Quyến rũ (3)

Yêu tinh không giống như những thiên thần Tinker Bell. Cho dù đôi khi chúng cũng mặc váy. Sự thực, chúng là ai?

Thay vì đến căng tin dùng bữa trưa, tôi và Devyn chộp lấy vài chiếc bánh mỳ rồi vội chạy đến thư viện. Tôi vẫy tay chào cô thủ thư tốt bụng mà tôi chẳng bao giờ nhớ tên rồi đặt chiếc máy tính lên một chiếc bàn gỗ bóng loáng, màu vàng chói. Devyn va đầu vào mặt bàn khi cậu ta đưa sợi dây điện vào ổ cắm.

Cậu ta la lên một tiếng và đánh rơi sợi dây.

Tôi với tay nhặt lấy, “Để tớ làm cho”.

Một tia điện lóe lên từ ổ cắm. “Cảm ơn cậu”. Devyn nói.

“Có gì đâu”.

Thư viện hôm nay gần như chật kín người. Không khí thật yên tĩnh vì bất cứ lời nói nào cũng đều bị coi là phạm quy. Một nhóm vài đứa con gái đang tụ tập bên chiếc máy tính và cười khúc khích. Tôi nghĩ chúng đang bàn tán về một bức ảnh nào đó. Một vài gã mặc áo đen đang cúi gằm mặt xuống màn hình máy tính. Có hai gã đang gõ điên cuồng lên bàn phím, nhưng tôi không thể đoán được là họ đang làm việc hay chơi game.

Tôi và Devyn đến để nghiên cứu quyển sách nói về yêu tinh. Việc này khá khó khăn. Tất cả những gì chúng tôi tìm thấy trên mạng đều nói về Tinker Bell và một ban nhạc Rock cũ ở Boston.

“Sao mọi kết quả đều nói về mèo và ban nhạc thế nhỉ?” Tôi thắc mắc.

“Hãy kiên nhẫn đi Zara”.

Tôi cố thử tìm một địa chỉ khác nữa. “Được thôi. Sự kiên nhẫn đã cho tớ biết rằng có một phụ nữ đang muốn lấy bằng tiến sỹ và muốn nghỉ hưu tại Scotland. Một tấm hình chụp cô ta đang làm việc với một chiếc váy ngắn nữa này”.

Mắt Devyn sáng lên thấy rõ. “Để tớ xem nào. Biết đâu chính là cô ta cũng nên”.

“Tớ nghi ngờ điều đó đấy”.

“Cậu không hiểu đâu”. Devyn chúi đầu vào màn hình và với tay lấy chiếc bánh mỳ.

Tháng trước chúng tôi đã tìm trên hơn hai mươi trang blog nói về yêu tinh. Nhưng không tìm thấy bất cứ điều gì thực sự có giá trị. Hầu hết là những cuốn tiểu thuyết khá thú vị nhưng không phải thứ chúng tôi cần. “Tớ cũng bắt đầu thấy mệt mỏi. Nhưng tớ muốn làm được điều gì đó thiết thực”.

Cậu ta dừng lại một chút và cắn ngấu nghiến chiếc bánh rồi tiếp tục nói. “Nghiên cứu là một việc thiết thực đấy”.

Tôi khịt mũi. Điều đó tôi không làm được.

“Và cả đi tuần nữa”.

Điều đó tôi cũng không làm được. Tôi mỉm cười khi chiếc điện thoại rung lên.

“Nick à?” Devyn hỏi. “Hai người gặp nhau cách đây bao lâu rồi? Năm phút hả?”

“Năm phút”. Tôi nhấn mạnh như muốn truyền tải đi một thông điệp rằng đấy là một quãng thời gian rất lâu rồi.

Mắt Devyn đảo liên hồi. “Người ta nói gì ấy nhỉ? Anh yêu em, bé con ạ!”.

“Im ngay. Nick nhắn rằng cậu ấy đang ở dãy sách văn học”.

Tôi đứng dậy tìm kiếm, “Anh ấy đang ở đây?”

Devyn mỉm cười, “Cậu không định bỏ rơi tớ đấy chứ?”

“Ừ”. Tôi đáp và cố nhớ xem dãy sách văn học nằm ở đâu. “Dù sao cậu cũng giỏi nghiên cứu hơn tớ mà”.

“Không phải thế đâu”.

Tôi hướng về phía bức tường ở phía xa phòng đọc, khi vừa bước qua chiếc bàn tôi quay lại thì thầm với Devyn. “Hãy tìm manh mối về sự xâm lược của lũ yêu tinh. Chúng sẽ kéo đến đây ngay lúc này và chuyện đó không bình thường đâu”.

“Ý hay đấy”.

Tôi bước nhanh qua bàn quản lý. Cô thủ thư đang nói điều gì đó về phần trích dẫn của mấy quyển sách và cầm trên tay danh mục sách tiểu thuyết từ C-a đến C-z. Tôi rẽ phải đến một khu vực có rất nhiều giá sách cao đến tận trần nhà. Đôi khi chúng tôi phải cần đến thang mới có thể lấy được chúng. Đó là điều khó tưởng tượng đối với một thư viện ở một trường trung học.

Đúng lúc đó điện thoại rung lên. Tôi kiểm tra tin nhắn: “Em đến chưa?”

“Gần rồi”. Tôi trả lời.

Không khí ở thư viện thật lạ, đó là sự hòa quyện giữa mùi sách cũ và mới, mùi cà phê và mùi bánh mỳ. Ánh sáng màu vàng từ bên ngoài chiếu qua những ô cửa sổ bằng nhau soi rõ mọi vật bên trong và khiến chúng trở nên rực rỡ. Tôi tiến vào một góc nhỏ của thư viện.

Nick nhìn tôi mỉm cười. Anh dựa vào một chiếc máy sưởi màu xám. Chiếc áo len dài tay màu đen của anh chạm vào bức tường trắng. Trong phút chốc tôi ước mình là bức tường kia để được anh dựa vào.

“Chào em”. Anh nói.

“Chào anh”. Tôi mỉm cười với anh.

“Anh đã nghĩ em bỏ bữa trưa để ra ngoài tuần tra cùng Issie”.

“Em đã nói dối”. Anh ngồi xuống và lấy từ chiếc ba lô màu đen của anh một chiếc khăn tắm. Anh trải nó ra nền nhà.

“Để em giúp”. Tôi kéo chiếc khăn màu xanh thêu những ngọn sóng khá đẹp mắt. Ngón tay của chúng tôi chạm vào nhau. Cả hai khẽ giật mình nhưng không ai trong chúng tôi muốn rời ra.

“Sự tĩnh điện đấy”. Nick lúng túng. Môi anh rung rung khi cất lời. Chậm rãi như lúc anh hôn tôi. Thực sự là một bờ môi quyến rũ.

Tôi ngả người về phía trước. Nick giơ ngón tay lên và chỉ vào tôi, “Ngồi lên chiếc khăn đi, bé con!”

“Anh thật hung hăng”. Tôi trừng mắt nhưng vẫn ngồi xuống.

“Anh rất giống một kẻ hung hăng. Thật đấy”.

Anh mỉm cười và lôi ra một túi Ziploc (một loại bánh) to đựng thứ gì đó màu đen và tròn. Là bánh quy!

“Có phải là...”

“Bánh sôcôla và hạnh nhân”. Nick tiếp lời.

Tôi vẫn nhìn môi anh nhưng lúc này bụng tôi đã sôi lên sùng sục.

“Em rất thích chúng. Trước đây mẹ thường làm cho em”.

“Anh biết”.

“Làm sao anh biết được?”

“Có lần em đã nói với anh”.

Tôi bỗng thấy tim mình xao động. Anh ngồi xuống, lấy ra một miếng bánh và giơ lên trước miệng tôi. “Em thích chứ?”

Tôi hơi mở miệng và anh đẩy miếng bánh vào. Cảm giác ngọt ngào tan chảy ngay trên đầu lưỡi. “Thật tuyệt!” Tôi thốt lên.

Anh cười và ngả người về phía sau. “Em biết là chúng ta không được phép ăn ở đây”.

Tôi nuốt miếng bánh và nói, “Chúng ta là những đứa trẻ hư”.
“Rõ là thế rồi”. Anh đưa cho tôi một chiếc bánh khác. “À. Lễ hội khiêu vũ hàng năm sẽ diễn ra trong ít tuần nữa”.

“Là lễ Winter Ball”. Tôi ngắt lời. “Người ta đăng ký ở khắp nơi”.

“Em muốn tham gia không?”

Tôi nghĩ về nó trong chốc lát, “Anh sẽ hóa trang chứ?”

Nick gật đầu. Tôi cúi người về phía trước, chống một tay lên chiếc khăn. Mặt tôi và anh gần như đối diện nhau. Có cái gì đó đang ấm dần lên trong ngực tôi. “Và mình sẽ nhảy một điệu slow phải không?”

Anh lại gật đầu. Làn môi dưới của anh khẽ chuyển động, như biến mất trong giây lát rồi trở lại. Tôi rướn người về phía trước thêm một chút. Hai bờ môi gần như chạm vào nhau. “Và anh sẽ giữ chặt em trong tay, chúng ta sẽ nhảy thật chậm. Sau đó, anh sẽ đặt những ngón tay của mình lên mái tóc của em và...”

Anh thôi không gật đầu nữa. Anh lướt những ngón tay dọc theo gáy tôi, đan chúng vào mái tóc và giữ chặt nó ở đó. Anh cúi đầu xuống và hôn tôi. Nụ hôn mà tôi tưởng chừng như bất tận. Môi anh nhẹ nhàng, uyển chuyển, lúc mềm mại lúc lại rắn rỏi. Hơi thở của anh và tôi quyện vào nhau. Mọi thứ trong tôi như vỡ tan. Thế giới chỉ còn tôi và anh, sách và những chiếc bánh quy.

“Đó có phải là những gì em muốn?” Anh nói.

Tôi hít thở một hơi rất sâu rồi thì thầm vào tai anh. “Đó là những gì em muốn”.

“Nếu anh hứa với em về chuyện này, em sẽ đến buổi khiêu vũ với anh chứ?”

Tôi ngồi lên hai gót chân. “Điều đó và cả việc anh sẽ không tuần tra một mình nữa”.

Sau giây lát bị đóng băng, anh mỉm cười và khoanh tay trước ngực. “Em rõ là một người phiền toái”.

“Nhưng chẳng phải đó là lý do anh yêu em còn gì?”

Anh đưa cho tôi một miếng bánh khác, “Điều đó và cả việc em cho anh một lý do chính đáng để làm những chiếc bánh này”.

Tôi cầm lấy miếng bánh từ tay anh. “Lý do hay đấy. Anh muốn biết vì sao em yêu anh không?”

“Vì anh là một gã làm bánh rất cừ?” Anh bẻ đôi miếng bánh và đưa vào miệng tôi.

“Chỉ một phần”. Tôi nhận lấy miếng bánh, cảm nhận vị ngọt tan trong miệng. “Không phải là tất cả”.

Một vài mẩu bánh rơi xuống quần anh, tôi đưa tay nhặt chúng lên. “Em muốn anh chờ đợi đúng không?”

“Được rồi. Em không dày vò anh nữa”. Tôi bắt chéo chân và cười với anh. “Em yêu anh vì cách anh quan tâm đến mọi người, yêu sự ngốc nghếch của anh và yêu những gì anh dành cho Devyn và Issie”.

Anh cúi người xuống hôn nhẹ vào trán và hàng lông mày của tôi. Những nụ hôn quá đỗi âu yếm. “Anh cũng yêu em Zara ạ!”

“Em rất vui!” Tôi nói.

Ngày hôm đó trôi qua không hoàn toàn phẳng lặng. Nick làm việc ở bệnh viện sau giờ học, còn Devyn và Issie đến câu lạc bộ tiếng Pháp. Vì thế tôi chạy một mình. Chúng tôi được phép chạy ở khu vực bên ngoài thị trấn vì bọn trẻ không còn bị mất tích nữa. Một thời gian, nhà trường đã ngừng các buổi học ngoại khóa bên ngoài vì hai cậu bé Jay Dahlberg và Beardley bị lũ yêu tinh bắt đi. Không ai biết việc đó là do lũ yêu tinh gây ra, người ta chỉ biết rằng chúng biến mất trong khu rừng. Thậm chí đến bây giờ, rất ít người trong chúng tôi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhiều người khác lại nghĩ rằng đó là những vụ giết người hàng loạt.

Cứ mỗi bước chân đặt xuống con đường, tôi lại nghe thấy giọng cười thân quen của cha dượng. Chạy trên những con đường đầy tuyết ở Maine, dù đã được những chiếc xe cào tuyết san phẳng, vẫn không thích thú bằng những con đường ở Charleston - nơi tôi lớn lên. Thậm chí ngay cả mùa đông, những con đường ở đó vẫn ấm áp và ngát hương hoa.

Không có điều gì ở Bedford giống với Charleston. Mẹ gửi tôi đến đây chỉ vì tôi không thể đứng dậy được sau cái chết của cha dượng. Thật khó để thích nghi được. Có khoảng sáu nghìn người sinh sống hàng năm ở đây. Những con sóng lạnh cóng ngày đêm gào thét là một trở ngại lớn đối với người dân sinh sống trên bán đảo này. Thứ duy nhất ở đây là cây cối, bùn đất và giá rét, ít nhất là trong thời điểm này. Vì tôi chưa được chứng kiến mùa xuân ở đây bao giờ. Những cành cây trụi lá giống như cánh tay của những kẻ chết đuối đang cầu cứu trong cơn tuyệt vọng. Tôi nhìn chằm chằm vào những thân cây và nhận thấy có sự sống ở đó. Những vết xước khiến tôi nhớ đến những vết cắn khủng khiếp.

Tôi chạy nhanh qua chúng, hướng về con đường mòn rẽ lên ngọn đồi phía sau nhà kho của thị trấn và tôi chạy dọc theo đường tàu. Tôi cứ miên man suy nghĩ về chuyện của Devyn và Cassidy, rằng cậu ta không nên thích cô ấy một chút nào bởi vì cậu ta thuộc về Issie rồi. Tất cả mọi người trong thế giới này đều biết điều đó, chỉ riêng cậu ta không biết. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy thứ gì đó. Một thứ âm thanh bị bóp nghẹt nhưng rõ ràng là của con người.

“Ư...ư...”

Cảm giác lạnh lẽo râm ran khắp da thịt.

Tôi đứng lại. Lắng nghe. Tôi rút điện thoại, bấm 911 nhưng không nhấn nút gọi đi. Bởi vì, thực sự tôi sẽ nói thế nào đây?

Xin chào! Tôi là Zara. Tôi đang đứng gần đường ray gần với nhà kho của thị trấn, tôi nghĩ mình nghe thấy điều gì đó và nó khiến tôi nổi da gà. Nó giống như là... à... ừm... tôi nghĩ là gã Vua yêu tinh đang ở gần đâu đây.

Chuyện đó không thể là sự thật được. Bởi vì Vua yêu tinh đang bị giam giữ trong khu rừng ngoài kia. Điều đó có nghĩa là...

“Mình chỉ tưởng tượng ra thôi”. Tôi tự trấn an.

“Ư...ư...”

Âm thanh lại cất lên từ phía bên trái nơi tôi đứng. Tôi quay ngoắt đầu lại, cố tìm những vết chân trên mặt đất nhưng chẳng có gì. Bỗng có cái gì đó hiện ra trước mắt tôi, tôi cúi người xuống và chạm vào lớp tuyết. Có vài hạt bụi, không nhiều nhưng chúng phát ra ánh sáng màu vàng.

Được rồi. Hoàn toàn không phải là những gì tôi đang tưởng tượng ra.

Vua yêu tinh thường để lại những hạt bụi màu vàng ở những nơi chúng đi qua.

Những cơn gió thổi qua những cành cây trần trụi, chúng vang lên những tiếng răng rắc giống như đang bất lực trước trước sức gió mãnh liệt, chúng muốn gãy lìa ra và đổ ập xuống đất. Tôi biết cái cảm giác đó.

“Ư...ư...”

Âm thanh ngày một dồn dập và tôi biết nó là một giọng nói. Một giọng nói bị bóp nghẹt, cũng có nghĩa ai đó đang gặp chuyện rắc rối. Tôi gọi cho Nick. Đang giờ làm việc nên anh không bắt máy. Ở bệnh viện không được sử dụng điện thoại cầm tay. Phải rồi. Tiếng nói của anh từ hộp thư thoại cất lên.

“Này Nick. Là em đây”. Tôi vừa nói vừa đi qua đi lại thành một vòng tròn. Cố gắng tìm thấy con thú nào đó. “Em đang chạy trên đường gần nhà kho của thị trấn. Em nghĩ mình đã nghe thấy tiếng gì đó. Em đang định kiểm tra xem nó là cái gì. Nếu em không gọi lại có nghĩa em đã chết hoặc xảy ra chuyện tồi tệ nào đó. Chỉ vậy thôi. Chào anh”.

“Ư...ư...”

Tôi bước qua mấy tảng băng một cách thận trọng, ngước mắt quan sát những nhánh cây phía trên để chắc rằng không có ai đang rình rập và nhảy xuống tấn công mình. Tôi biết đó là chứng hoang tưởng mà người ta hay mắc phải. Nhưng nếu không có tính đa nghi, sức khỏe của bạn cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tôi bắt đầu nghĩ đến những nỗi sợ. Chúng là những nỗi sợ của tôi. Tôi lẩm bẩm tên chúng để cảm thấy đỡ sợ hơn.

Albuminurophobia - sợ bệnh thận.

Philemaphobia hay Philematôphbia - sợ hôn.

Genuphobia - sợ quỳ lạy.

Nhưng điều đó chẳng giúp được gì. Tôi chỉ cách nơi phát ra tiếng kêu khoảng 20 mét. Đó là một người đàn ông đang bị buộc chặt vào một thân cây. Anh ta có mái tóc vàng. Một đoạn dây buộc ngang qua miệng và quanh người bị trói bằng những sợi dây gai. Thứ duy nhất khiến anh ta còn đứng được chính là sợi dây ghim chặt cơ thể anh ta vào thân cây. Lũ yêu tinh gần như đã giết chết anh ấy.

Trừ khi anh ta là yêu tinh. Có lẽ đây chính là người mà Nick đã đối mặt sáng nay nhưng Nick sẽ không trói và bỏ mặc anh ta ở đây phải không?

Câu trả lời là: Có thể.

Bụng tôi như thắt lại. Ánh mắt anh ta nhìn tôi như cầu xin. Trông anh ta như người sắp chết vậy. Tôi tháo găng tay ra, quăng xuống đất. Một vũng nước màu đen ngay phía dưới đôi giầy của anh ta. Tuyết bắt đầu rơi nhiều hơn. Tôi cố tháo những sợi dây gai nhưng chúng lạnh cứng đến nỗi cứa cả vào da thịt. Tôi nhảy lùi lại. Các ngón tay thu vào, đó là một phản xạ tự vệ.

“Ư...ư ư ư...” Âm thanh phát ra trở nên rời rạc, hệt như ánh nhìn từ đôi mắt màu xanh của anh ta. Và tôi biết điều anh ta muốn tôi làm lúc này.

Tôi thả lỏng mấy ngón tay, tiến về phía trước. “Sẽ đau đấy”.

Tôi cảm thấy khó khăn khi tháo sợi dây buộc ngang miệng của anh ta nhưng vẫn cố gỡ chúng ra. Tôi lấy móng tay xỏ vào nút buộc và giật thật mạnh. Sợi dây bật ra.

“Hãy đeo găng tay vào và tháo những sợi dây gai giúp tôi”. Giọng anh ta nhỏ nhẹ và có trọng âm nhưng tôi không nhận ra là thuộc vùng nào. Có thể là dân Ai-len hoặc không. “Làm ơn giúp tôi trước khi bà ta quay lại...”

“Có phải là yêu tinh không? Chúng đã làm điều này với anh sao? Tôi đã nhìn thấy những đám bụi vàng. Hay anh là yêu tinh? Tôi cần biết rõ những điều đó”. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong tôi. Tôi biết những điều đó không dễ chịu nhưng khi nhìn thấy một người bị thương - nếu anh ta là con người và rất có thể anh ta chính là con người - thì điều đó không còn ý nghĩa gì nữa. “Tôi cần phải biết nếu anh thực sự đang gặp nguy hiểm”.

Mỗi một từ anh ta nói ra là một cố gắng phi thường. Môi anh ta cử động một cách chậm chạp. “Sao vậy? Cô ta là... Tôi không chờ đợi cái chết đâu”.

“Anh sẽ không chết”. Tôi nhặt đôi găng tay lên và đeo vào. Anh ta là một yêu tinh. Tôi biết điều đó nhưng không thể để anh ta chết. Điều gì đó trong trái tim thúc giục tôi cứu lấy mạng sống của anh ta. Thật khủng khiếp khi bị trói ở một nơi như thế này và chờ đợi cái chết. “Nếu anh hứa không làm hại tôi, tôi hứa sẽ không để anh chết”.

“Tôi không muốn làm thế nhưng nếu cô ta đến đây thì...”

Tôi kéo phăng sợi dây đúng lúc giọng nói của anh ta tắc nghẹn.

“Coi chừng!” Anh ta hét lên.

Tôi quay phắt người lại. Một chiếc găng rơi ra, chiếc còn lại cũng gần như thế. Một người phụ nữ đứng ngay trước mặt tôi. Cô ta nhỏ nhắn nhưng xinh đẹp với mái tóc dài màu đen và làn da ngăm ngăm. Tôi nghĩ là mình đang thở gấp.

“Làm ơn đừng để cô ta bắt tôi đi”. Anh ta thì thầm khi tôi lùi về phía sau.

“Tôi sẽ không làm thế”. Tôi không biết làm cách nào để có thể giữ được lời hứa đó với anh ta lúc này. Có một mối đe dọa nào đó từ phía cô ta. Điều đó dường như là chắc chắn bởi cô ta mang trên mình một vật gì đó đeo phía trước chiếc váy màu nhung đen. Nhưng điều đáng sợ hơn lại nằm trong đôi mắt của cô ta. Một cái nhìn khủng khiếp, đầy hăm dọa.

“Cậu biết là ta sẽ phải mang cậu theo, chàng chiến binh ạ”. Giọng nói mạnh mẽ của cô ta cất lên. Ánh mắt cô ta lóe lên những tia sáng và cô ta bước về phía trước. Đôi cánh tay mảnh dẻ nhưng toát lên vẻ chết chóc.

Tôi giơ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên. “Khoan đã. Đợi một chút. Được chứ?”

Cô ta cười tự mãn, “Định cản ta sao, bé con?”

“Xin lỗi. Cô vừa gọi tôi là bé con à? Cô nghĩ mình là ai chứ? Một ả cao hai mét sao?” Tôi hỏi. Hơi nóng trong người tôi bốc lên trong từng lời nói.

Gã đứng cạnh tôi thì thào. “Đừng thế mà”.

Cô ta tiến thêm một bước nữa về phía tôi. “Ta phải đưa kẻ bại trận kia theo”.

“Đi cùng cô đến đâu chứ?” Tôi siết chặt găng tay và lùi thêm một bước nữa. Lúc này tôi đã có thể tháo sợi dây cho anh ta. Tôi cố làm một cách bình tĩnh như thể muốn che giấu cái cảm giác tim mình đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, để không chú ý đến chiếc răng nhọn hoắt đang chìa ra khỏi cặp môi cô ta.

“Valhalla”.

Tôi cố lục lọi trong đầu mình, nếu không nhầm trước đây có lần Devyn đã nói với tôi về từ này. “Valhalla? Những điều trong thần thoại Na Uy phải không? Thánh Odin? Đúng là ông ta không?”

Cô ta vẫn xông về phía trước. Mấy chiếc móng vuốt mọc ra từ những ngón tay. Một chiếc cứa vào má tôi. Ánh mắt lạnh lẽo và khô khốc của cô ta nhìn tôi. Những bông tuyết trắng đọng lại trên hàng lông mày cô ta.

“Ngươi dám gọi tên ông ta sao, hỡi con người kia?” Cô ta hăm dọa. “Cô cũng yếu đuối và tuyệt vọng như gã kia mà thôi”.

Những âm thanh ghê rợn từ móng vuốt của cô ta len lỏi vào cơ thể tôi. Có cảm giác như mọi thứ trong tôi đang rối tung lên. Tôi cảm thấy choáng váng nhưng cố gắng kiềm chế, tránh không nhìn vào cô ta. Tôi hướng về phía gã trai đang bị trói. Còn một chiếc nút thắt trên sợi dây. Dù vậy, tôi rất giỏi với những chiếc nút như thế này. Tôi cố che giấu nỗi sợ hãi của mình, móng vuốt của ả ta vẫn chạm vào má tôi. “Tên của ai cơ? Odin à?”

Cuối cùng thì cái nút cũng được tháo ra, tôi giật mạnh sợi dây và gã yêu tinh đổ gục về phía trước. Tôi cúi xuống đỡ gã ta dậy. Gã cũng cố gắng gượng dậy và dựa vào người tôi. Hai tay tôi ôm lấy ngực gã. Những bông tuyết bị vỡ ra dưới chân chúng tôi. Những cơn gió mạnh khiến cây cối xung quanh ngả nghiêng.

Cô ta rít lên rồi ngửi thấy điều gì đó. Khu rừng lạnh lẽo và ảm đạm. Cô ta nhìn tôi dò xét. “Ngươi không phải là con người”.

Tôi cố gắng để gã yêu tinh bên cạnh có thể đứng vững. “Tất nhiên ta là con người”.

Cô ta nheo mắt. “Không... không phải thế”. Nét mặt cô ta trông rất đáng sợ. “Ngươi là người lùn”.

Gã yêu tinh gượng đứng được một chốc thì bắt đầu rung lên dữ dội. Tôi đỡ anh ta trong khi chân của cả hai chìm trong tuyết. Tôi cho anh ta dựa vào một thân cây màu đen, xù xì.

“Là gì cũng được”. Tôi hít một hơi thật sâu, cố không để ý đến những móng vuốt và răng nanh của cô ả. Tôi nghĩ đến con dao được gấp lại để dưới đôi tất của mình. Tôi phải buông gã kia ra để lấy nó. Não tôi làm việc hết sức để có thể tìm ra cách nào đó thoát khỏi tình cảnh này. Tôi tiếp tục nói với cô ta, “Ý tôi là cô không thể đưa anh ta đi”.

Cô ta khoanh tay trước ngực nhìn tôi, “Tại sao không?”

Một quả thông từ trên cao rụng xuống và nằm lăn trên tuyết. Trông nó thật lạ mắt với vẻ bề ngoài xù xì, thô ráp được bao phủ bởi một lớp tuyết trắng tinh bên ngoài. Tôi đang tìm kiếm một câu trả lời cho cô ta.

“Tôi không phải là kẻ thất bại. Tôi vẫn còn sống”. Gã kia nói.

“Không lâu nữa đâu”. Nụ cười nham hiểm nở trên mặt cô ta. Cô ta lè lưỡi đón lấy một bông tuyết đang rơi xuống. Những cơn gió lạnh luồn qua các nhánh cây. Chúng tôi thật sự đơn độc ở đây.

“Không, sẽ còn lâu đấy”. Tôi nhìn cô ta. “Tôi sẽ cho anh ta uống một vài viên thuốc và anh ta sẽ mau chóng bình phục”.

“Thuốc à?” Cô ta khịt mũi. “Cô có biết hắn ta là ai không, người tí hon? Hãy nhìn hắn ta đi”.

“Đừng gọi tôi là tí hon”.

“Ngươi chẳng có chút sức mạnh nào cả”. Khuôn mặt cô ả toát lên vẻ ngạo mạn như người vừa giành được một hợp đồng năm triệu đô la vậy. “Cô chẳng giúp gì được cho hắn ta đâu”.

Cô ta nói đúng. Không gian bỗng chìm trong yên lặng. Một lớp tuyết dày phủ lên người chúng tôi. Tôi hít một hơi sâu. Gã yêu tinh rên lên khe khẽ. Tiếng rên của gã chứa đựng sự buồn bã, đau khổ và thất vọng. Gã đang trong tình trạng rất dễ tổn thương. Dù là yêu tinh hay không gã vẫn cần đến sự giúp đỡ của tôi.

Tôi nói một cách rắn rỏi, “Tôi sẽ không bỏ rơi anh ta đâu”.

Cô ả nhướng cặp lông mày lên như thể đang đoán xem chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với ả. Tôi cũng muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng lúc này tôi đang mải chú ý đến đôi chân của mình. Chúng đã bị ngập trong tuyết, hơi lạnh ngấm vào da thịt.

“Có một cơ hội duy nhất để anh ta sống, vì cô đã dính vào chuyện này”. Cô ta nói.

Tôi chờ đợi.

“Bọn ta mong chờ ở hắn ta sự cống hiến không phải là trừng phạt”. Cô ta trở nên điềm tĩnh. “Ta cam đoan điều đó. Sau khi hắn ta chết, hắn sẽ được chiến đấu bên cạnh Odin trong một trận chiến vĩ đại nhất”.

“Tôi chưa muốn chết. Tôi đang làm công việc của mình ở đây. Tôi - không - thể - chết”. Gã bật ra những lời khó nhọc qua kẽ răng.

Một quả thông khác rơi xuống vai tôi và lăn trên lớp tuyết trắng tinh. Một hạt thông bị tách ra và rơi sang một bên. Những cơn gió ngày càng thổi mạnh vào người chúng tôi. Vất vả lắm tôi mới giữ được cho cả hai đứng vững, trong khi ả kia vẫn đứng như không hề có chuyện gì xảy ra.

“Ta biết”. Những chiếc lông bắt đầu mọc ra sau lưng cô ta. Sự đe dọa hiện rõ trong từng ánh mắt. Mái tóc cô ta xoắn lại và bay theo gió. Vẻ đẹp của cô ta được thay bằng nỗi khiếp sợ.

Tôi hơi lùi về phía sau. Cánh tay của gã yêu tinh vòng qua eo tôi. Mặc dù gã gần như không còn chút sức lực để tự mình đứng vững nhưng gã vẫn cố gắng lao về phía trước bảo vệ tôi. Gió làm tóc gã rối tung lên.

“Ta sẽ không làm hại một người tí hon đâu”. Cô ta nói. Đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng những chiếc lông mọc ra phía sau lưng cô ta chính là một đôi cánh tuyệt đẹp, lóng lánh giống như loài thiên nga nhưng màu đen.

Tôi không biết nên nghĩ thế nào về cô ta. Cũng như nói hay làm bất cứ điều gì ngay lúc này. Tôi chỉ đứng đó, run lẩy bẩy, lạnh lẽo và khiếp sợ.

“Miệng cô đang há ra đấy, cô bé”. Cô ta gần như mỉm cười. “Ta sẽ để cô đưa gã kia đi vì có thể hắn sẽ sống sót khi có cô ở đây. Cô sẽ phải tự quyết định nên hay không nên làm điều này, cô bé tí hon ạ”.

Tôi chống cự.

Cô ta giang rộng hai cánh tay và nói, “Hơn nữa, sẽ có thêm nhiều chiến binh nữa đến đây. Cái chết đang đến rất gần. Nó đến cùng với những cơn gió đấy. Ngươi có cảm nhận thấy không?”

Đúng như lời cô ta nói, tôi có thể cảm nhận thấy một mối đe dọa đang đến rất gần cùng với một cơn bão lớn. Những bông tuyết bị gió cuốn đi, tạo thành những vòng xoáy vây quanh chúng tôi. Cô ta gật đầu với tôi rồi ngẩng đầu lên, hai chiếc cánh giang rộng và bay vút lên không trung hòa vào màu trắng bạc của tuyết.

Tôi loạng choạng rồi gục xuống. Gã trai ngồi xuống phía trên đầu tôi. Gã khẽ mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng, điên dại và kiệt quệ. “Xin lỗi. Xin lỗi. Ôi... mọi chuyện kết thúc rồi. Tôi nghĩ...” Anh ta tự ngắt lời mình và bắt đầu cười. Cử động khiến anh ta nhăn nhó và rên rỉ. Tôi nhoài người xuống gần anh ta, tôi sợ anh ta trở nên điên loạn. “Anh ổn chứ?”

Anh ta ngẩng lên và gật đầu. Bàn tay to lớn đầy vết xước đang run rẩy của anh ta đưa lên vén những sợi tóc đang xõa xuống trán. Anh nhìn vào mắt tôi và hai làn môi khẽ cử động. “Cảm ơn em”.

Rồi anh ta ngất đi.

Tuyệt thật.

Nhận xét