Quyến rũ (5)

Yêu tinh không thích trần truồng. May mắn là chúng cũng mặc quần áo. Điều đó khiến chúng không bị kết tội khiếm nhã và quan trọng hơn là không bị lạnh cóng!


Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở trong xe một mình. Bên ngoài, Issie đang đấm liên hồi vào cửa xe, mái tóc của cô ấy bay phấp phới trong gió.

“Zara!” Issie hét lên, ngón tay cái ấn vào tấm kính. “Zara, mở cửa ra đi”.

Tôi mở cửa xe.

“Devyn! nhanh lên!” Issie giật cánh cửa mở ra và chui vào trong. Cô ấy gần như nằm lên người tôi. “Ôi chúa ơi! Cậu không sao chứ? Tớ cứ tưởng cậu chết rồi!”

“Tớ đâu có chết”. Tôi vừa nói vừa đưa tay dụi mắt. “Nhưng cảm giác như chết rồi vậy. Choáng váng”.

“Đây không phải nơi để cậu ngủ đâu Zara. Chúa ơi, tớ không muốn tước quyền lựa chọn của cậu nhưng nơi này rất nguy hiểm. Xe cậu gần ra khỏi bãi đỗ nhưng động cơ đã tắt”. Issie gầm lên. Ánh mắt cô ta trông thật dữ dội.

“Có lẽ anh ta đã tắt máy”. Tôi nói và cố gắng hình dung lại xem có chuyện gì đã xảy ra.

“Da cậu trông thật buồn cười. Xanh như tàu lá vậy. Mà khoan đã. Anh ta. Anh ta là ai? Phải Nick không?” Issie áp sát vào mặt tôi. Cơn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi đã gần như nằm gục xuống phía trước chiếc ghế và vô tình để lại một vết nước dãi rất đáng xấu hổ trên đó. Tôi ngồi thẳng dậy. “À, đó là một gã yêu tinh đáng nguyền rủa”.

Issie thở hổn hển, “Cậu đang nói gì thế?”

Có lẽ anh ta đã đánh tôi ngất đi. Tôi không biết bằng cách nào. Tôi sờ tay lên gáy nhưng chẳng có gì ở đó. Không một vết thương. Có một vết máu trên nắm cửa bên cạnh nhưng đó chỉ là dấu hiệu cho thấy có ai đó đã ở đây.

Devyn xuất hiện cùng với Cassidy bên cạnh. Hai tay Devyn đặt lên chiếc xe lăn cứ như thể là chủ chiếc xe vậy. Khuôn mặt Devyn chuyển sang lo lắng, “Zara? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Tôi ném về phía cậu ta một ánh mắt ngờ vực và hướng sang phía Cassidy. Hai bím tóc của cô ta bay bay theo gió. “Không có gì. Tớ... tớ chỉ buồn ngủ một chút và... ừm”.

“Cậu ấy đạp vào phanh an toàn và chiếc xe bị trôi”. Issie tiếp lời.

Đôi mắt của Cassidy không to lắm. Cô ấy khá ưa nhìn với làn da ngăm đen. So với Issie, Cassidy cao hơn hẳn, thậm chí còn quyến rũ và hiểu biết hơn. “Bãi đỗ đâu có bị nghiêng”.

“Ồ, cậu biết lực hấp dẫn là gì rồi mà!” Issie nói một cách ngớ ngẩn. “Nó luôn tác động lên chúng ta đúng không?”

Cô ta hích vào xe của Devyn, hơi mạnh tay khiến chiếc xe chạy sang một bên. Cassidy đưa tay giữ lấy chiếc xe và đón nhận ánh mắt biết ơn của Devyn. “Cảm ơn”. Cậu ta nói.

Thời gian dường như trôi chậm hơn kể từ đó. Tôi không biết có phải do mình vẫn bị choáng hay tại vì Issie. Cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Devyn. Còn Devyn thì vẫn ngước nhìn Cassidy đang mỉm cười trìu mến với mình. Rõ thật nhảm nhí.

“Cậu có chắc chuyện gì đã xảy ra với mình không Zara?” Devyn hỏi sau khi miễn cưỡng quay lại nhìn chúng tôi. Mỗi một từ cậu ta nói ra đều có hai hay nhiều ý nghĩa. Tôi không thể nào nói với cậu ta tất cả sự thật, nhất là khi Cassidy vẫn có mặt ở đây.

Tôi dùng đến bộ mã mà chúng tôi tự nghĩ ra. “TINKED”.

“TINKED là cái gì?” Cassidy hỏi và kéo mạnh cổ tay áo của mình xuống.

Trong phút chốc, không ai trong chúng tôi mở miệng. TINKED là từ ám chỉ một loài thiên thần có cánh nhỏ, theo quy ước từ này có nghĩa là “đối mặt bất ngờ với yêu tinh”.

Devyn bắt đầu phát huy khả năng nói dối bằng những từ ngữ uyên bác của cậu ta. “Mệt mỏi. Rã rời. Những triệu chứng của sự kiệt sức”.

Cassidy mỉm cười với cậu ta. “Ồ hóa ra vậy. Tớ luôn cảm thấy kiệt sức sau mỗi bài kiểm tra của thầy Burn. Cậu cũng thế phải không Zara? Ông ta đúng là một ác quỷ”.

Tôi gật đầu nhưng không mấy thiện chí, mọi thứ xung quanh lại tối sầm trước mắt. Issie hướng người về phía tôi. “Cậu xanh xao quá. Trông cậu nhợt nhạt hơn bình thường đấy”.

“Ừ”. Tôi miễn cưỡng trả lời. “Mấy bài kiểm tra đó đã giết chết tớ”.

Thêm những giây phút lặng lẽ và ngượng ngùng nữa trôi qua. Sau đó, Cassidy cất lời. “Được rồi. Devyn, cậu đi được rồi chứ?”

“Tớ... ôi”. Cậu ta bối rối với mớ tài liệu để trên đùi. Đó là cuốn sách mà chúng tôi đã cùng nhau xem. “À, Cassidy sẽ đưa tớ về”.

“Ôi trời, chàng trai. Cậu nói như thể xin lỗi người ta vậy”. Cassidy vươn hai cánh tay dài của mình lên cao, sửa lại chiếc khăn quàng màu đỏ tía và nhìn Issie với ánh mắt dò xét khác thường. Sau đó, cô ta gãi vào chỗ vừa chạm vào chiếc khăn và nói đùa, “Về nhà cùng tớ là một chuyện khủng khiếp lắm sao?”

“Không”. Devyn lúng túng. “Ý tớ không phải vậy”.

Cậu ta không thèm nhìn Issie, trong khi mặt cô ấy đang rất thê thảm. Trong khoảng khắc, tôi không còn để ý đến gã yêu tinh kia nữa. Nỗi đau của Issie đã xóa nhòa những thứ khác trong tôi.

“Gọi cho tớ sau nhé Zara”. Devyn hét về phía tôi khi đang cùng Cassidy tiến ra xe. Issie đóng sầm cánh cửa xe tôi. “Cậu có chắc là lái được không?”

“Được”.

“Vậy thì lái đi”. Cậu ta ra lệnh cho tôi. “Nhanh nhất có thể để ra khỏi chỗ này”.

Tôi khởi động chiếc xe Yoko, quay trở lại làn đường chính của bãi đỗ xe và cán phải thứ gì đó. Tôi nghe rõ tiếng nổ khá inh tai. Tôi mở cửa xe và xuống quan sát. Một lon côca ai đó để lại đã bẹp dí dưới bánh xe của tôi. Tôi quay trở lại xe và đóng cửa lại. Khi xe đã gần như ra khỏi bãi đỗ, tôi quay sang vén những sợi tóc xõa xuống mặt Issie.

“Issie này, cậu có muốn...” Tôi nói.

“Không. Chúng ta sẽ không nói về nó nữa. Thiếu tình yêu với tớ chẳng còn quan trọng nữa. Điều quan trọng là việc cậu đã ngất đi trong xe. Vậy hãy nói tớ nghe lý do tại sao ngay bây giờ đi”. Cậu ta khoanh tay trước ngực.

“Nhưng...”

“Nghiêm túc đấy Zara, hãy kể tớ nghe chuyện gì đã xảy ra”.

Và tôi kể tất cả cho cô ấy nghe.


*
* *

Ngay khi tôi đưa Issie về thì Devyn gọi, cậu ta muốn biết sẽ làm gì tiếp theo.

“Chuyện này không nên nói qua điện thoại”. Tôi nói với cậu ấy. “Tớ có thể đến nhà cậu được chứ?”

Tôi sực nhớ ra rằng mình chưa bao giờ đến nhà Devyn. Tôi thậm chí còn không biết nhà cậu ta ở đâu. Sau một lúc im lặng, cậu ta nói. “Không”.

Tôi dừng xe trên con đường nhỏ dẫn vào nhà và ngắm nhìn khu vườn rất đáng yêu đầy sỏi và cỏ cây nơi nội Betty và tôi sống. Thực sự là một nơi dễ chịu và bình yên, khác hẳn với nơi trước đây bị Vua yêu tinh lục tung lên. Devyn đã từng có mặt ở đây hàng nghìn lần để nghiên cứu về những quyển sách nói về yêu tinh. Bụng tôi bỗng thắt lại. Điều gì đang xảy ra với cậu ta vậy? Cậu ta cặp kè với Cassidy, bỏ rơi Issie và chưa bao giờ mời tôi đến nhà. Tôi không giấu được vẻ khó chịu qua lời nói của mình.

“Tại sao vậy? Cassidy đang ở đó à?”

“Không”.

Bây giờ đến lượt tôi im lặng. Tôi lái chiếc xe Yoko vào gara nhưng không tắt máy. Tôi thích lợi ích mà chiếc máy sưởi mang lại. Một nửa trong tôi muốn hỏi cậu ta chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với Cassidy. Cassidy xuất hiện cùng cậu ta ở mọi nơi như thể cô ấy là nhân vật chính trong cuộc sống của cậu ta vậy. Tôi muốn nói với Devyn về ý nghĩa của cậu ấy đối với cuộc sống của Issie và trái tim của Issie đang ngày một rạn vỡ thêm mỗi khi nhìn thấy cậu ta đi cùng Cassidy. Nhưng thay vì thế, tôi hỏi cậu ta, “Tại sao không?”

“Chỉ là không phải lúc này thôi”. Cậu ta thanh minh. “Tớ xin lỗi, Zara”.

Tôi cảm thấy hụt hẫng. Sau đó, tôi kể ngắn gọn với cậu ta những điều đã xảy ra. Tôi gục đầu xuống tay lái. “Cậu nghĩ sao về các nữ thần Valkyrie?”

“Đấy là điều rất thú vị”. Cậu ta ngừng một lúc. “Nó có liên quan đến truyền thuyết giữa người thú và người đột biến, cậu biết không? Ý tớ là tớ đã đúng hướng khi tìm hiểu về thần thoại của người Na Uy”.

“Ừ. Vậy cậu có thể sử dụng khả năng nghiên cứu điên rồ của cậu để giải thích về thánh địa Valhalla và các nữ thần Valkyrie được không? Tớ không thể tin là lại còn tồn tại một sinh vật khác mà chúng ta chưa hề biết gì về chúng. Nó khiến tớ cảm thấy tò mò và thích thú”.

Tôi ngẩng mặt lên khỏi tay lái. Bên ngoài mọi thứ cực kỳ lạnh lẽo, ảm đạm và hoang vắng. Những trận gió mạnh hất tung những ngọn cây trên cao. “Cậu có thể kể cho Nick về những gì đã xảy ra chứ?”

“Được rồi, Zara. Tớ sẽ nói với anh ấy rằng cậu đã thả một con yêu tinh đi”. Cậu ta nhấn mạnh điều đó trong điện thoại.

“Cảm ơn”.

“Anh ấy biết cậu là người mềm yếu Zara ạ. Đừng lo. Anh ấy sẽ không nổi điên lâu đâu”.

“Cậu nghĩ thế sao?” Tôi bước ra khỏi xe, kiểm tra mọi thứ xung quanh để chắc rằng không có dấu hiệu của yêu tinh ở đó.

“Tớ biết. Chà, Valkyrie và Valhalla. Tớ thậm chí còn không hình dung ra được chúng nghĩa là gì...” Cậu ta lẩm bẩm điều gì đó rồi cúp máy mà không thèm chào tôi lấy một câu.

Tôi đóng cửa xe rồi tiến về hành lang phía trước ngôi nhà. Tôi bước rất nhanh và tra chiếc chìa khóa vào ổ. Tôi không nhìn ra đằng sau và chưa bao giờ làm như vậy. Tôi rất sợ phải nhìn thấy những thứ gớm ghiếc rất có thể đang ẩn náu đâu đó trong những bụi cây ngoài kia và chờ đợi tôi.

Sau khi làm xong công việc nhà, tôi bắt đầu tìm kiếm những thứ liên quan đến Valkyrie trên internet.

Kết quả đầu tiên là một bộ phim sản xuất năm 2008 nói về Hitle với sự tham gia diễn xuất của Tom Cruise. Tôi bỏ qua một vài đường link nữa trước khi tìm thấy trang nói về thần thoại Na Uy. Tôi biết rằng có lẽ Devyn cũng đang làm điều này giống tôi ở nhà cậu ấy. Nhưng tôi vẫn muốn tìm hiểu về những điều bí ẩn này. Tất cả những gì tôi tìm thấy là việc các nữ thần Valkyrie có nhiệm vụ đưa những chiến binh bại trận trở về Valhalla, thánh địa của thánh Odin, người đứng đầu các vị thần. Tôi không biết liệu Valhalla có phải là một nơi thực sự tồn tại trên trái đất theo truyền thuyết của người Na Uy hay chỉ là một nơi nào đó ở thiên đường.

Có tiếng mở cửa nhưng tôi không rời mắt khỏi màn hình. “Chào nội, Betty!”

“Không. Không phải bà Betty”. Là giọng của Nick. Anh ấy khép cửa lại và bước vào phòng, cởi chiếc áo khoác bên ngoài và treo nó lên chiếc móc được đặt ở chân cầu thang.

Tôi đặt máy tính lên bàn cạnh một quyển sách cũ của Stephen King mà trước đây ba tôi thường hay đọc và tiến về phía anh ấy. “Anh không thể giận em được. Em không chắc một trăm phần trăm rằng anh ta là yêu tinh. Anh ta đang chết dần, còn em thì không thể để điều đó xảy ra. Và khi nữ thần Valkyrie đến bắt anh ta đi, em chỉ... Em cũng không biết nữa. Em đã nghĩ mình không thể để bà ta đưa anh ấy đi như vậy”.

Nick bước tới, đặt tay lên gáy tôi. Tôi cảm nhận được hương vị của rừng toát ra từ cơ thể anh. Ánh mắt của Nick nhìn thẳng vào tôi, “Anh không giận em đâu Zara”.

“Hay quá”.

“Anh chỉ cảm thấy mình đã thất bại. Lẽ ra anh không nên để hắn ta ở đó nhưng anh đã không có đủ thời gian. Bây giờ hắn đã thoát ra và đó thực sự là vấn đề. Nhưng anh hiểu em mà, em thuộc kiểu người không thể khoanh tay đứng nhìn người khác đang chết dần”. Môi của Nick tiến gần về phía tôi. Anh thì thầm, “Anh không hề giận em. Đó là một trong những lý do khiến anh yêu em nhiều như vậy”. Làn môi mềm mại của anh chạm vào tôi. Anh quá ngọt ngào và êm ái. Những ngón tay của anh đan vào tóc tôi thật dễ chịu. “Cho dù, em rất phức tạp”.

Chúng tôi ngồi lên ghế và anh tiếp tục hôn tôi thêm một lúc nữa. Tôi ngả người vào anh, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. “Chúng ta sẽ ra ngoài tìm hắn ta. Em xin lỗi”.

“Anh biết rồi”. Nick kê đầu lên đùi tôi, hai chân của anh gác lên thành ghế. Anh mỉm cười và nhắm mắt lại. Tôi vuốt nhẹ mấy ngón tay mình lên trán và đôi mắt thanh tú của anh. Nick cầm lấy tay tôi, hôn nhẹ lên nó rồi thả ra.

“Em thật tốt với anh”. Anh lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ. Thật đúng là những gã con trai.
Tôi với lấy chiếc máy tính và đặt lên ghế.

Tôi tiếp tục tìm kiếm về Valkyrie cho đến khi nghe thấy ai đó gõ vào cửa sổ. Đó là một con chim cổ đỏ. Một mảnh giấy nhỏ treo dưới mỏ của nó. Con chim gõ vào cánh cửa thêm lần nữa rồi nhả miếng giấy ra trước khi bay đi.

Tôi nhẹ nhàng đặt Nick xuống và rón rén tiến về phía cánh cửa. Tờ giấy nằm trên chiếc bàn nhỏ đặt bên ngoài hành lang. Đó là một miếng giấy nhỏ được cuộn tròn. Tôi nhìn xung quanh nhưng không thấy con chim đâu nữa. Thực tế là chẳng có một sự di chuyển nào bên ngoài lúc này. Mọi thứ quá yên tĩnh. Tôi mở cuộn giấy ra, những chữ viết trên đó cực kỳ nắn nót nhưng khá nhỏ.

Gã sói của con đang gặp nguy hiểm. Nếu muốn biết tại sao, con phải giải thoát cho ta. Hai ngày nữa. Không dẫn theo những người thú.

Tôi nhét mảnh giấy vào túi rồi trở vào nhà. Nick vẫn ngủ say. Tôi chạm vào hàng lông mày của anh. Tôi không có sự lựa chọn nào khác nếu anh gặp nguy hiểm. Tất nhiên là tôi không có. Ông ấy -Vua yêu tinh, gọi tôi đến thông qua một con chim. Là một con chim sao? Nỗi hoang mang bao trùm lấy tôi. Nếu ông ta có thể sai khiến được chim chóc, cũng có thể sẽ sai khiến được nhiều người khác nữa. Như thế chẳng phải ông ấy sẽ được giải thoát hay sao?

“Điều này không hay chút nào”. Tôi lẩm bẩm.

Nhận xét