đoạn bình cúc trong bài dịch Hoa trung tứ quân tử GS. Hoàng Trác Việt và GS. Đảng Thánh Nguyên của NCS. Trần Văn Định (Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn - Đại học Quốc gia Hà Nội):

"...Đặc điểm lớn nhất của hoa cúc là nở hoa muộn. Cúc không muốn cùng quần hoa tranh xuân, thà nguyện ở lúc sâu nhất của mùa thu, phong hàn lạnh thấu xương, nhất cành độc tú, một mình nở hoa, một mình độc diễn. Vì vậy bao nhiêu sỹ quân tử trong thiên hạ thì có bấy nhiêu người nhiệt tình ngợi ca và tôn sùng cúc. Cổ nhân đều nhìn thấy phẩm các của hoa cúc là cam chịu cô đơn, dám ngạo mạn, khinh thường thế tục, dám nở hoa giữa mùa không có hoa nở. Cổ nhân không chỉ coi hoa cúc là tượng trưng cho phẩm cách quân tử như: chịu lạnh giá, thanh khiết, mà còn coi cúc là hình tượng khí cốt của quân tử sỹ đại phu không màng vinh hoa, vui với thanh bần. Như vậy, bất giác, hoa cúc từ đối tượng để so sánh với đức đã chuyển hoá thành tiêu chí nhân cách đẹp của sỹ quân tử..."

Sinh ra trong một gia đình không hạnh phúc, bố suốt ngày say rượu, cờ bạc và đánh đập con, mẹ thì điên điên khùng khùng, ai cũng lấy làm lạ khi người con gái này có thể lớn lên khỏe mạnh và dịu ngoan đến thế. Nàng chưa bao giờ oán trách cuộc đời, mà chỉ luôn lặng lẽ thừa nhận và cố gắng. Ngay cả khi bố mẹ không thương yêu nàng, ngay cả khi cuộc sống vất vả và cơ cực, ngay cả khi bố nàng phạm tội cưỡng bức một cô gái để rồi chính em trai của cô gái ấy thực hiện cái hành vi cầm thú ấy với chính nàng.

19 tuổi, bố đi tù, mẹ vào viện tâm thần, và mang trong bụng một bào thai từ cái đêm kinh hoàng ấy. Nếu nàng không kiên cường, hẳn nàng đã chọn cái chết như người con gái xấu số bị cha nàng làm bẩn kia rồi.

Nàng giữ lại cái thai, có lẽ vì khao khát muốn có một người thân thực sự trong cuộc đời, có lẽ cũng bởi chẳng người mẹ nào lại không đau đớn khi tự tay cướp đoạt đi sinh mệnh của con mình như thế. Nàng đã không phải hối hận vì quyết định ấy, con trai nàng là một đứa bé thông minh và hết sức hiếu thảo, những ngày có con làm bạn hẳn là những ngày hạnh phúc nhất từ lúc sinh ra của nàng.

Nhưng nỗi bất hạnh không buông tha người con gái vốn dĩ đã quá bất hạnh này. 7 năm sau con trai nàng mất, và đấy cũng là lúc bông cúc kiên cường của chúng ta bắt đầu úa tàn. Qua lời kể của tác giả, ta có thể cảm nhận sự gian truân trong 7 năm nuôi con một mình và chăm sóc bà mẹ bị tâm thần, song chỉ đến khi con nàng mất, ta mới thực sự cảm nhận được sự bi thương. Bi thương khi không thể rơi nước mắt, bởi lời hứa sẽ luôn mỉm cười với đứa con đang lúc hấp hối, bi thương khi cứ sống, ăn, ngủ, làm việc mà không hề cảm nhận, bi thương khi đã quá mệt mỏi mà vẫn phải bước tiếp, bi thương giữa một cuộc đời ảm đạm đã mất đi hết thảy sắc màu.

Cứ thế cho đến khi "hung thủ" năm xưa quay lại tìm nàng...

Nhắc đến "hung thủ", *thở dài* ngày xưa cái môn tâm lý học học rất dốt nên cứ đụng đến mấy nhân vật bị giằng xé giữa một bên là hận, một bên không hiểu làm sao vẫn cứ không rời mắt được người ta, vẫn bị hành động, lời nói của người ta ảnh hưởng vv và vv là ta lại ngại = = cứ ngô không ra ngô khoai chả ra khoai, ừ thì cũng có lý riêng, cơ mà thế thì đến người điềm tĩnh như nữ chính cũng còn phải phát điên nữa là phụ nữ bình thường chúng mình = ='. Anh "hung thủ" này thì đúng là muôn vàn cái đáng trách. Từ đầu đến cuối truyện chỉ có mình nhân vật của anh là đáng trách thôi. Thứ nhất, anh bị ám ảnh vì ánh mắt bất lực và cam chịu của người con gái năm xưa cùng cái cảm giác, ờm, thì là mà hưng phấn này nọ (amen) là nhiều chứ cảm giác tội lỗi chẳng thấm tháp là bao nhiêu - lúc này thấy lời Er nói trong TTV cái vụ nam chính chỉ cần ngược thân nữ chính 1 lần là nghiện đúng kinh khủng =)), trường hợp này chính xác là thế đấy =)). Trong khi rõ ràng anh sai lè lè nó ra +___+. Thứ 2, anh không dám yêu nàng, đúng ra là không dám thừa nhận yêu nàng, nhưng cứ nhất nhất ghen tuông, nhất nhất bắt nàng đặt anh lên vị trí hàng đầu, nhất nhất bắt nàng chỉ được chứa mình anh trong mắt, thậm chí khi thấy nàng bình tĩnh đối mặt với anh sau 7 năm anh cũng phát điên, tại sao nàng dám quên anh trong khi anh không đêm nào yên giấc, không đêm nào là không mơ về nàng - tự kỉ cuồng là đây ;___; (người ta không tố cáo cha là may ràu mà cứ ở đấy đòi người ta nhớ cha da diết = =). Nói chung, miêu tả anh chỉ cần 2 từ: nhũng nhiễu!!! Nhưng thôi cũng đành, không có anh thì ta đâu có nằm cặm cụi gõ bài giới thiệu về truyện này như thế '___'.

Ttruyện tuy có một cái nền rất đau thương, nhưng những gì phát triển trên ấy lại bình lặng, có chăng chỉ đôi chút nhói lên để làm nên cái nút thắt cuối cùng cho truyện mà thôi. Dù sao cái thế giới vô sắc vô tri của nữ chính cũng phải để một người đủ nhũng nhiễu như nam chính mới có khả năng tô màu và kích thích cho nổi. Như trên đã nói, lúc con trai nàng mất cũng là lúc bông cúc kiên cường ấy dần héo tàn, sự xuất hiện cùng cách thức của nam chính tuy thô bạo như nhổ bật gốc cây cúc lên và chuyển đến một khoảnh đất mới, tuy luôn luôn để mắt nhưng vì giận dỗi nên thi thoảng mới ra mặt chăm bón cho cái cây ấy một lần, song thế cũng đủ để cứu sống cái cây ấy rồi.


Nhận xét

  1. Thank em vì bài bình luận đầy cảm xúc :-* sis down về tối đọc ^^ mà có HE ko em ? Chứ ko thì sis đau tim quá :(( sao chị em mình cứ thích ngược bản thân nhỉ :))

    Trả lờiXóa
  2. HE chứ ss :D, chị em thích đọc ngược vì mấy truyện ngược mới nhớ lâu ss ui :x

    Trả lờiXóa
  3. uhm, phải có đủ đắng cay ngọt bùi mới in sâu trong lòng người đọc ^^ sis luyện đây hi, chiều giờ sis phải đi học chứ ko là luyện xong rầu

    Trả lờiXóa
  4. Đọc xong đoạn cảm xúc dâng trào của Thái Hậu xong ta ko thể ko down về để xem cái bác zai "hung thủ" đầy tự kỷ kia như thế nào?? Bác này chắc có chút gì đó bị thiếu trong não nhỉ

    Trả lờiXóa
  5. cho mình xin bản cv này nha bạn..cám ơn bạn nhiều lắm.

    Trả lờiXóa
  6. @Gabby: sozy nàng, giờ mới thấy :dead: đọc xong chưa :))
    @Nặc danh: ok nàng :D

    Trả lờiXóa
  7. cho e đăng ký bản cv nỳ nga ss

    Trả lờiXóa
  8. nàng dại, ta chấm edit bộ này nhé, vì kết bài giới thiệu của nàng, cơ mà cho ta hỏi, bạch mục là gì? chuyển nó thành rõ ràng là tổng tài hư hỏng (/xấu xa)ddc ko nhỉ, vì ta ko có dc tên tiếng trung mà 2 chữ này ta ko hiểu nghĩa a.

    Trả lờiXóa
  9. Bạch mục là mặt trắng á nàng @@ ơ mà nàng nặc danh nào bảo đăng kí truyện này á = ='

    Trả lờiXóa
  10. Ta vừa mới down về buổi tối này, đọc suốt cả đêm, vừa đọc vừa khóc, bi giờ vác mắt sưng hup húp đi ngủ @@......
    Ta thấy nam chính cũng ko quá BT,cảm thấy tổng tài này thực hơn so với các anh khác.Mỗi khi Cúc Hoa nghĩ về đứa con bị mất ta ko cầm nổi nước mắt,ta thấy tình cảm mẹ con của nàng thật da diết mà thực gần gũi.
    Truyện hay quá, thanks chủ nhà nha.

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét