Quyến rũ (7)

Sự xâm lược của yêu tinh: Hủy diệt. Hoảng loạn.

Chiếc xe Yoko gần như mất điều khiển hoàn toàn. Nó hết trượt sang trái rồi sang phải, và cuối cùng lao thẳng về phía một thân cây to. Nếu tôi đâm vào nó, đương nhiên một kết cục chẳng hay ho gì sẽ đến. Nhẹ thì cũng gãy vài ba cái xương. Và thực tế là tôi đang lao như bay về phía nó.

“Không!!!” Tôi hét lên một cách vô vọng nhưng thậm chí chẳng nghe thấy âm thanh nào cả. Chân tôi vẫn đạp mạnh vào phanh, khiến nó kêu rít lên.

“Nick!” Tôi gọi tên anh ấy một cách vô thức. Chiếc xe đâm sầm vào một vật to và cứng. Là thân cây? Tôi cũng không biết. Đầu tôi chúi xuống rồi bật ra phía sau. Chiếc phao cứu sinh ép chặt vào mặt và ngực tôi. Tôi chẳng nhìn thấy gì phía trước. Thậm chí là không thở được nữa. Tôi chỉ cảm thấy mùi nhựa khét và cảm giác đau đớn. Những sợi dây điện đang bị cháy. Mùi a-xít xộc vào mũi tôi. Tôi đẩy chiếc phao cứu sinh ra khỏi người, toàn bộ ngực tôi đau nhức.

“Ra ngoài, ra ngoài mau lên”. Một giọng nói hét về phía tôi.

Cánh cửa bị giật tung. Gió lạnh ùa vào trong. Cảm giác thật tệ. Vài đám lửa nữa bốc lên. Một bàn tay nắm lấy tôi. Tôi rên rỉ. “Nick?”

“Anh đang cố giúp em”. Anh ta không phải Nick. Tất nhiên rồi, gã ta không thể nào là Nick được. Tôi phải cố gắng tập trung trở lại.

Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi không thể di chuyển được”.

“Bỏ dây an toàn ra”.

Dây an toàn? Dây an toàn là cái quái quỷ gì vậy? Đầu tôi không thể nhớ được điều gì nữa.

“Tháo nó ra đi”.

Tháo? Dây an toàn? Phải rồi. Một bàn tay luồn qua eo tôi, cố chạm vào nút mở khóa. Là tay của anh ta. Không phải của Nick. Là một gã yêu tinh.

“Tôi không thể chạm vào nó”. Anh ta nói. “Khốn kiếp mấy miếng sắt này. Lẽ ra tôi nên mang theo vài viên thuốc”.

Tôi cố xoay người để thoát ra nhưng cánh tay tôi đã mất cảm giác. Đó là cánh tay từng bị Ian làm gãy khi hắn bắt cóc và muốn biến tôi thành yêu tinh. Tôi đoán là nó đã bị gãy hoặc trật khớp rồi. Cơn đau buốt chạy dần từ cánh tay lên vai.

Giọng nói của anh ta trở nên gấp rút, “Lửa đang cháy đấy!”

“Yoko? Yoko đang cháy sao?”

“Chiếc xe đang bốc cháy. Anh sẽ giúp em thoát ra”.

Tôi vẫn ngồi yên không cử động cho dù mọi thứ trong tôi đang giục dã Ra ngoài, ra ngoài mau và chạy đi. Có cái gì đó bị xé toạc ra. Là sợi dây an toàn? Làm sao anh ta có thể xé đứt được nó? Hai bàn tay lôi tôi ra khỏi xe. Không khí rất lạnh nhưng hơi nóng đang đang phả vào lưng tôi từ chiếc xe. Những cơn đau len lỏi từ cánh tay lên ngực. Mũi tôi nồng nặc mùi khét của cao su, kim loại và hóa chất.

Anh ta rên rỉ rồi đổ sầm xuống tuyết. Tôi cũng quỵ xuống đè lên người anh ấy. Những âm thanh tý tách phát ra từ phía chiếc xe. Tôi cố gượng dậy để quan sát nhưng cổ tôi tê cứng, cử động chậm chạp. Yoko trông như một đống sắt vụn. Cảnh cửa mở tung. Lửa bốc lên ở phần đầu. Những đụn khói đen ngòm bay lên từ đó. Rất nhiều miếng kính vỡ vụn nằm la liệt trên đường.

“Nó sẽ nổ tung”. Giọng của tôi giống như một người thiếu ngủ lâu ngày, “Nó sẽ nổ tung bất cứ lúc nào”.

Anh ta gật đầu và ngồi dậy. “Em có thể đi được chứ?”

“Tôi - tôi không biết nữa. Đó là một câu hỏi hay đấy”.

Anh ta cúi xuống nhấc tôi lên và vác tôi qua vai. Anh ta chạy như bay qua những đụn tuyết bên đường. Bàn chân dường như không hề chạm đất.

“Anh đang bị đau. Vết thương nơi bụng anh ấy. Anh sẽ khiến mình đau hơn đấy”.

Thêm một tấm kính nữa bị vỡ.

“Em đột nhiên quan tâm đến yêu tinh sao?” Anh ta cười. Giọng cười không giấu được nỗi đau. Tôi không biết liệu đó là nỗi đau tinh thần hay nỗi đau thể xác trong con người anh ta. Tôi chỉ ước sao có thể xoa dịu nó.

Anh ta cười ngớ ngẩn. “Bạn trai của em sẽ nói gì về chuyện này?”

Anh ta gục xuống, hai chân quỳ lên tuyết. Tôi tuột khỏi vai anh ta, ngồi phịch xuống, chạm vào lớp băng vừa cứng vừa lạnh. Chúng tôi đã ở xa Yoko một khoảng an toàn. Chiếc xe đâm vào một thân cây rất to. Phần trước của nó co rúm lại, bao lấy thân cây. Tôi cố gượng ngồi thẳng dậy. Cổ tôi dường như không còn chịu nghe lời nữa. “Chúng ta phải dập lửa. Chiếc xe...”

Một tiếng nổ lớn vang lên. Chiếc xe vỡ thành từng mảnh. Trước khi tôi kịp hiểu chuyện gì xảy ra, gã yêu tinh chộp lấy tôi và kéo về phía mình. Anh ta quay lưng về phía chiếc xe và chắn cho tôi. Anh ta không muốn tôi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ. Nhưng tại sao anh ta làm vậy?

“Ôi trời!” Tôi im lặng và nín thở. Chiếc áo của anh ta che khuất miệng tôi. Tôi có cảm giác đắng ngắt và kinh tởm. Tôi nhoài người ra để nhìn rõ chiếc xe. Ngọn lửa màu cam và đen nuốt chửng lấy Yoko. Điều gì khiến tôi nghĩ đến đầu tiên? Chiếc điện thoại. Nó đang ở đó, cả chiếc ipod, máy tính và bài tập về nhà của tôi nữa. Đầu tôi choáng váng. Có phải đó là những thứ mà tôi nên nghĩ đến lúc này không?

“Nó là lý do vì sao anh ghét những thứ thuộc về công nghệ”. Anh ta rít lên. “Thật nguy hiểm”.

Đột nhiên, tôi trở nên minh mẫn và cảm thấy tức điên. “Sao cơ? Đấy không phải là lỗi của công nghệ. Đó là lỗi của anh”. Tôi hét về phía anh ta. “Anh đã đứng giữa đường. Đó là lý do khiến tôi bị trượt và đâm vào thân cây kia”.

Anh ta tròn mắt nhìn tôi. “Tại sao anh đứng ở đó?” Tôi hỏi, hai tay nắm chặt. “Có phải anh muốn giết tôi?”

Anh ta không trả lời. Một vết máu loang ra trên chiếc áo thun bên trong. Tôi lùi ra sau và nhìn vết thương. Cơn giận của tôi nguôi đi phần nào. “Lần trước, anh đã đánh ngất tôi trên xe và trốn đi...”

Anh ta ném sợi dây an toàn cắt ra từ chiếc Yoko xuống đất. Tôi không biết làm cách nào anh ta cắt được nó và mang đến đây.

“Em đã bất tỉnh. Anh chỉ tận dụng cơ hội đó để trốn đi thôi”. Anh ta mỉm cười, một nụ cười đầy nham hiểm. Có vẻ tử tế nhưng không hẳn. Đẹp nhưng nguy hiểm và hoang dã. Tôi hiểu vì sao Nick chỉ một chút nữa thôi đã giết anh ta. Nick... Tiếng nói của cha lại vang vọng bên tai. Dù thế nào, tôi cũng nên gọi ai đó, ít nhất là cho đội cứu hỏa.

“Anh có điện thoại chứ?” Tôi hỏi.

Anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi. Nhẹ nhàng ư? “Anh có nhưng không thể để em dùng nó được. Bọn họ sẽ biết số của anh mất”.

Tôi không hề muốn bỏ cuộc. “Hãy làm ơn đi, tôi đang rất đau”.

Anh ta chần chừ chốc lát rồi gật đầu. Anh ta làm gì đó với chiếc điện thoại. “Anh sẽ ẩn số và gọi 911”. Anh ta nói. “Xin chào. Tôi muốn báo một vụ tai nạn ở đường số 3, cách cửa hàng tạp hóa Bedford khoảng một dặm. Chiếc xe đang bốc cháy, một người bị thương và không trường hợp nào nguy kịch”.

“Xong rồi”. Anh ta ngắt máy và nhìn tôi. “Trông em vẫn rất yếu. Em có thể đứng được chứ?”
“Cảm ơn”. Tôi đổ người xuống tuyết trong lúc anh ta cố vòng tay qua người đỡ lấy tôi. Tay anh ấy kẹt vào giữa bụng và đùi tôi và trở nên lóng ngóng. “Ôi, xin lỗi”.

“Xin lỗi”. Anh ta nói cùng lúc. Tôi thực sự không nghĩ rằng yêu tinh có thể nói lời xin lỗi như vậy. Anh ta chậm rãi rút tay khỏi người tôi và nghe ngóng. “Anh phải đi ngay bây giờ, cô bé ạ. Em có thể tự lo cho mình được chứ?”

“Cô bé à?” Cơn giận lại trào lên trong tôi.

“Anh đâu biết tên em”. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi. Đôi mắt sâu, màu xanh rất đẹp trông như những ngọn thông, thực sự rất quyến rũ. Nhưng đó không phải là con người của anh ta. Anh ta có đôi mắt màu bạc như hầu hết những con yêu tinh khác. Vẻ quyến rũ khiến anh ta trông giống với con người hơn. Đó chỉ là phép thuật mà thôi. “Anh nghĩ lúc này mình nên biết tên em. Chúng ta đã cứu mạng sống của nhau”.

Tôi không nói cho anh ta biết. Tôi không muốn lại có thêm một người nữa giống như cha, gọi tên tôi trong khu rừng và khiến tôi hoảng loạn thực sự. Tôi nhắc lại câu hỏi với anh ta lần nữa. “Tại sao anh đứng ở đó?”

“Anh đã đợi em ở đó”.

Tôi gật đầu như thể hiểu điều anh ta muốn nói. Nhưng thực sự chẳng hiểu chuyện gì cả. “Tôi cảm thấy không ổn lắm”.

“Em vừa bị sốc”. Anh ta nắm lấy tay tôi. “Em đang bị thương, da em xanh đi nhiều đấy”.

“Trời lạnh quá”.

Anh ta nhíu mày, quay sang một bên. “Anh không tin đó là lý do đâu”.

“Anh không bị đau đấy chứ?” Tôi hỏi. “Vết thương ở bụng anh ấy”.

“Nó lành rồi. Nhưng chưa bình phục hoàn toàn. Dù sao, rất cảm ơn em đã hỏi thăm và vì lần trước đã cứu mạng anh nữa”.

Những bông tuyết chạm vào phần da không được che chắn khiến chúng co rúm lại. Tôi nhìn chăm chú vào anh ta một lượt. Một người bình thường.

“Sao anh đợi tôi trên đường?”

“Anh muốn em đưa anh đến chỗ họ”.

“Đến đâu? Chỗ những yêu tinh khác à?”

“Phải”.

“Sẽ không có chuyện đó đâu”. Tôi hít sâu và cảm thấy xương sườn đau nhức.

Anh ta đặt tay ra sau đầu tôi. “Đừng thở sâu. Anh đoán em đã bị chấn thương nhẹ ở phần ngực”.

Chúng tôi đứng rất gần nhau. Khuôn mặt anh ta cách tôi chỉ trong gang tấc. Tôi nuốt nước bọt. “Anh phải hứa không được làm hại những người bạn của tôi. Anh có thể làm bất cứ điều gì với tôi nhưng xin anh hãy để cho họ được yên”.

“Anh sẽ chẳng bao giờ làm hại em”. Anh ta nhìn thẳng vào tôi. “Anh không muốn bỏ em ở đây nhưng em sẽ ổn thôi”.

Lời nói của anh ta rất chân thành, tôi hiểu anh ấy muốn giúp tôi thực sự. “Nói cho tôi nghe về những nữ thần Valkyrie”. Tôi nhấn tay lên ngực và cảm thấy nóng ran.

“Anh sẽ kể vào dịp khác”.

“Không. Ngay bây giờ”.

Anh ta buông tay khỏi đầu tôi, đứng dậy và vỗ nhẹ vào vai tôi như mấy bà mẹ vẫn thường làm với con gái. “Gã sói của em đang ở đây”.

Tôi ho húng hắng rồi nói. “Gã sói của tôi ư? Làm sao anh biết chuyện đó?”

“Mùi của gã ở khắp người em”. Anh ta lùi lại như thể đó là một mùi khó chịu với anh ta. Tôi bỗng thấy con người anh ta trở nên đáng yêu và trẻ con, giống như những gì tôi bắt gặp ở một đứa trẻ vậy. Nó làm tôi muốn đến và an ủi anh ta.

Tôi rướn về phía anh ấy, một tay chống lên tuyết để giữ thăng bằng. “Anh nói gã sói của tôi nghĩa là sao?” Cha tôi cũng từng nói như vậy. “Anh ta không phải của tôi. Tôi cũng không thuộc sở hữu của anh ấy. Con người không thuộc về nhau”.

Nhưng anh ta đã biến mất từ lúc nào. Chỉ còn lại những đám sương mù. Còn lại một mình tôi giữa những đụn tuyết bên đường. Yoko đã trở thành một đám cháy hỗn độn. Tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía xa xa.

Yêu tinh là thế: Thông minh và xảo quyệt, chúng không hoàn toàn là quỷ dữ, chỉ vừa đủ độc ác.
“Zara!” Giọng của Nick đánh thức tôi trở về với thực tại. Tôi gắng sức mở mắt ra. Nick đứng trước mặt tôi, chắn ngang ánh sáng mặt trời. “Ôi em yêu”.

“Em không sao”. Tôi giơ cánh tay không bị thương chạm vào anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh. Tôi luôn thích như vậy. “Em đã giết chết Yoko”.

“Em lạnh lắm không? Trông em xanh quá”. Anh vòng tay đỡ tôi dậy. Vết thương làm tôi rên rỉ. Anh nới lỏng tay và hỏi. “Sao vậy em?”

“Tay em...” Tôi thở dốc. “Và ngực em...”

“Ôi, anh xin lỗi. Anh xin lỗi đã làm em đau”. Vẻ mặt anh đau đớn. Có vài hạt bụi vàng còn bám trên đó. “Anh chỉ muốn đỡ em dậy”.

“Không phải lỗi của anh”.

Anh nhẹ nhàng đặt tôi nằm xuống. Anh cởi chiếc áo choàng và đặt nó dưới chân tôi, anh ngả người xuống tuyết để tôi có thể dựa vào. Tiếng còi xe cảnh sát ngày một gần. Những cành cây nghiêng ngả trong gió. Tôi cảm nhận được từng hơi ấm của anh truyền qua.

“Anh rất xin lỗi, em yêu”. Anh quay người nhìn về phía chiếc xe. “Chuyện gì đã xảy ra? Em gặp phải băng trơn à?”

“Có một gã yêu tinh. Là gã mà em đã để chạy thoát”.

Nick gồng người lên. “Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hắn đã làm gì em?” Giọng của anh trở nên buốt giá. “Hắn đã hôn em chưa?”

“Không có chuyện gì cả. Hắn chỉ... Hắn chỉ đứng giữa đường mà thôi. Em đã phanh gấp và bị trượt đi. Và có một gốc cây ở kia”. Tôi gắng gượng để ngồi thẳng lên. “Em không ngồi được. Nó khiến em đau”.

“Em nằm yên đó”. Nick quan sát vết thương của tôi. “Anh bỏ áo khoác của em được chứ?”
“Vâng”.

Anh quay người tôi lại, vì thế tôi gần như nằm lên đùi anh. Anh cởi chiếc áo khoác ngoài của tôi, kéo chiếc áo phông lên trên một chút. “Em bị một vết bầm. Những chiếc xe cảnh sát kia là do em gọi à? Em đã gọi 911 sao?”

“Hắn ta đã gọi. Điện thoại của em ở trong xe”. Tôi chỉ về phía Yoko. “Cả máy tính và máy nghe nhạc nữa”.

“Hắn ta gọi? Là gã yêu tinh gọi sao?” Nick ngắt lời.

“Hắn đã cứu mạng em. Hắn đưa em ra khỏi xe trước khi em bị thiêu cháy”.

Nick gầm gừ. Người anh bất động. “Hắn ta không cứu em. Hắn muốn làm hại em. Có lẽ hắn đã bỏ em lại đây vì vết thương quá nặng để hắn có thể hôn và biến đổi em”.

“Không phải vậy. Hắn muốn biết nơi giam giữ những yêu tinh khác. Em nghĩ hắn muốn giải thoát cho chúng”.

Nick lầm bầm. “Tất cả là lỗi của anh”.

Tôi nhoài người về phía Nick, vòng cánh tay không bị thương qua cổ anh trong khi anh đang run lên vì giận dữ. Tôi chẳng muốn tranh cãi với anh nữa. Tôi quá mệt mỏi để tranh cãi lúc này. “Đó không phải lỗi của anh. Giờ thì mọi chuyện đã ổn”.

Nick cố hít một hơi sâu và cơn giận đã bớt đi phần nào. Bàn tay to lớn của anh đặt lên cổ tôi và anh nhẹ nhàng hôn tôi. Những ngón tay của anh vuốt ve má tôi. Cảm giác thật dễ chịu. Tôi cảm thấy thực sự an toàn bên anh. Nhưng nó không thể tồn tại mãi được phải không? Không thể.
Chiếc xe cứu hỏa dừng lại bên cạnh Yoko. Tôi để ý thấy nó không hề bị trượt đi chút nào. Tôi là kẻ duy nhất bị trượt đi một cách điên cuồng bởi chính sự bất cẩn của mình. Nhân viên cứu hỏa kéo chiếc vòi rồng ra, một người khác tiến về phía chúng tôi.

“Nick, dù sao thì em đã thả hắn đi và bây giờ tất cả những chuyện này đã xảy ra”. Tôi bắt đầu thanh minh. “Em cũng không hối tiếc vì đã để hắn đi. Gã ta gần như đã chết”.

“Chuyện này không phải tệ lắm sao?” Nick cáu kỉnh. Anh nghiêng đầu sang bên, nhắm mắt lại trước khi nói tiếp, lần này nhẹ nhàng hơn. “Em quá tốt Zara ạ. Em phải học cách để không trở nên quá tốt”. Anh hôn lên trán tôi. “Nhất là với những tên yêu tinh. Hứa với anh chứ?”

Tôi gật đầu, nhưng tôi không dám chắc điều đó. Tôi không thể hứa được. Thay vào đó, tôi nói. “Em sẽ không quá tử tế chừng nào anh không còn hành động một cách liều lĩnh nữa”.

Tôi và Nick cùng lắc đầu. Nhưng tôi biết rằng, cả hai người sẽ chẳng bao giờ từ bỏ ý định của mình.

Nội Betty lao ra khỏi chiếc xe cứu thương và chạy bổ về phía tôi, nói gì đó vào bộ đàm và xách trên tay chiếc hộp cứu thương. Chỉ có ánh mắt của nội là còn thể hiện cảm xúc. Nội đang sống với công việc của mình. Sẽ không có những cái ôm của nội lúc này. Sau đó, nội ngồi xuống bên cạnh và kiểm tra mắt tôi. “Đồng tử tốt”.

Tôi mở miệng định nói. Nhưng nội ra giấu bảo tôi im lặng. Những nếp nhăn nơi đuôi mắt của nội như sâu thêm. “Nói cho ta biết tên con”.

“Zara”.

“Nơi con đang ở?”

“Maine. Nơi của sự tỉnh táo”.

“Hay đấy. Nhưng dù sao, con cũng nên học để trở thành người giỏi nhất”. Nội mỉm cười và trở lại với công việc của mình. “Con có bị văng ra không?”

Tôi không hiểu.

“Từ chiếc xe,” nội giải thích. “Con có bị văng ra ngoài không?”

“Không ạ”.

Ánh mắt nội nhíu lại khi nội cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra với tôi. Gió thổi những sợi tóc đã ngả màu sương phủ lên mặt nội.

“Sao con có thể ra đến đây sau vụ tai nạn được?”

“Cháu... cháu...”

Có lẽ tôi đã ấp úng hơi lâu và nội quay sang Nick. “Cậu đưa con bé ra đây sao Nick?”

Nick khẽ lắc đầu. “Cháu không ở đây khi tai nạn xảy ra. Zara đã bất cẩn”.

Nội gật đầu và chuyển sang chủ đề khác. “Con đau ở đâu?”

“Tay ạ. Cánh tay từng bị gãy. Cả ở ngực nữa. Đầu và cổ cháu hơi đau nhưng không tệ lắm”. Tôi nói khi nội quay sang một nhân viên cứu thương khác. Anh ta là Keith, một gã cao to, có mái tóc của một siêu sao nhưng chiếc cằm thì xấu tệ. Anh lôi từ trong xe ra một chiếc giường cứu thương.

“Chúng ta sẽ đưa con bé đi”. Nội nói với Nick.

“Xin lỗi. Cháu không phải là “con bé” đó. Cháu đã ở đây và có thể đi được”. Tôi cố đứng dậy.
“Không”. Nội gắn vào cổ tôi một thiết bị cố định vừa to vừa xấu xí.

“Cháu đâu có bị gãy cổ”. Tôi tỏ ý không thích khi mọi người đỡ tôi dậy.

“Ta không muốn mạo hiểm”. Nội khăng khăng. Những bước chân nội dẫm xuống tuyết một cách chắc chắn và quả quyết.

Nick nhìn tôi tỏ vẻ thông cảm. Có vẻ như anh đang rất buồn cười. Tôi khịt mũi và anh mỉm cười.

“Cháu có thể đi cùng xe với Zara không?” Nick hỏi.

Nội Betty suy nghĩ chốc lát rồi nói.

“Cháu có thể đi được”. Tôi nài nỉ. “Mọi người đang nhìn cháu đấy”.

“Những người lính cứu hỏa là những chuyên gia và công việc của họ là quan sát. Được, cậu có thể đi cùng, Nick ạ”. Nội vừa dứt lời thì Issie và Devyn cũng vừa đến. Issie lao ra khỏi xe và phóng về phía chúng tôi.

“Ôi không, Zara! Có phải lũ yêu tinh đã làm điều này không?” Issie hoảng hốt.

Keith quay đầu lại, miệng há to nhìn Issie. “Yêu tinh hả?”

“Là một nhóm nhạc rock”. Betty lấp liếm. “Yêu tinh” là một nhóm nhạc khá lập dị của những năm 1980”.

“Rất cổ điển”. Issie thêm vào. “Nhưng hợp thời. Phải. Zara, cậu đã tự làm vỡ mông mình rồi sao?” Issie mỉa mai.

Nick đặt tay lên vai Issie và nói. “Issie này, cậu hãy hít thở sâu đi”.

“Thở sâu?”

“Hít vào và thở ra”. Nick nhẹ nhàng nói.

Những người lính cứu hỏa la ó chuyện gì đó. Có tiếng kim loại va vào nhau từ chiếc Yoko. Chiếc vòi rồng phun nước dữ dội.

“Lùi lại một chút để mọi người đưa Zara ra xe”. Nick nói tiếp.

“Cậu ấy đang ra đây còn gì”. Issie cãi. Cô ta tránh sang một bên rồi nắm lấy tay tôi. “Bọn tớ sẽ theo cậu đến bất cứ đâu và sẽ luôn ở bên cậu. Hãy yên tâm nhé. Đừng lo lắng”.

“Thở đi Issie, tớ ổn mà”. Tôi mỉm cười, nắm lấy tay cô ấy một chút rồi buông ra. “Không có cái mông nào bị vỡ. Không có chấn động nào lớn cả”.

“Ơn chúa!”. Betty lẩm bẩm khi mọi người đỡ tôi lên. Nội nhoài người vào trong, một nơi chật hẹp với đủ loại dụng cụ và thuốc men, đủ để giữ lại mạng sống của nạn nhân trước khi đến được bệnh viện. Nick cũng chui người vào trong, anh ấy phải cúi đầu sát xuống mới có thể vào được.

Khi Keith đã vào ghế lái, nội Betty quay sang nói “Đến lúc nói với ta chuyện gì đã xảy ra chưa cô bé?”

Tôi gật đầu một cách khó khăn vì chiếc nẹp cổ. “Cháu xin lỗi vì chiếc xe”.

“Cháu yêu, chiếc xe là thứ ta ít quan tâm nhất”. Nội nói và nhoài người lên trước hôn vào trán tôi, rất nhẹ nhàng. “Cháu đã làm ta rất lo lắng đấy”.

Nội mỉm cười. Tôi nằm ngửa trên chiếc băng-ca, nhìn vào khuôn mặt mọi người. Ánh đèn huỳnh quang rất sáng, soi rõ từng lỗ chân lông. Có rất nhiều người từng nằm trên chiếc xe cứu thương này đã chết. Một trong số họ đã được nội Betty cứu sống. Nội là một người hùng. Nick cũng vậy, anh ấy đã chiến đấu với rất nhiều yêu tinh và luôn cố gắng bảo vệ mọi người. Người hùng có thể là bất kỳ ai, nhưng ở đây tôi có hai người như vậy và họ thực sự yêu quý tôi. Tự nhiên tôi cảm thấy mắt mình đẫm nước.

Nick cúi xuống, hôn lên mí mắt tôi. “Yêu em là một công việc mà anh không hề có thời gian để nghỉ. Đừng để anh mắc sai lầm với công việc đó. Nó là điều tuyệt vời nhất mà anh có thể làm trong thế giới này. Nhưng điều đó chẳng dễ dàng chút nào, vì em luôn...”

“Luôn tự làm hại mình?” Nội gợi ý. “Hay luôn gây rắc rối?”

“Tất cả những điều đó”. Nick cười

Tôi nhắm mắt lại. “Anh biết đấy, em là bệnh nhân ở đây. Vậy đâu là cách cư xử với người bệnh? Đâu là sự thông cảm?”

“Zara, thông cảm là một cái cớ hay ho để mua vài tấm thiệp chúc mừng, vài ánh mắt nuối tiếc và những cái nhìn ngưỡng mộ vì những gì cháu đã làm và sống sót sau hôm nay thôi”. Nội nói.
Ở bệnh viện, tôi được thông báo như sau:

- Trật cổ tay.

- Một vài vết bầm ở xương sườn nhưng may mắn là không bị gãy.

- Cổ bị giãn nhưng không cần đến chiếc nẹp cố định.

Nội thay bộ đồ trắng của bệnh viện bằng bộ quần áo thường ngày rồi đưa chúng tôi về nhà bằng xe của mình. Tôi ngồi trên chiếc ghế chính giữa, dựa vào Nick.

Tôi gác đùi lên chân anh. “Cảm ơn chúa”.

“Cảm ơn chúa vì điều gì?” Anh hỏi. Những ngón tay của anh bắt đầu lướt trên bắp tay của tôi, nó khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu. “Vì em không phải đeo chiếc nẹp cổ. Thật khó chịu khi phải đeo nó, nhất là khi mình sẽ đến buổi khiêu vũ”.

Anh cúi xuống và hôn lên mũi tôi. “Người ta làm được thì em cũng sẽ làm được”.

Tôi ngẩng đầu lên một chút, môi chúng tôi chạm vào nhau.

“Này lũ trẻ hư, quên là có người đang ở đây sao. Một kẻ già nua mà cháu gọi là nội đấy, Zara”. Nội Betty nói.

“Cháu xin lỗi. Anh ấy quá quyến rũ”. Tôi ngồi quay về phía anh.

“Được rồi. Hãy cố kiềm chế đi”. Nội nói khi cố ý chạy qua một chỗ mấp mô trên đường. “Ôi, xin lỗi”.

“Khoan đã,” Nick nói. “Như thế nghĩa là sao?”

“Nội nói hãy cưỡng lại sự quyến rũ”. Tôi giải thích.

“Nhưng điều đó ám chỉ anh”.

Nội Betty lại cười. “Cậu được đánh giá cao về bản thân đúng không, ngài Colt?”

Nick lắp bắp, “Nhưng...”

“Ta không ám chỉ cậu, Nick ạ”. Giọng nội chuyển từ nhẹ nhàng sang rắn rỏi và tôi biết chuyện gì sắp xảy ra. Chúng tôi kể cho nội nghe về gã yêu tinh đã chạy thoát. “Với Zara, điều hấp dẫn được nó không chỉ có mỗi cậu, mà còn là sự công bằng và cao thượng, hy sinh và quên mình vì người khác, vì thế giới”.

“Nói như thế là hơi khắt khe, bà Betty ạ!” Nick bênh tôi.

“Khắt khe ư? Ta sẽ nói cho cậu nghe thế nào là khắt khe. Lòng tốt của con bé đã thả cho một tên yêu tinh chạy thoát, cũng có thể hắn là vua vì cứ nhìn cách mà vết thương của hắn hồi phục. Hơn nữa con bé quyết bỏ mạng vì chuyện đó”. Nội rẽ vào một đoạn cua gấp. “Cháu hiểu điều đó phải không Zara? Cháu đã có thể chết hôm nay”.

Vết bầm trong ngực trở nên nhức nhối khi ngón tay nội chỉ về phía tôi. Chúng tôi đã đến con đường mòn dẫn vào nhà. Căn nhà tối tăm nằm im lìm trong tuyết. Bầu trời cũng xám xịt. Khu rừng chìm trong màn đêm kỳ quái.

Nhận xét