Khuynh thế hoàng phi - Chương 1(I)



Quyển thứ nhất

Chương 01: Kinh Động Giữa Đêm Khuya (I)


Thành Kim Lăng, Kỳ quốc.

Trận mưa xuân vừa tạnh khiến không khí se lạnh.

Cung điện nguy nga, lầu các cao ngất toát lên vẻ tôn nghiêm. Các đường viền trên tường thành đều làm bằng ngọc thạch. Nhiều lối đi quanh co uốn lượn. Hai bên cửa cung đỏ thẫm trang nghiêm là cấm vệ quân, trên tay cầm đao vàng canh gác. Mọi ngõ ngách trong cung sau nửa canh giờ đều có vài nhóm cấm vệ quân qua lại tuần tra. Các lối đi được lát bằng những viên gạch màu xanh. Trên mỗi bậc thềm đá đều có điêu khắc hoa văn, chạm trổ ngọc trắng. Đây chính là cảnh tượng mà tôi trông thấy ở Đông cung Kỳ quốc, nguy nga lộng lẫy và trang nghiêm hơn trong tưởng tượng của tôi mấy phần.

Đến hoàng hôn, mặt trời chiều đã nghiêng về hướng Tây, ánh nắng đỏ chói chiếu sáng phía chân trời, áng mây đỏ bao trùm cả hoàng cung, khiến cả cung điện vốn lạnh lẽo, vắng lặng cũng thêm phần ấm áp. Trải qua nửa tháng đi đường mệt nhọc từ Tô Châu đến đây, trưa hôm nay tôi đã chứng kiến cái mà mọi người gọi là "Thiên đường của nhân gian" - Hoàng Cung của triều Đại Kỳ.

Ba tháng trước, Thế Tông hoàng đế - Nạp Lan Hiến Vân ban bố “Sắc lệnh tuyển phi cho hoàng thái tử và các vương gia” tới các quận, huyện, ra lệnh mỗi quan lại đều phải tiến cử nữ nhi, muội muội, cháu gái hay chắt gái từ mười tuổi trở lên để thái tử và các chư vương tuyển phi. Đến đây cùng với tôi còn có mấy trăm thiên kim tiểu thư. Cả nhóm thiếu nữ sôi nổi, hào hứng được tổng quản thái giám Lí Thọ phân xếp vào ở các nơi trong Đông cung. Tôi cùng bảy người được phân tới “Lan Lâm uyển”, ở tám căn phòng đối diện nhau.

Chúng tôi sẽ được học lễ nghi cung đình trong mười ngày, sau đó cùng nhau yết kiến thái tử điện hạ, hắn sẽ chọn ra một vị thái tử phi và hai vị trắc phi. Ai không được tuyển sẽ được đưa tới Sướng Tâm điện, cho ba vị vương gia lựa chọn, nếu lại không được chọn sẽ bị nạp làm cung nữ, đó là qui tắc ở Kỳ quốc.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao nhiều bậc phụ thân không muốn đưa nữ nhi của mình vào cung tuyển phi.

Cuối cùng, tôi đã lựa chọn con đường này, chấp nhận từ bỏ tự do, kiên quyết tiến cung. Nhưng hôm nay khi bước vào cung điện tráng lệ này, lại không cảm thấy vui vẻ như trong tưởng tượng.

Nhìn lại bảy thiếu nữ ở cùng, trong mắt lấp lánh hi vọng. Tôi biết trong lòng bọn họ đều có ước mơ, mong muốn bản thân được chọn làm thái tử phi, rồi một ngày kia khoác lên người phượng bào cao quý, thành mẫu nghi thiên hạ, cai quản lục cung. Trái với bọn họ, tôi lại rất thờ ơ với điều này.

Mẫu thân của đương kim thái tử điện hạ là Đỗ hoàng hậu - quyền khuynh triều dã, cũng chính bà đã đề nghị việc tuyển phi này với hoàng thượng. Trong lòng các đại thần đều biết rõ, tuyển phi lần này chỉ là màn ngụy trang buồn cười mà thôi. Chẳng qua là Đỗ hoàng hậu muốn tuyển một nữ tử có gia thế hiển hách, để củng cố quyền lực của bản thân và địa vị thái tử, quan trọng hơn hết là tranh cao thấp với Hàn chiêu nghi.

Nói đến vị đứng đầu cửu tần - Hàn chiêu nghi này thật sự là khó lường, mười năm
trước mới vừa tuyển vào cung đã được phong đứng đầu trong cửu tần, mà hiện nay chúng phi tần nhan sắc đã phai tàn mà sủng ái cũng đã hết, duy chỉ có Hàn chiêu nghi là vẫn được sủng ái nồng hậu, không hề kém đi.

Có lẽ là...hoàng thượng thực lòng yêu nàng.

Chỉ tiếc là nàng không thể có thai, đến nay vẫn chưa có con, thế nhưng sự sủng ái của hoàng thượng đối với nàng không suy giảm chút nào, ngược lại càng ngày càng tăng. Thế lực của nàng trong cung cũng ngày càng lớn mạnh, đối đầu với thế lực của Đỗ hoàng hậu, nên trong dân gian lưu truyền rộng rãi chuyện “Đỗ Hàn tranh chấp”.

Đỗ hoàng hậu, quyền lực nghiêng ngả triều đình.

Hàn chiêu nghi, độc sủng lục cung.

Hoàng thượng Nạp Lan Hiến Vân có mười bốn vị hoàng tử, trong đó tám vị hoàng tử đã trưởng thành, nhưng chỉ có ba vị vương gia được sắc phong.

Trưởng nam Nạp Lan Kỳ Hạo từ lúc mới sinh ra đã được phong làm hoàng thái tử.

Tam hoàng tử Nạp Lan Kỳ Tinh được phong làm Tấn Nam vương.

Ngũ hoàng tử Nạp Lan Kỳ Vẫn phong làm Sở Thanh vương.

Thất hoàng tử Nạp Lan Kỳ Hữu phong làm Hán Thành vương.

Bọn họ vốn sống trong phủ đệ của mình, nhưng lần tuyển phi này cho phép họ trở lại hoàng cung cư ngụ một thời gian, để việc tuyển phi tiến hành thuận lợi.

Nghe nói ngày hôm nay Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử đã được triệu về cung, chỉ có Tam hoàng tử vẫn còn ở tại biên ải giao chiến với quân đội của Biện quốc, e rằng trong vòng mười ngày không thể về kịp, và việc hôn sự này chỉ có thể để cho người có trách nhiệm lo liệu thay.

Tôi cũng không biết mình đứng bên cửa sổ trầm tư bao lâu, chỉ cảm thấy màn đêm dần buông xuống. Cung nữ được phân đến hầu hạ tôi - Vân Châu, đang thắp nến để lên bàn, ánh sáng lờ mờ từ từ chiếu rọi cả gian phòng. Tôi quay đầu lại ngắm nhìn thân hình nhỏ nhắn của nàng, bận rộn đi tới đi lui trong phòng. Đôi vai gầy yếu, dáng vẻ yêu kiều, đôi mắt trong sáng thuần khiết chợt ánh lên chút ưu tư, tôi đoán tuổi của nàng hẳn là ít hơn tôi, nhưng tại sao lại có ánh mắt như thế?

Nghĩ tới đây tôi bỗng tự cười mình, làm nô tài trong cung, có người nào không phải trải qua quá khứ đau thương rồi mới lưu lạc đến chốn này, nếu không thì có kẻ nào lại sẵn lòng vào hoàng cung làm kẻ hầu người hạ chứ?

“Cô nương, đã đến bữa tối, Lí Thọ công công có căn dặn, tối nay các cô nương phải cùng nhau dùng bữa, làm quen với nhau để thêm phần thân mật”. Với dáng vẻ kính cẩn, nàng nhỏ nhẹ nói.

Tôi khẽ gật đầu đáp lại, bước tới bàn trang điểm ngồi xuống, để cho Vân Châu dùng đôi tay khéo léo chải tóc và trang điểm. Trâm phượng lung linh, vòng cổ tinh xảo, tất cả trang sức quý giá lần lượt tô điểm lên người tôi. Nhìn trong gương rọi lên dáng vẻ yêu kiều, quý phái của bản thân, tôi bất giác ngây người.
Cùng nhau dùng bữa để gia tăng tình thân ư? Thật là một câu nói buồn cười làm sao! Chúng tôi tiến cung là vì việc tuyển phi, có thể gọi là tình địch của nhau, muốn chúng tôi để dã tâm qua một bên, thân thiết với nhau sao? Hơn nữa tôi phải lấy thái độ nào để sinh tồn ở nơi cá lớn nuốt cá bé này đây?

“Cô nương thật đẹp”. Đây là câu nói duy nhất Vân Châu thốt lên lúc trang điểm cho tôi, dù ở nơi nào, cũng có người khen tôi xinh đẹp. Tôi cũng không phân biệt được bọn họ là vì lợi ích mà nịnh nọt tôi, hay những gì bọn họ nói là sự thật. Dần dà tôi cũng không muốn phí tâm sức suy đoán thực hư nữa. Nhưng câu nói hôm nay của Vân Châu làm tôi suy nghĩ, lời nói này của nàng dường như có thâm ý khác, tôi vốn định hỏi nhỏ, nhưng cuối cùng không mở miệng. Vân Châu chẳng qua là một cung nữ hầu hạ tôi mà thôi, tôi không muốn thân thiết quá với nàng.

Không quá nửa canh giờ, Vân Châu đã búi xong tóc cho tôi, tỉ mỉ thoa phấn bôi son, còn lựa chọn một bộ y phục màu tím được may bằng tơ tằm quý giá. Tôi xoay người ngắm mình trong gương đồng từ trên xuống dưới mấy lần, cảm thấy không ổn, liền gỡ đôi khuyên tai bằng phỉ thúy xuống, tháo những trang sức châu ngọc lung linh trên tóc, sau cùng cởi bỏ cái váy màu tím chói mắt được may gấp nếp công phu.

Vân Châu dùng ánh mắt khó hiểu và phức tạp nhìn nhất cử nhất động của tôi: “Tại sao cô nương làm vậy?” Sau đó cúi người, cẩn thận nhặt lên bộ xiêm y bị tôi cởi bỏ, rơi trên đất, và cất những trang sức, trâm cài tóc ngổn ngang trên bàn vào hộp.

“Làm người khác chú ý quá!”. Tôi đi nhanh đến tủ quần áo, lấy ra một bộ y phục bình thường màu đỏ nhạt, váy màu trắng ít nếp gấp. Không đeo một trang sức nào, chỉ cầm lấy một cây trâm xinh xắn hình con bướm đậu trên đóa hoa nạm ngọc trai, cài nghiêng lên búi tóc. Sau đó quan sát bản thân trong gương lần nữa mới yên lòng rời khỏi bàn trang điểm.

Tôi chỉ là con gái của một Diêm vận sử (1) ở Tô Châu, trước mặt những thiên kim tiểu thư con nhà gia thế này, cần phải biết khiêm tốn, không nên phô trương quá mức.

Xoay người lại, bắt gặp ánh mắt tán thưởng của Vân Châu, thì ra Vân Châu này cũng là người hiểu chuyện. Tôi nhìn nàng mỉm cười khẽ, nàng hơi ngạc nhiên, sau đó cũng mỉm cười đáp lại. Tôi chợt phát hiện nàng mỉm cười thật sự rất đẹp, đẹp đến rung động lòng người.

Cùng đi với Vân Châu, chúng tôi đến gian nhà chính bên trong Lan Lâm uyển, vốn tưởng rằng bản thân đến sớm, nhưng lại là trễ nhất. Bên cái bàn tròn lớn làm bằng gỗ tử đàn là bảy vị cô nương xinh đẹp trong y phục lộng lẫy, đang lẳng lặng ngồi. Đối diện với bọn họ, không đeo trang sức hoa lệ như tôi thật sự có cách biệt lớn.

Đến muộn khiến cho tất cả ánh mắt đều đổ dồn về tôi, nhưng chỉ trong phút chốc các nàng đã thu hồi ánh mắt. Tôi hiểu bản thân đã thành công, diễn tốt vai của mình. Tôi nhẹ nhàng vén bức rèm châu rủ trên trán, thong thả tiến tới chỗ trống cuối cùng ngồi xuống.

Nội đường lớn như thế bỗng yên lặng khác thường, tất cả lặng im ngồi yên trước bàn, không ai đụng đến bát đũa, bầu không khí căng thẳng này khiến người ta thấy ngột ngạt vô cùng.

Cũng không biết là ai phá vỡ bầu không khí lạnh đến nỗi làm người hít thở không thông này, trước tiên là giới thiệu thân thế của mình, sau đó nói một ít lời khách sáo. Lúc này mọi người mới dần thả lỏng tinh thần, tiếp đó bọn họ sôi nổi mỉm cười giới thiệu bản thân.

“Ta là Trình Y Lâm, người Kim Lăng, mười bốn tuổi, phụ thân nhậm chức Binh bộ thượng thư...”

“Ta gọi là Tiết Nhược, người Dương Châu, mười hai tuổi, phụ thân là Tri phủ Dương Châu...”

“Tô Diêu, Mạc Bắc đại tướng quân Tô Cảnh Hoành là phụ thân của ta!”. Lời này vừa thốt ra, đã thu hút ánh mắt của mọi người, tôi cũng âm thầm đánh giá vị nữ tử ngồi bên trái này.

“Quốc sắc thiên hương” mỗi một từ dùng để đánh giá về nàng tuyệt không nói quá, dung mạo đoan trang xinh đẹp, toát lên vẻ tươi tắn, rạng ngời, vẻ đẹp của nàng giống như rừng sâu được tia nắng mặt trời quét qua, người khác ngắm nhìn cũng là một loại hưởng thụ.

Thì ra nàng chính là con gái của đại tướng quân Tô Cảnh Hoành, người nắm trong tay binh lực hùng hậu. Vị tướng quân này là trọng thần duy nhất thanh liêm trong triều đình hiện nay, ông ấy không giống các quan viên khác, hoặc thuận theo hoàng hậu để tiến thân, hoặc là dựa vào Hàn chiêu nghi giành sự sủng ái của hoàng thượng, mà vẫn duy trì trạng thái trung lập trong triều đình, cũng không ủng hộ bên nào, đối mặt với áp lực của hai bên mà vẫn kiên quyết giữ vững lập trường, đây là hành động rất đáng khâm phục.

Tôi còn chưa thu hồi ánh mắt trên người Tô Diêu, đã nghe nữ tử ngồi đối diện tôi mở miệng, “Ta họ Đỗ...” Ba chữ tuy ngắn nhưng lại đem ánh mắt của tất cả từ trên người Tô Diêu chuyển qua nàng.

"Ta gọi là Đỗ Hoàn, cha ta là thừa tướng Đỗ Văn Lâm, hoàng hậu - mẫu nghi thiên hạ là cô cô của ta”. Mặc dù thoa phấn vẽ mày tỉ mỉ, nhưng cũng khó có thể gọi là xinh đẹp. Thế nhưng thần thái lúc nói chuyện thì kiêu căng tự phụ người thường không sánh bằng, từng cử chỉ đều tràn đầy khí chất tao nhã của con nhà danh môn quý tộc.

Dựa vào những lời này, nàng ta đã chiếm được ánh mắt hâm mộ của mọi người, ngoại trừ tôi. Xuất thân cao quý thì sao, có thể ngồi lên vị trí thái tử phi hay không đều do một câu nói của Đỗ hoàng hậu quyết định. Tuy nàng là cháu gái của người, nhưng theo tôi nghĩ, vị trí thái tử phi chưa hẳn là vật trong túi của nàng ta.

“Cô nương, còn ngươi?” Người ngồi phía bên phải - Tiết Nhược chợt hỏi tôi - người vốn từ đầu buổi chưa mở miệng.

“Phan Ngọc, năm nay mười lăm tuổi, người ở Tô Châu, phụ thân Phan Nhân nhậm chức Lưỡng Giang diêm vận sử”. Gia thế không hiển hách bằng bọn họ cho nên lời của tôi cũng không gây chú ý gì.


*Chú thích:
(1) Diêm vận sử: chức quan trông coi việc vận chuyển muối.

Nhận xét

  1. Em xin đề nghị thảm thiết là Lys tỷ dịch luôn chương 2 đi ợ :((((((((((

    Trả lờiXóa
  2. Tỷ làm xong bài báo cáo sẽ dịch liền em ^^ cũng nghỉ lâu quá rùi :">

    Trả lờiXóa
  3. Phan Ngọc tỏ ra không cần danh phận, có vẻ rất bí hiểm. Mình cũng mong tiếp chap 2.
    Mà có phải là Eirlys tham gia nhóm dịch Vị ương trầm phù trong TVE không? Mình chờ đỏ mắt cũng...chưa có chap mới truyện đó:)(tham lam quá, nhưng Eirlys dịch rất hay nên lúc nào cũng mong chờ)

    Trả lờiXóa
  4. Đúng là eirlys đó đó bạn ^^'' nhóm dịch giờ chỉ còn mình với Ruyan tỷ, mình dịch đến chương 48 là không còn dịch bộ này nữa, phần sau do Ruyan tỷ dịch, giờ truyện chỉ post ở web R&M, đã post đến chương 51 rồi, bạn có thể vào đây theo dõi tiếp : http://rubyandme.com/forums/index.php?showtopic=5103
    Rất cảm ơn bạn đã ủng hộ nhóm dịch và Vị Ương Trầm Phù ^^

    Trả lờiXóa
  5. hihi cho tớ hỏi làm sao để tạo dc giao diện đẹp như thế này hem

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét