Quyến rũ (4)

Yêu tinh là những kẻ xấu. Không hoàn toàn là ác quỷ, nhưng chúng giống như một đoạn phim kinh dị mà bạn không thể quên được ngay cả khi bước lên giường ngủ.

Gió thổi ngày càng mạnh và khủng khiếp. Mỗi giây như được kéo dài thành từng phút. Tôi phải làm một điều gì đó thật khôn ngoan, một điều gì khác ngoài việc đứng đó và nhìn chằm chằm vào một gã đang nằm bất động trên tuyết. Trông anh ta khá trẻ, chỉ nhiều hơn tôi khoảng vài tuổi, nếu đó cũng là tuổi của con người. Tôi cũng không chắc chắn lắm. Anh ta không mặc áo khoác, chỉ có một chiếc quần Jean và chiếc áo len dài tay màu đen kiểu Ai-len. Không chừng anh ta đã bị đóng băng rồi.

Tôi ngẩng đầu lên trời tìm kiếm người đàn bà kia. Những bông tuyết chạm vào mắt và lập tức tan ra. Cô ả đã biến mất. Sau khi chớp mắt để những giọt nước trôi đi, tôi bắt đầu quan sát những vết thương trên người anh ta, có một vài chỗ đang rỉ máu. Và tôi tìm thấy một vết thương khá lớn: đó là một vết cắn rộng phía trên bụng. Da thịt trên vết thương bị rách lởm chởm. Từ miệng vết thương rỉ ra những vết máu màu đỏ xanh, có thể do máu của anh ta đã lẫn vào những sợi vải màu đen của chiếc áo, hoặc cũng có thể đó là màu máu của yêu tinh. Tôi cũng chẳng biết.

Vài giây trôi qua, đôi mắt anh ta khẽ động đậy và hé mở. Không có gì để băng miệng vết thương nên tôi đành dùng chiếc áo ngoài của mình quấn chặt quanh bụng anh ta. Máu chảy ra từ vết thương có mùi của đồng và kim loại.

Tôi lôi chiếc điện thoại ra và bấm cho nội. Nội thường xử lý rất khéo những vết thương loại này. Nội không những là một nhân viên cứu hộ bình thường mà còn là một người hóa thú - một con hổ. Thật kỳ lạ phải không. Khi hồi chuông thứ nhất vừa đổ thì anh ta nắm lấy tay tôi, chiếc điện thoại bị ngắt.

“Anh làm gì vậy?” Tôi tức giận. “Tôi đang gọi người giúp đỡ”.

“Không. Không cần giúp đỡ”. Môi anh ta rung lên. “Phải tìm chỗ ẩn nấp đến khi tôi phục hồi”.

“Anh nói còn không nổi nữa kìa,” - tôi giải thích - “anh cũng không có khả năng quyết định việc này”.

Anh ta ngẩng đầu lên. “Làm ơn đi. Không ai được biết tôi có mặt ở đây. Người ta sẽ giết tôi khi tôi không còn chút sức lực nào nữa”.

Điện thoại đổ chuông. Nội đang gọi lại. Tôi vuốt mấy ngón tay lên tóc mình nhưng quên rằng chúng dính đầy máu. “Tôi nghĩ đó không phải là ý hay”.

“Làm ơn đi”.

“Tôi không thể để anh chết được”.

Anh ta ho húng hắng, “Nếu tôi sắp chết, Thruth đã đưa tôi đi rồi”.

“Thruth nào?”

“Là một trong các nữ thần Valkyrie”.

Điện thoại thôi đổ chuông.

“Ôi. Hay thật!” Tôi nuốt nước bọt và nói. “Tôi không hề biết Valkyrie là ai”.

Anh ta nhướng lông mày và khịt mũi, “Em có phải là yêu tinh không?”

“Không...” Tôi trả lời, nhấn mạnh vào vết thương của anh ta. Anh ta rên rỉ nhưng vẫn cố kìm nén và nhìn tôi. “Được rồi. Tôi là nửa yêu tinh. Vết thương có đau không?”

“Một chút thôi”. Anh ta co rúm người lại tỏ vẻ rất đau đớn. “Em là nửa yêu tinh sao? Điều đó là sự thật...” Anh ta bị những cơn đau làm cho ngắt quãng và tôi cảm thấy tồi tệ thay cho anh ta. “Xin lỗi anh. Tôi quá vội vàng. Tôi không muốn gây khó khăn cho anh. Tôi cũng không phải là người ác ý nhưng chúng ta phải rời khỏi đây. Anh đang bị thương và cần được cứu chữa. Anh cần đến bệnh viện hay làm điều gì đó tốt hơn”.

“Đừng đến bệnh viện. Tôi sẽ về phòng của mình”. Anh ta rên rỉ.

“Anh nên đến bệnh viện”. Tôi nài nỉ.

“Người ta sẽ không tin tôi”. Anh ta cố ngồi thẳng lên. Tuyết phủ đầy lên chiếc quần Jean đen đang mặc. “Tôi cần em giữ thăng bằng giúp, được chứ?”

“Vâng, tất nhiên”.

Anh ta quàng tay qua vai tôi, còn tôi đỡ lấy eo của anh ta. Có vẻ như anh ta nhẹ hơn Nick nhiều và điều này thật tốt. Chúng tôi gần như lết đi trong khu rừng. Anh ta ho sù sụ và thỉnh thoảng lại vấp ngã. Tôi thực sự cảm thấy ái ngại cho anh ta. “Cố gắng lên. Xe của tôi ở ngay đây rồi”.

Anh ta gật đầu và lẩm bẩm điều gì đó. Vài giọt mồ hôi chảy xuống trán. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn. Tuyết vẫn rơi đều, phủ lấy chúng tôi, đọng lại từng mảng trên tóc và xóa hết những vết chân trên mặt đất. Cuối cùng tôi cũng đưa được anh ta đến bãi đỗ xe. Thật may mắn, chúng tôi không bắt gặp ai ở đó lúc ấy. Nhìn anh ta cũng đã bình phục ít nhiều.

“Tôi phải đưa anh đến bệnh viện”. Tôi tiếp tục nài nỉ.

“Điều đó sẽ giết chết tôi”.

Tôi nhìn về phía anh ta, “Tôi biết anh không phải là con người. Vậy anh có phải là một vị vua không?”

Anh ta lắc đầu, “Làm ơn đừng hỏi nữa”.

“Anh là vua đúng không?” Tôi hỏi lại.

“Tôi biết những gì anh nói nhưng tôi không buộc phải làm theo những gì anh nói”. Tôi gằn giọng. “Bọn tôi có chỗ dành cho yêu tinh”.

Anh ta trố mắt nhìn tôi, “Lời đồn là có thật sao?”

“Lời đồn nào cơ?”

“Kẻ nào đó đã bẫy chúng tôi”.

Tôi không trả lời. Tuyết làm mũi tôi như đông cứng. Tôi lấy chiếc chìa khóa trong túi và tắt hệ thống bảo vệ.

“Điều đó thật man rợ”. Anh ta gầm gừ.

Tôi không hoàn toàn phản đối điều đó. Chúng tôi tiến gần về phía chiếc xe Yoko, nó nằm cạnh một chiếc xe buýt đưa đón học sinh màu đen, to đùng. “Chúng đã giết người và tra tấn những đứa trẻ”. Tôi thanh minh.

“Bởi vì vị Vua của họ đang suy yếu”. Đầu anh ta lại rung lên và anh ta bắt đầu ho dữ dội. “Nếu tôi không bị thương, tôi sẽ bắt em đưa đến đó ngay bây giờ”.

Tôi nói một cách rõ ràng, “Phải rồi anh đang bị thương”.

Lông mày anh ta hơi chùng xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi. “Da em xanh quá”.

“Do lạnh quá thôi”. Tôi lắp bắp.

Tôi cười ngây ngô và ngăn không hét lên. Tôi chẳng biết làm gì với anh ta lúc này. Ý tôi là anh ấy là một con yêu tinh. Một con yêu tinh đang bị thương và cũng có thể là một Vua yêu tinh. Điều này chẳng hay ho gì. Thực sự rất tồi tệ. “Tôi sẽ đưa anh đến căn nhà đó”. Tôi thốt lên.

“Không được”. Giọng anh ta tỏ vẻ sợ hãi. Khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Anh ta chộp lấy cổ tay tôi và nói: “Tôi không thể đến đó trong tình trạng này”.

Tôi gỡ tay khỏi anh ta và mở cửa xe. “Tôi không thể để anh giết hại người khác được”.

Anh ta lại nắm lấy cổ tay tôi, lần này cao hơn. “Tôi không giết người. Chỉ kẻ thù thôi. Tôi có thể kiểm soát được những gì mình đang làm. Tôi xin thề là như vậy. Không phải tất cả yêu tinh đều giống nhau. Em không thể phán xét tất cả chúng tôi chỉ bằng cách đánh giá một vài kẻ trong chúng tôi. Điều đó là không công bằng”.

Câu nói của anh ta đã đạt được mục đích. Điều gì đó rất kỳ lạ xảy ra trong tôi. Mọi vật quay cuồng. Lẽ nào tôi bị cảm lạnh. Tôi cố gắng để tập trung tinh thần. “Ai đã cắn anh?”

“Cái gì?” Anh ta hỏi với ánh mắt dò xét.

“Ai - đã - cắn - anh?”

“Một con sói”. Miệng anh ta cứng đờ.

Tôi đã đoán đúng nhưng điều đó chẳng làm cho tình trạng của tôi khá hơn chút nào. Đôi mắt của tên yêu tinh đang nhìn tôi chờ đợi. Tôi hết sức để tỏ ra bình tĩnh, “Một con sói à?”

“Em biết anh ta”. Đó không phải là một câu hỏi mà là khẳng định. Bàn tay anh ta nắm chặt lấy cổ tay tôi, nó thực sự mạnh mẽ dù cho anh ấy đang bị thương.

“Ồ phải rồi, tôi biết một con sói. Tôi thường ra ngoài mua pizza và vuốt ve bộ lông của nó. Tất nhiên là tôi không biết con sói nào cả”. Tôi gắt lên. “Vào xe đi”.

Anh ta co rúm người lại khi chui đầu vào xe. Tôi không biết có phải vì đau hay vì chiếc xe được làm chủ yếu bằng sắt và kim loại. Yêu tinh vốn rất sợ sắt và kim loại. Tôi bỗng nhiên nghĩ đến cái dây an toàn, nó sẽ vắt qua đúng ngay vết thương của anh ta. Nhưng tôi nhanh chóng không chú ý đến nó nữa và đóng cửa xe lại. “Cẩn thận cái chân”.

Anh ta lặng lẽ làm theo.

Sau khi đóng cửa cho anh ta, tôi tiến về phía bên kia Yoko và nhìn đồng hồ. Tôi nên đưa anh ta đến căn nhà trong rừng và quay trở lại trước khi Issie học xong lớp tiếng Pháp. Nhưng có điều gì đó cứ thôi thúc trong lòng. Tôi không biết vì sao anh ta có mặt ở đó? Tôi cũng không biết liệu anh ấy có gây nên những tội ác nào không? Anh ta sinh ra là một yêu tinh, đó là tất cả những gì mà tôi biết đến lúc này. Liệu có phải tôi đã kết án toàn bộ loài yêu tinh chỉ bởi vì những gì đã xảy ra ở đây? Liệu có phải tất cả bọn họ đều là những kẻ ghê tởm và xấu xa?

Tôi mở cửa xe.

Nick rõ ràng sẽ không do dự trước những sự việc như thế này. Bởi vì sẽ chẳng có vết thương nào ở bụng gã yêu tinh này nếu như anh ấy không chắc chắn việc mình làm. Nick luôn phân biệt được một cách rõ ràng giữa thiện và ác. Còn tôi? Tôi thích đứng ở ranh giới giữa chúng. Điều đó không phải là xấu. Chỉ là sự khác biệt.

Tôi ngồi xuống ghế và thắt dây an toàn, liếc nhìn gã yêu tinh bên cạnh. Anh ta đang nằm dựa vào ghế, mắt nhắm nghiền và miệng hơi hé mở. Anh ta chắc hẳn đang rất đau đớn.

“Tôi rất tiếc về vết thương”. Tôi bắt đầu nói và cảm thấy như đang rơi vào tình trạng thiếu nước vì cảm thấy choáng váng. Tôi vặn chìa khóa khởi động chiếc xe Yoko và nhìn ra phía sau để ra khỏi bãi đỗ. “Ý tôi là không hay ho gì khi anh bị đau, đặc biệt hơn nữa anh lại là một...”

Ánh sáng từ đâu lóe lên trong khóe mắt tôi, một bàn tay giữ chặt lên vai. Mọi vật bỗng nhiên tối sầm trước mắt.

Nhận xét