Mưa thanh minh - Hứa Tung


(Dạo này em đang chết anh này oa oa)





[Người dịch: Zhuang Zhuang - Nguồn: yeuamnhac.com]

窗 透 初 晓 日 照 西 桥 云 自 摇
chuāng tòu chū xiǎo rì zhào xī qiáo yún zì yáo

想 你 当 年 荷 风 微 摆 的 衣 角
xiǎng nǐ dāng nián hé fēng wēi bǎi de yī jiǎo

木 雕 流 金 岁 月 涟 漪 七 年 前 封 笔
mù diāo liú jīn suì yuè lián yī qī nián qián fēng bǐ

因 为 我 今 生 挥 毫 只 为 你
yīn wéi wǒ jīn shēng huī háo zhī wéi nǐ

雨 打 湿 了 眼 眶 年 年 倚 井 盼 归 堂
yǔ dǎ shī le yǎn kuàng nián nián yǐ jǐng pàn guī táng


最 怕 不 觉 泪 已 拆 两 行
zuì pà bù jué lèi yǐ chāi liǎng háng


我 在 人 间 彷 徨 寻 不 到 你 的 天 堂
wǒ zài rén jiān páng huáng xún bù dào nǐ de tiān táng


东 瓶 西 镜 放 恨 不 能 遗 忘
dōng píng xī jìng fàng hèn bù néng yí wàng

又 是 清 明 雨 上 折 菊 寄 到 你 身 旁
yòu shì qīng míng yǔ shàng zhé jú jì dào nǐ shēn páng


把 你 最 爱 的 歌 来 轻 轻 唱
bǎ nǐ zuì ài de gē lái qīng qīng chàng


远 方 有 琴 愀 然 空 灵 声 声 催 天 雨
yuǎn fāng yǒu qín qiǎo rán kōng líng shēng shēng cuī tiān yǔ

涓 涓 心 事 说 给 自 己 听
juān juān xīn shì shuō gěi zì jǐ tīng

月 影 憧 憧 烟 火 几 重 烛 花 红
yuè yǐng chōng chōng yān huǒ jǐ chóng zhú huā hóng

红 尘 旧 梦 梦 断 都 成 空
hóng chén jiù mèng mèng duàn dōu chéng kōng

雨 打 湿 了 眼 眶 年 年 倚 井 盼 归 堂
yǔ dǎ shī le yǎn kuàng nián nián yǐ jǐng pàn guī táng

最 怕 不 觉 泪 已 拆 两 行
zuì pà bù jué lèi yǐ chāi liǎng háng



Dịch:

Sáng sớm qua khung cửa,ánh dương chiếu sáng Tây Kiều,mây tự do phiêu bồng
Nhớ em năm ấy,gió sen thổi tà áo phất phơ
Tượng gỗ phai màu sơn cùng tháng năm sóng gợn và nét mực phong thư bảy năm qua
Vì cuộc đời này anh viết chỉ vì em
Mưa có rơi đẫm hốc mắt,hằng năm vẫn tại nơi giếng trời chờ người trở về từ thiên đường
Sợ nhất rằng không cảm giác được hai hàng lệ tuôn rơi

Anh ở nhân gian bàng hoàng,tìm không ra thiên đường của em
Đặt “đông bình tây kính”,vẫn là nỗi hối hận không thể nào quên
Lại là lúc mưa Thanh Minh,bẻ nhành hoa cúc,gửi lại bên em
Và ngâm nga bài ca em thích nhất đến em

Nơi phương xa vọng tiếng đàn,sắc trời chuyển tối,âm thanh như giục mưa rơi
Dòng tâm sự buồn,chỉ có thể tự nói cho bản thân nghe
Bóng trăng lắc lư,tiếng pháo lại nổ,đèn hoa đỏ bừng
Mộng xưa chốn hồng trần,mộng dứt đều hóa thành hư không
Mưa có rơi đẫm hốc mắt,hằng năm vẫn tại nơi giếng trời chờ người trở về từ thiên đường
Sợ nhất rằng không cảm giác được hai hàng lệ tuôn rơi

Một số chú thích nho nhỏ

Tiết Thanh Minh:
Thường bắt đầu vào ngày 4 hoặc 5 tháng 4 dương lịch.
Tục tảo mộ trong Tiết Thanh Minh:
Ông bà ta xưa chọn Tiết Thanh Minh là ngày cắt cỏ trên mộ và đắp đất lên mộ (tảo mộ). Vì ngày này thời tiết chuyển sang ấm dần, mưa nhiều hơn, cây cỏ tốt hơn trùm lên mộ, có thể làm mộ sụt lở nên cần phải cắt cỏ, đắp thêm đất lên mộ. Nhân ngày lễ thanh minh người ta mang theo cuốc xẻng để đắp lại nấm mồ cho to, rẫy hết cỏ dại và những cây hoang mọc trèo lên mộ có thể phạm tới hài cốt của người thân đã khuất. Sau đó cắm mấy nén hương, đốt vàng mã hoặc đặt thêm bó hoa dâng cho vong hồn người quá vãng.

“Tượng gỗ phai màu sơn cùng tháng năm sóng gợn và nét mực phong thư bảy năm qua”:Nước sơn vàng nơi tượng gỗ rồi theo năm tháng cũng phai nhạt đi,cũng như tuổi xuân,những ngày xưa đẹp đẽ cũng trôi dần theo dòng chảy thời gian.Cùng nét mực đã nhòa của bức thư 7 năm trước như nói với người trên thế gian nỗi hoang sơ,cô đơn của 7 năm.Chúng ta không biết được chàng trai đã viết cho cô gái những lời nào,nên đành đoán thôi

“Đặt “đông bình tây kính”,vẫn là nỗi hối hận không thể nào quên”:Thời xưa,ở am thờ trước sảnh đường người ta không chú ý bố trí “đông bình tây kính”.Tức là phía đông đặt một bình hoa,phía tây đặt một tấm gương,còn ở giữa đặt một đồng hồ đổ chuông,tượng trưng cho:”Chung sinh bình tịnh” nghĩa là “Suốt đời bình an”.”Chung” đồng âm với “Chung” là đồng hồ,”Sinh” đồng âm cùng “Thanh” là âm thanh chuông reo,”Bình” là chiếc bình,còn “Tịnh” cùng âm với “Kính”.Bên cạnh đó,hai bên chiếc đồng hồ còn đặt hai ống sứ.Khi người con trai trở về nhà hay ra khỏi cửa sẽ để mũ lên trên đó,để biểu hiện phong độ của một nho sĩ.Điều này cũng trở thành một bộ phận quan trọng trong nét văn hóa.


Câu này hợp cùng câu trên :”Anh ở nhân gian bàng hoàng,tìm không ra thiên đường của em” như ý nói rằng,sau khi người con gái ra đi,mọi sông ngòi trên thế gian như đổi dòng.Hai người ở trên nhân gian đã quen biết nhau từ rất lâu,cùng mong chờ một cuộc sống bình an,nhưng lại không được thế,người con gái ra đi để lại nỗi hối hận thương tiếc không thể nào quên.Chàng trai chỉ có thể vào tiết thanh minh,đến mộ nàng,bẻ nhành hoa cúc,hát bài ca dao cho người ở dưới hoàng tuyền.

Link:

Nhận xét