Quyến rũ (6)

Yêu tinh chịu sự sai khiến của Vua và những ham muốn của chúng. Chúng cũng có thể sai khiến được chim chóc.

Hai ngày sau, tôi và Issie lái xe như bay dọc theo con đường mòn nhỏ được phủ kín bởi những thân cây cao, thẳng tắp.

“Tớ không nghĩ điều này là khôn ngoan đâu”. Issie nói.

“Liệu chúng ta có biết trước điều gì là khôn ngoan không?” Tôi đáp đầy vẻ triết lý. “Chúng ta phải có lòng tin. Chúng ta phải tin vào những gì mình làm là đúng đắn”.

“Ừ”. Issie tỏ vẻ không hài lòng lắm.

Lời nhắn trên mảnh giấy đã khơi dậy sự tò mò ở tôi. Tôi không nói với Nick chuyện này mặc dù rất muốn. Thay vào đó, tôi thuyết phục được Issie tham gia.

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau chiếc xe. “Kể từ khi ta tin vào sự tò mò của những đứa trẻ, ta đã chờ đợi một kẻ nào đó sẽ đến đây. Bây giờ cởi trói cho ta được chứ? Hay chúng ta lại phải tiếp tục với trò chơi bắt cóc? Ta nghĩ đó là lý do chính đáng để con giải thoát cho ta”.

“Không. Không bao giờ ta cởi trói cho ông”. Tôi hét lên và đưa tay bịt miệng lại. “Tớ đã nói điều đó rồi đúng không?”

Issie gật đầu. “Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu không giỏi xử lý những việc khó khăn như thế này. Đó là lý do vì sao chúng ta cần đến Nick”.

“Tớ cần phải làm được những chuyện này. Chúng ta không thể mãi phụ thuộc vào anh ấy”.

Tiếng nói lại vang lên. “Bọn ta chẳng thích thú gì khi bị trói bởi những sợi dây thép và ngồi trên chiếc xe bằng sắt này”.

“Đó là một gợi ý hay đấy”. Issie reo lên. “Và bọn tôi sẽ chẳng bao giờ tháo nó ra đâu thưa nhà vua”.

Tôi nắm chặt chiếc tay lái, bật đèn xi-nhan hướng ra phía đường chính mặc dù nơi đây chả có chiếc xe nào chạy qua, chỉ có cây cối ở khắp mọi nơi. Ngôi nhà giam giữ lũ yêu tinh nằm ẩn khuất ở mãi tận phía sau. Tôi quay sang nói với Issie, “Bắt cóc người khác là tội ác”.

“Chúng không phải là nguời. Chúng là yêu tinh. Chính xác là chúng ta không hề bắt cóc ông ta bởi vì chúng ta đã nhốt hắn. Bây giờ ông ta đồng ý để bị trói và nằm sau xe”. Issie giải thích. “Đây là một hợp đồng mà đôi bên hoàn toàn có lợi chứ không hề có vụ bắt cóc nào cả”.

“Đúng thế”. Tôi tán thành nhưng vẫn suy nghĩ về những gì mà gã yêu tinh bị trói từng nói. Tôi vẫn tự hỏi liệu có phải mình đã đánh giá sự tốt xấu một chủng loài khác chỉ dựa trên những bằng chứng ít ỏi mà tôi có được từ một trong số chúng hay không? Nhưng với ông ta thì khác, ông ta cũng là một yêu tinh nhưng chính chúng tôi đã đưa ông ấy ra khỏi ngôi nhà đang giam giữ đồng bọn của ông. Tôi biết ông ấy đã làm một vài điều xấu và chính điều đó khiến tôi không còn cảm thấy việc làm của mình là tội lỗi nữa.

Tôi ngả người sang phía Issie. “Tớ cảm thấy tội lỗi quá”.

Cô ta giơ nắm đấm về phía tôi. “Đừng có như thế”.

“Nói cho tôi biết làm sao ngươi điều khiển được lũ chim?” Tôi hét về phía vua yêu tinh phía sau.

“Ta nói với nó rằng một trong số chúng ta có những quyền năng để làm điều đó”. Ông ta trả lời.

“Vậy tại sao ông không bảo nó tìm một ai đó để gỡ bỏ những dây thép bao quanh ngôi nhà?” Tôi hỏi.

“Zara!” Issie thì thầm một cách điên cuồng. “Đừng gợi ý cho ông ấy những điều như thế”.

Khi tôi đang tự nguyền rủa bản thân mình thì ông ta giải thích với tôi rằng hầu hết con người đều không tin rằng lũ chim có khả năng chuyển đi những thông điệp. Mảnh giấy quá nhỏ và người ta dễ dàng không chú ý đến nó. Vì thế ông ta đã phải gửi đến lần thứ năm trước khi tôi trông thấy nó. Và một điều quan trọng nữa, Maine đang vào mùa đông và thực tế chẳng phải dễ dàng gì tìm thấy một con chim ở quanh đây.

Tôi cho chiếc xe chạy ra đường. Lũ chim chẳng phải là điều tôi quan tâm nhiều lắm. Trong đời mình, tôi đã tin rằng thế giới là một vật bình thường, hình tròn, an toàn, được bao quanh bởi con người (tốt hay xấu) và muôn thú (hoang dã hay đã thuần dưỡng) nhưng cuối cùng tôi nhận ra rằng thế giới không phải như tôi nghĩ. Sự thực là nó không hề tròn mà rất phẳng. Có những vực sâu mà bạn có thể sẽ ngã xuống. Và khi tôi chuyển đến Maine hồi tháng mười, chính tôi đã ngã xuống. Đó là khi tôi biết đến thế nào là yêu tinh và những người hóa thú. Đó là lúc tôi biết đến nỗi khát khao, sự đau đớn, nguy hiểm và sự thật là thế giới không tròn như tôi nghĩ.

“Chúng ta đã nhốt chúng”. Tôi cố thuyết phục bản thân. “Và như thế mọi người sẽ được an toàn. Đó là việc nên làm”.

“Chúng ta không có sự lựa chọn”. Issie cắn mấy chiếc móng tay và nói. “Không hề có lựa chọn nào khác”.

“Và nói với ông ta điều đó ư? Chỉ bởi vì ông ấy đã gọi chúng ta đến đây sao?”

“Chúng ta cũng không có lựa chọn nào cho điều đó”.

Phải, đó là một giải pháp. Nhưng về sau, tôi bắt đầu nghi ngờ về tính đúng đắn của việc này.
Tôi đậu xe phía sau Hannaford, chuỗi cửa hàng tạp hóa ở Maine. Những chiếc xe đẩy to và cao dùng để chở hàng được đặt phía sau ngôi nhà. Mấy bánh xe ngập trong tuyết. Một miếng bạt che tuyết cọ vào tường vang lên những tiếng lách cách theo mỗi đợt gió. Những thân cây nằm phía sau chúng tôi như đe dọa.

Issie hít sâu một hơi khi tôi tắt máy xe. “Có lẽ ta nên về nhà cậu”.

“Không được. Nick hoặc nội sẽ đánh hơi thấy ông ta. Cậu biết mũi của họ rồi còn gì”.

“Cũng có nghĩa là họ sẽ không đánh hơi thấy ông ta ở trên xe của cậu à?”

“Ý hay đấy”. Tôi đưa tay lau mặt. “Nhưng họ sẽ chẳng bao giờ lên xe của tớ phải không?”

“Là bởi vì chẳng có ai tự nguyện ngồi sau tay lái của một tài xế tồi như cậu cả. Tớ không hề có ý mạo phạm đâu nhé”.

“Hóa ra cậu đã tự nguyện à?”

Issie mỉm cười. “Tớ là một đứa dở hơi. Hơn nữa tớ quý cậu và tớ lái xe tồi hơn cậu”.

Tôi đội chiếc mũ len mà mẹ mua lên đầu. Bên ngoài không hề có một cửa hiệu nào. Cũng chẳng có khu buôn bán nào quanh đây. Một nơi thật điên rồ. Nơi duy nhất có thể trú ngụ chính là cửa hàng tạp hóa ngoài kia.

“Chúng ta làm thôi”. Tôi đề nghị.

“Ừ”.

Chẳng ai trong chúng tôi di chuyển.

“Những cô gái...”, tiếng nói từ phía sau chiếc xe vọng tới.

“Im lặng đi”. Tôi hét lên. “Nếu ông nói, tôi sẽ đưa ông trở lại ngôi nhà và nhốt ông vào trong đó, hiểu chứ?”

“Những gì các cô định làm không liên quan gì đến ta”.

Issie mở cửa xe. “Ông ta có ý định gì đó”.

Gió thổi những bông tuyết mềm mại luồn qua khe cửa. Chúng bay một cách vô định, không phương hướng. Chỉ biết bay đi và bám vào một nơi nào đó.

“Được rồi, tớ sẽ đi”. Tôi đẩy cửa bước ra ngoài và lao về phía sau chiếc xe. Issie cũng đi theo. Chúng tôi cùng nhau đứng nhìn chiếc Sabaru. Cát và bùn trên đường đi đã phủ một lớp dày lên nó.

“Chúng ta không phải làm điều này”. Issie thì thầm và nắm lấy ống tay áo tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu. “Ông ta nói rằng Nick sẽ gặp nguy hiểm”.

“Ông ta có thể nói dối”.

“Cũng có thể không”.

“Đúng thế. Nhưng tớ không có niềm tin vào ông ta khi biết rằng ông ta là một tên yêu tinh xấu xa”.

“Ông ấy đã để chúng ta trói lại”. Tôi nói.

“Được rồi”. Issie buông tay khỏi tôi. “Nhưng có thể ông ấy biết chúng ta không thể trói chặt”.

Tôi tiến lên trước và siết chặt cái chốt nằm giữa cánh cửa thùng xe. Tôi chẳng biết người ta gọi nó là gì nữa. Nắp thùng xe từ từ mở ra.

Có một tấm chăn màu đỏ đã cũ ở đó. Tối hôm qua, tôi và Issie đã xuyên những sợi dây thép và gắn thêm vào chiếc chăn một vài thanh sắt nhỏ. Sau đó, chúng tôi cẩn thận buộc dây thép vào tay và chân của ông ta.

“Cậu có nghĩ như thế đã đủ để giữ chân ông ấy chưa?” Issie hỏi.

“Ông ta đã không thoát ra được khi chúng ta lái xe đến đây”.

“Đúng thế. Nhưng tớ vẫn nghĩ đến việc ông ta nhảy ra khỏi xe và bóp cổ cả hai đứa”.

“Tớ cũng thế”.

“Thật sao? Cậu đang làm một việc rất dũng cảm đấy”. Issie vòng hai tay trước ngực, cố gắng giữ ấm cho cơ thể. Gió lạnh ùa đến. Tấm bạt che tuyết vang lên những tiếng xào xạc. Tuyết gào thét.

Bụng tôi như một khoảng trống không đáy. “Tớ sẽ chạm vào và gỡ tấm chăn ra”.

Issie đứng yên thôi không đi qua đi lại nữa. “Ừ”.

Tôi nắm lấy một đầu chăn và giật mạnh, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch, méo mó của ông ấy - ba tôi. Một vài sợi gân xanh nổi lên dưới lớp da khiến ông trở nên không giống với con người hơn bao giờ hết. Ông từng có một dáng vẻ tuyệt đẹp với mái tóc đen dày, khuôn mặt góc cạnh rất nam tính, ánh mắt mạnh mẽ như xoáy vào tâm can những người bị ông nhìn vào, nhưng lúc này... Lúc này, khuôn mặt ông xám xịt như mùa đông, lạnh lùng như tuyết. Hai con mắt ông phình to. Những đường gân như những hình xăm trên khuôn mặt khiến ông trở thành một con người khác hoàn toàn. Trông ông như một kẻ sắp chết và chắc chắn điều đó là do tôi.

Cặp môi nứt nẻ của ông nhếch lên như mỉm cười với tôi. Tôi rất muốn chạm vào ông, xoa dịu cơn đau mà ông đang phải gánh chịu. Nhưng tôi không thể. Tôi biết ông là ai. Ông như thế nào.

“Công chúa”. Ông thì thầm.

Tôi gật đầu. “Cha”.


Nếu phải chiến đấu với yêu tinh hãy sử dụng những vũ khí được làm bằng thép. Nhưng không phải chiếc kim may đồ.

Rất nhiều người phải trải qua nỗi sợ có tên là Vitricophobia - hay còn gọi là sợ cha dượng. Nhưng tôi không biết tên gọi nào cho nỗi sợ cha đẻ của mình. Tôi có thể chắc chắn rằng nỗi sợ của tôi là vô lý, vì cha đẻ của mình là yêu tinh. Hay cứ gọi nó là nỗi sợ yêu tinh.

“Dadophobia”.

Ánh mắt cha tôi lóe lên.

“Sao vậy?” Issie đứng nấp phía sau tôi.

“Dadophobia. Đó là từ mà tớ vừa nghĩ ra”.

“Zara, đây không phải lúc để cậu...”

Ông ta ngắt lời. “Con không phải sợ ta. Zara!”

Nhưng tôi không quan tâm những lời ông ta nói.

“Ta không phải kẻ thù của con”.

“Chính ông đã bắt cóc Zara để làm mồi nhử mẹ cậu ấy đến với ông. Sau đó, ông đã cố biến bà ấy thành yêu tinh. Rồi sao nữa. Tôi không có ý mạo phạm nhưng ông không xứng đáng làm cha của ai cả”. Issie bước lại gần ông ấy. “Hơn nữa, ông đã không thể hiện mình là một người cha đúng nghĩa. Đã mười sáu năm qua, ông chưa bao giờ xứng đáng với điều đó cả”.

Bàn tay lạnh lẽo thò ra từ chiếc chăn và nắm chặt lấy cổ tay Issie. “Đó không phải lỗi của tôi”.

Cậu ta rên lên vì đau đớn.

Tôi lao về trước, cố gỡ những ngón tay của ông ấy ra. Cũng là lúc tôi nhận ra những sợi dây trói ông ấy đã tuột ra từ lúc nào. Tôi gầm gừ, “Hãy thả cậu ấy ra nếu không tôi thề sẽ...”

“Được rồi”. Ông ta lấy lại bình tĩnh. “Ta sẽ để cô ấy đi”.

Từng ngón tay của ông ta buông cổ tay Issie ra, từng ngón một. Issie giật tay về và xoa xoa nó trước ngực. “Ông ta mạnh quá”.

Tôi và Issie lùi về phía sau, ông ta vẫn nằm im bất động, không hề nhúc nhích. Nhưng vẻ mặt nhăn nhó lộ rõ sự đau đớn.

“Những thanh sắt có khiến ông cảm thấy khó chịu không?” Tôi hỏi nhưng không hiểu sao lại có một chút hy vọng.

Ông không để ý đến câu hỏi của tôi. “Đó không phải lỗi của ta, ta đã không ở đó... khi con còn nhỏ. Mẹ con đã bỏ đi và che giấu con”.

Tôi chỉ tay về phía ông. “Bởi vì ông là một vị vua độc ác. Ông đã bắt cóc những đứa trẻ, hút máu và tra tấn chúng”.

“Chỉ như thế khi ta không có hoàng hậu bên cạnh”. Ông phản đối. “Ta chỉ làm vậy sau nhiều năm không có hoàng hậu bên cạnh. Bởi vì, người của ta ngày một thưa dần. Con biết điều đó mà. Đấy là cách duy nhất để duy trì quyền lực. Và bây giờ... bây giờ nó đã trở nên hỗn loạn. Con sẽ không hình dung được điều khủng khiếp nào đã xảy ra đâu”.

Tôi biết ông ta đang nghĩ đến ngôi nhà nơi chúng tôi đã nhốt tất cả lũ yêu tinh vài tháng trước. Tôi nghĩ đến việc bọn chúng đã trói cậu bé Jay vào giường. Nỗi sợ hãi đã khiến cậu ta phát điên. Có nhiều vết cắn ở cánh tay, đó là nơi mà bọn chúng đã hút máu của cậu ta. Lũ yêu tinh vây xung quanh tôi và cậu bé, giống như chúng tôi đang trên chiếc bàn tế lễ của chúng.

“Ta biết con luôn nghĩ ta là một tên ác quỷ, Zara ạ! Ta biết mẹ con cũng nghĩ như thế. Nếu quả thực ta là ác quỷ thì ta đã không bao giờ để cho mẹ con đi, không bao giờ để con có một cuộc sống như hôm nay”. Ông ta dừng lại rồi nói tiếp. “Nhưng nỗi khát khao trong ta quá lớn. Ta không thể điều khiển được bản thân mình. Và bây giờ...”

“Như thế nào?”

“Không phải tất cả yêu tinh và vua yêu tinh đều giống ta”.

“Ý ông là sao?” Hy vọng trào dâng trong tôi. Có lẽ điều mà tên yêu tinh nói với tôi đã đúng.

“Ý ta là hầu hết bọn yêu tinh không có lòng nhân từ, chúng không cần quan tâm đến cái chết hay đau đớn của con người và không hề có sự hối hận. Chúng sinh ra không có những điều đó mà chỉ biết đến những gì đang xảy ra xung quanh thôi”.

Nhưng gã yêu tinh tôi đã cứu sống thì sao? Gã nói ngược lại với những gì ông đang nói. Tôi nhìn vào ánh mắt của cha. Chúng tôi có đôi mắt giống hệt nhau. Hơi xếch lên một tý ở đuôi mắt.

“Ông muốn nói điều gì?”

“Chúng đang đến”.

“Đến đâu cơ?”

“Đến đây”.

Issie nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi. Trong chốc lát, dường như những cơn gió bị đông cứng thành từng khối, rồi chúng tiếp tục cuộc hành trình, va vào chúng tôi, vỡ nát.

“Chúng đã đến đây rồi”. Tôi nói. “Một trong số chúng đã đến đây. Chính chúng tôi đã nhốt nó trong ngôi nhà kia”.

Ông ta thở dài. “Chẳng có ai trong số chúng có thể trở thành vua. Tất cả chúng chỉ là những kẻ bình thường. Con biết sự khác biệt mà Zara. Cơ thể con có thể phản ứng lại với những vị vua và những kẻ có khả năng tiềm ẩn”.

“Cảm giác như có nhện bò trên da sao?” Issie kinh ngạc.

“Tại sao? Tại sao cơ thể tôi có được khả năng đó?”

“Bởi vì con đang tìm kiếm bạn tình - một con đực. Con phản ứng lại với những nguồn sức mạnh”. Ông ta nói.

“Tôi có bạn tình ư?” Tôi kinh hãi. “Bạn trai sao? Chúng ta thậm chí không phải là đồng loại”.
“Anh ta là một con thú”.

Tôi lao về phía ông ta. “Anh ta là một con người. Một người anh hùng. Không thể nào là một con thú được”.

“Những con thú thì đã sao?” Issie cáu kỉnh. “Tôi không hiểu tại sao người ta cứ coi mình là sinh vật bậc cao. Tại sao con người bị bỏ tù một năm hay thậm chí chẳng có vấn đề gì nếu giết một con chó. Trong khi nếu giết người sẽ phải ở tù mãi mãi hoặc phải đền mạng? Như thế là công bằng hay sao?

Tôi không để ý đến những gì Issie nói. Cậu ta luôn nói những thứ nhảm nhí mỗi khi căng thẳng. Tôi tiếp tục hỏi ông ta. “Vậy tại sao chúng lại đến đây?”

“Bởi chúng biết ta đã mất tích. Chúng biết rằng ta đã suy yếu. Chúng ta cần thêm nhiều người hơn để duy trì quyền lực và mở rộng lãnh thổ”.

Tôi đút tay vào túi. “Bọn tôi sẽ ngăn chúng lại. Chỉ vậy thôi”.

Ông ấy bắt đầu run lên. “Một trong số chúng sẽ tìm thấy ngôi nhà, chúng sẽ thuê con người gỡ bỏ những thanh sắt bao quanh nó. Ta và những thuộc hạ đang đói khát của ta sẽ được giải thoát. Tất cả chúng sẽ đi theo hắn ta và mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn. Nếu không có nữ hoàng bên cạnh, ta không thể điều khiển được chúng. Con biết rõ điều đó phải không Zara? Đó là lý do vì sao tất cả những chuyện này xảy ra”.

Tôi nghe rõ những gì ông nói nhưng đó không phải là lý do chính khiến tôi đưa ông ta đến đây. “Chuyện gì cơ? Điều gì sẽ xảy đến với Nick? Ngoài anh ấy còn có ai nữa sao?”

“Những người thú của con”. Giọng nói của ông như tối sầm, “Và kẻ đang theo đuổi con”.

Ánh mắt của ba tôi trở nên giận dữ. “Bạn trai con cũng chính là kẻ bảo vệ cái thị trấn này và cả con nữa”.

“Nick đang bảo vệ cho tôi” - điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tôi có thể tự bảo vệ chính mình.

Môi ông ta mấp máy như đang suy nghĩ về điều gì đó trước khi nói. “Khi một hay nhiều yêu tinh khác kéo đến. Vua của chúng - hắn sẽ không quan tâm đến Nick hay sức mạnh của cậu ta. Và đương nhiên cậu ta chính là vật cản lớn nhất của bọn chúng để giành được con. Hắn sẽ làm tất cả để đạt được mục đích. Một vị vua sẽ chẳng cần quan tâm đến cái chết của một hay vài người thú, hắn chỉ quan tâm đến những chiến lợi phẩm của hắn thôi”.

“Khoan đã. Ông nói là những chiến lợi phẩm sao?” Issie hỏi một cách chậm rãi.

“Phải. Những chiến lợi phẩm”. Ông ta xoay sở dưới chiếc chăn. Vẻ mặt đau đớn.

“Vậy chúng là những gì?” Tôi hỏi.

“Thuộc hạ của ta, lãnh thổ của ta và cả con nữa”.

Từ phía sau, một cơn gió thổi đến, đẩy tôi và Issie gần với ông ấy hơn. Chúng tôi chống tay lên xe. Vài sợi tóc của tôi xõa xuống, che khắp khuôn mặt. Tôi cố gắng đứng vững rồi vén chúng ra phía sau cổ áo.

“Con đang giận dữ ư?” ông ta nói.

“Làm sao ông biết được?” Tôi tỏ vẻ chế nhạo. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm.

“Những tia lửa bắn ra từ mắt của cậu là bằng chứng”. Issie nói.

Tôi bối rối. “Tớ chỉ không thích người khác coi mình là chiến lợi phẩm. Đó là một thành kiến”.

“Phải. Một định kiến đáng ghê tởm”. Issie thêm vào. “Người ta theo đuổi một đức tin rằng nam giới làm chủ nữ giới và nữ giới là những kẻ phục tùng”.

“Đúng thế”.

Ánh mắt của cha tôi khép lại. “Đó là lỗi của ta, Zara. Con mang trong mình dòng máu của ta”.

“Tôi là một con người”. Tôi nói và cảm thấy tim mình quặn thắt. Có cái gì đó khó chịu trong cổ họng cứ chực trào ra.

“Không phải tất cả yêu tinh đều thích tra tấn. Chỉ có những kẻ xấu, những kẻ không được cai trị hay những kẻ được dẫn dắt bởi một vị vua độc ác, yếu ớt hoặc một vị vua không có nữ hoàng mới làm như vậy. Một trong số chúng ta đứng về cái thiện. Số khác đứng về phía cái ác. Một số khác nữa giống như ta, nằm giữa ranh giới cái thiện và cái ác tùy vào hoàn cảnh và số mệnh”. Ông ấy không hề chớp mắt. “Con là con người nhưng không giống với con người. Những người thú cảm nhận được điều đó. Yêu tinh cũng cảm nhận được điều đó. Và nếu con biến đổi...”

“Không. Tôi sẽ không bao giờ biến đổi”. Tôi hét lên.

“... con sẽ trở nên mạnh mẽ. Một nữ hoàng đầy quyền lực”.

Tôi liếc mắt về phía con yêu tinh cũng chính là người đã sinh ra tôi. Ông gần như gục xuống trên tấm thảm xe xám xịt. Trông ông ấy hoàn toàn giống một con người, một người vô tội. Nhưng không phải thế.

Một chiếc túi đựng thức ăn McDonald’s bay đến và bám vào cổ chân tôi. Tôi cúi xuống nhặt nó lên, nó thực sự ghê tởm và bốc mùi khó chịu. Tôi không muốn nó cứ tiếp tục bay đi như thế nữa. Nó là thứ rác rưởi làm dơ bẩn thế giới này.

“Ta có thể ngồi dậy chứ?” Cha tôi hỏi.

“Không”. Issie cất lời đúng lúc tôi nói. “Tất nhiên”.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Những cơn gió khiến tóc xõa ra trước mặt nhưng cô ấy mặc kệ.
Tôi cố gắng giải thích. “Issie... ông ấy đã đề nghị. Nếu muốn ông ấy đã có thể ngồi dậy từ lâu rồi. Nhìn cách mà ông ấy nắm lấy tay cậu đi”.

“Đó chính là điều tớ đang nghĩ đến”. Issie mím chặt môi rồi thả lỏng dần ra. “Tớ nghĩ đó là một mánh khóe của ông ta thôi”.

“Đó không phải là mánh khóe”. Giọng nói của ông rõ ràng là đã kiệt sức. “Mánh khóe của ta thú vị hơn nhiều”.

“Ông có thể ngồi dậy”. Tôi quả quyết. Ông ta chống tay ra sau và ngồi thẳng dậy. Hơi thở phả ra dồn dập. Tôi bước tới gỡ chiếc chăn khỏi chân ông ấy. “Chỉ trong hoàn cảnh này thôi”.

Ông mỉm cười. Chiếc lúm đồng tiền hiện ra ở một bên má của ông, “Ta có cảm giác con giống như mẹ con vậy”.

“Giống con gái thì đúng hơn”. Tôi nói.

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Ánh mắt của ông có thể làm người khác mê man. Nó xoáy vào tâm trí người khác một cách đáng sợ.

“Trước đây, con đã sống vì ta để con đi”. Ông nói.

Tôi ngẩng đầu lên, mạnh đến nỗi tôi nghe được cả tiếng xương cổ mình kêu rất to. “Sao cơ?”

Ông ta bình tĩnh ngồi dựa vào sau chiếc ghế. “Ta đã để con sống, cả bạn trai con nữa. Ta đã không thể kiềm chế trước nỗi khát khao của mình, không thể kiềm chế trước mẹ con, nhưng ta vẫn để con sống sót. Ta đã chứng kiến con giăng bẫy thuộc hạ của ta và ta đã để mẹ con ra đi trong khi ta phải vờ như phát điên vì con. Điều đó liệu đã đủ đảm bảo rằng ta không chống lại con chưa?”

“Vậy điều gì khiến ông có thể kiềm chế được chính mình lúc này?” Hai tay Issie chống lên hông. “Làm sao để bảo đảm rằng ông không bất ngờ tấn công chúng tôi? Cố để hôn tôi hay làm bất cứ điều gì khác?”

“Cô không phải là nữ hoàng mà tôi lựa chọn”. Ông nói với giọng chế giễu.

“Được. Tốt thôi”. Issie phì hơi ra khỏi miệng.

“Đừng tỏ ra khiếm nhã”. Tôi nói với cô ấy. “Như thế là tốt”.

Mắt cha tôi nhìn thẳng vào Issie, “Và cô chẳng phải là một cậu nhóc, cũng không phải là người mà tôi muốn hút máu”.

Căng thẳng bao trùm lên tất cả. Tôi cảm thấy rùng mình. Chiếc điện thoại rung lên trong túi áo khoác. Là Nick.

“Ôi không”.

Issie mở to mắt nhìn tôi. “Là anh ấy à?”

Tôi rút chiếc điện thoại ra. “Chỉ là tin nhắn thôi”.

Cha không để ý đến chúng tôi. Ông nói, “Ta biết con nghĩ ta là một tên ác quỷ phải không Zara? Cũng có thể con đúng. Tuy nhiên, ta biết rằng nếu nỗi khát khao của ta không được đáp ứng thì bọn người kia, những kẻ thuộc hạ của ta cũng sẽ cực kỳ khốn đốn”.

“Vậy tôi phải làm gì?”

“Hãy giải thoát cho ta”.

“Tôi không thể làm vậy”. Tôi nhìn vào mắt ông và thấy rõ từng cơn giận dữ, đau đớn và buồn bã.

“Ta cần được ăn. Đó là cách duy nhất để ta có được sức mạnh cho trận chiến này. Có như vậy ta mới có thể bảo vệ con, gã sói của con và quyền lực của ta”.

“Tôi không thể để ông đi và hành hạ những đứa trẻ khác cho dù điều đó có thể bảo vệ chúng tôi”.

“Vậy thì ta cần nữ hoàng của mình”.

Tôi nắm chặt hai bàn tay. “Không được. Trừ khi ông có thể tìm thấy người phụ nữ của mình, người thực sự muốn trở thành nữ hoàng của ông. Nhưng ông không thể đưa mẹ tôi đi. Bà ấy cũng chẳng ở đây, ông biết rồi đấy”.

“Zara... không có nhiều lựa chọn đâu con”. Hai khóe mắt ông rưng rưng.

“Đó không phải là lựa chọn. Tra tấn những đứa trẻ và giam hãm mẹ tôi không phải là những lựa chọn”.

“Ta là người duy nhất có đủ sức mạnh để ngăn chặn tên vua gian ác kia. Ta...”

Issie đóng sầm nắp thùng xe, cắt ngang lời ông. “Chúng ta sẽ đưa ông ta quay lại ngôi nhà. Cậu có nghĩ thế không? Chúng ta sẽ giải quyết xong chuyện này và quên nó đi”.

Tôi miễn cưỡng gật đầu, nhìn ra phía sau xe, hình dung về khuôn mặt của cha tôi. Có lẽ ông đã nhắm mắt lại và từ bỏ tất cả.

Issie nhìn tôi, dò xét. “Cậu đang run đấy”.

“Trời lạnh mà”. Tôi nói.

“Chẳng phải lý do khiến cậu run lên như vậy”. Cậu ta vòng tay qua vai và ôm lấy tôi. “Tớ không thể tin rằng tớ có thể trở thành một người mạnh mẽ được”.

Gió thổi mạnh khiến chúng tôi va vào chiếc xe. Bùn đất bám đầy vào quần áo.

“Eo”. Issie than vãn. “Bùn đất này”.

“Cậu rất cứng rắn đấy, Issie”.

Issie mỉm cười và mở cửa xe. “Cảm ơn”.

Nhưng tôi vẫn còn có điều muốn nói với cha tôi. Sau khi khởi động xe, tôi quay ra sau và nói lớn. “Ông biết gì về Valhalla?”

“Đó là thánh địa của thánh Odin”. Ông trả lời.

“Odin à?” Issie bật máy sưởi và hỏi.

“Thánh của người Na Uy”. Tôi lái xe rời khỏi bãi đỗ. “Vậy điều đó là không có thực?”

“Tất nhiên là không”. Ông giễu cợt. “Ta mong con hãy suy nghĩ lại những điều con có thể làm vì ta. Ta hứa...”

“Còn những nữ thần Valkyrie thì sao?” Tôi ngắt lời và dừng xe trước một trong hai cột đèn giao thông duy nhất ở thị trấn. Thầy Burn, giáo viên môn sinh vật ở trường, chạy đến gần và vẫy tay về phía chúng tôi. Tôi và Issie vẫy tay đáp và cố cười thật tươi với ông.

“Valkyrie à?” Lần này cha tôi cười. “Thật hoang đường”.

Issie tròn mắt nhìn tôi, tôi giơ ngón tay ra hiệu bảo cậu ấy im lặng. Thật may, đèn xanh cũng vừa bật sáng.

“Tớ không hiểu sao chúng ta lại khó chịu với ông ấy”.

“Tớ cũng không biết”. Issie nói rồi bật chiếc radio lên.

Khi chúng tôi đỡ ông ta dậy, ông đã cố chạy trốn nhưng tôi đã kịp giữ ông lại bằng một sợi thép mà tôi đã lấy từ ngôi nhà. Chính điều đó càng khiến Issie nể phục tôi hơn. Chúng tôi đã phóng xe rất nhanh sau khi rời khỏi căn nhà. Đến nhà Issie, tôi quay đầu chiếc Yoko nhưng chưa đi ngay.

“Tớ không hoàn toàn tin lời ông ấy nhưng thực sự tớ thấy lo cho Nick”. Tôi nói. “Tớ sợ rằng tớ không thể giữ cho anh ấy được an toàn”.

Issie gõ nhẹ lên đầu. “Nào cô bé, điều đó không phải chỉ riêng mình cậu. Cậu sẽ không bao giờ đơn độc. Còn có bọn tớ bên cạnh mà”.

“Phải”. Tôi nắm chặt tay lái. Con đường dường như đã trơn hơn rất nhiều. “Tớ biết điều đó và tớ luôn tin các cậu nhưng cho dù như thế đi nữa tớ vẫn thấy những chuyện này là của riêng tớ, nó giống như là trách nhiệm hay định mệnh vậy”.

“Cậu cũng chẳng khác gì Nick”. Issie mỉm cười. “Định mệnh của thế giới chẳng liên quan gì đến cậu cả, Zara White ạ”.

“Cậu hứa chứ?” Tôi hỏi. Từng cơn gió lạnh buốt xuyên qua khe cửa chạy vào trong. Issie chui đầu ra khỏi xe và đóng cửa lại. “Tớ hứa”.

Tôi lái xe rời khỏi đó và tự hỏi lời hứa ấy liệu có mang ý nghĩa nào không?

Sau khi rời khỏi nhà Issie, tôi kiểm tra điện thoại và bấm máy gọi cho mẹ. Bà đang ở Chaleston nhưng sẽ sớm đến đây. Mẹ đã từ bỏ tất cả công việc và mọi thứ. Tuy nhiên, trong hợp đồng có một điều khoản là bạn phải thông báo trước một khoảng thời gian nhất định ngày bạn sẽ nghỉ và ngày bạn chính thức rời đi. Nếu bạn không thực hiện đúng điều đó, công ty nơi bạn làm việc có thể sẽ cáo buộc bạn vi phạm hợp đồng hoặc kiện bạn ra tòa án. Nhớ lại những lời cha tôi vừa nói, tôi cảm thấy vui vì mẹ không có mặt ở đây lúc này. Nhưng tôi thực sự nhớ vòng tay và hơi ấm của mẹ.

Chuông đổ nhưng không ai bắt máy, sau đó tiếng hộp thư trả lời tự động. Có lẽ mẹ đang tham dự một lớp tuyển chọn nhân sự nào đó, hoặc một hoạt động tương tự như vậy. Tôi để lại vài lời nhắn rồi tắt máy. Tôi tự nghĩ như thế là ổn. Đường trơn, khó lái nên tôi không thể nhắn tin. Tội nghiệp Yoko, mấy chiếc bánh của nó phải tiếp xúc với mặt đường lạnh cóng. Tôi cố lái cẩn thận tránh không va vào những lớp băng được cào thành đống hai bên đường. Như thế có phải là một sự cố gắng hay không? Đó là những điều tất cả chúng ta có thể làm trong cuộc sống: Cố gắng làm những điều đúng đắn, cố gắng qua được trường trung học, cố gắng tránh những đụn băng trên đường, chỉ là sự cố gắng.

Devyn thường trích dẫn những câu nói rất đặc trưng của Yoda, nhân vật trong chuỗi phim “Chiến tranh giữa các vì sao”. Ông ta thường có những câu nói cực kỳ triết lý và có sức lan tỏa. Tôi nghĩ ông ta giống như hình ảnh một thầy tu Tây Tạng mải mê giảng đạo cho một ông chủ cửa hàng đồ ăn 7-Seven trong khi ông ta đang khát khô cổ họng. Điều quan trọng là ông ta từng nói: “Làm hay không làm, chẳng cần đến sự cố gắng nào cả”. Tôi rất ghét điều đó. Đôi khi có những điều bạn không thể làm được. Đôi khi bạn làm được tất cả mọi điều chỉ cần bạn cố gắng.

Tôi vặn to chiếc radio, nghe Bono hát về sự thiếu thốn, mất mát và hy vọng. Đó là những bài hát cũ của U2, không phải là bài mới nhất.

Một bên con đường đã chìm trong bóng tối. Cây cối giống hệt như những con người đứng sừng sững ở bên ngoài. Có lẽ tôi đang mắc chứng bệnh hoang tưởng.

Sương mù bám vào các thân cây và tất cả những vật gì đang hiện diện ngoài kia. Xám xịt. Nguy hiểm.

“Ta thực sự chẳng muốn trông thấy bọn mi chút nào”. Tôi chỉnh âm thanh chiếc radio đến số 22.

Cảm giác như có hàng nghìn con nhện đang bò trên da lại xuất hiện. Tôi đoán đấy là dư âm còn lại khi tôi ở bên cạnh cha, cũng có thể chúng tôi đã không cẩn thận và để ông ấy thoát ra.
“Khốn kiếp”.

Tôi lôi chiếc điện thoại ra và bấm cho Issie.

“Issie phải không?”

“Sao vậy Zara?” Tôi cảm thấy như giọng cô ấy đang bị ai đó bóp nghẹt. Có vẻ như cô ta đang khóc. “Cậu ổn chứ?”

“Tớ không sao”.

“Cậu thực sự không sao à?”

“Ừ. Tớ không sao thật mà”.

Tôi kẹp chiếc điện thoại vào giữa vai và đầu, đặt hai tay lên bánh lái. “Tớ lại có linh cảm”.

“Linh cảm về yêu tinh à?”

“Ừ”.

Tôi vẫn giữ tốc độ đều đặn, hướng về phía trước.

“Là cảm giác hàng ngàn con nhện đang bò trên da xuất hiện mỗi khi Vua yêu tinh ở gần cậu sao?”

“Phải”.

“Ồ”. Cô ta lẩm bẩm điều gì đó qua điện thoại rồi nói thêm. “Cậu ấy có linh cảm đang ở gần yêu tinh”.

“Cậu không ghét tớ nếu tớ bảo cậu đến đây chứ?”

“Bọn tớ sẽ đến đó ngay. Có cả Devyn ở đây nữa. Bọn tớ sẽ gọi cho Nick”.

Tôi tắt điện thoại và suy nghĩ trong giây lát. Tôi không muốn Nick gặp nguy hiểm. Đặt chiếc điện thoại xuống, tôi bật lại chiếc radio và vòng qua một khúc quanh. Tôi giật thót tim và đạp mạnh phanh khi gần như vượt qua khỏi khúc quanh đó.

Một gã tóc vàng đang đứng ở giữa đường, chờ đợi. Ôi trời, làm ơn bảo với anh ta người anh ta muốn đợi không phải là tôi.

Nhận xét