Ám ảnh (9)

Pogonophobia

Sợ râu quai nón

Hai viên cảnh sát tiến lại gần cánh cửa. Tay cả hai đều lăm lăm khẩu súng giống như đang chuẩn bị để chiến đấu.

“Zara phải không?” Viên cảnh sát cao hơn với bộ râu quai nón và mái tóc đỏ, ngắn cất tiếng hỏi.

Tôi gật đầu.

“Trung úy Fahey,” ông ta bỏ tay khỏi khẩu súng và bắt tay tôi. Fahey nhìn thấy Nick đứng sau tôi và mỉm cười với anh ấy. “Này Nick.”

Nick gật đầu và cười đáp lễ.

“Vậy ra cậu đã tìm được đường về.” Fahey nói và nhìn vào chiếc khăn đang choàng quanh người Nick. Ông ta gật đầu với viên cảnh sát còn lại, một người không có râu và trông khá trẻ trung. “An toàn và khỏe mạnh. Có nghĩa là... phải rồi. Tôi và ngài phó cảnh sát trưởng Clark sẽ không phải tìm kiếm nữa.”

“Không cần nữa ạ.” Nick tỏ vẻ áy náy. “Cháu rất xin lỗi vì chuyện này.”

“Không phải xin lỗi đâu. Đó là một tin tốt lành đấy.” Cảnh sát trưởng Clark nói. Sau đó, ông ta run lên vì lạnh.

“Xin lỗi. Mời các ngài vào trong đi ạ.” Tôi nói.

“Không. Cảm ơn.” Ông Fahey nói một cách dứt khoát và có lẽ điều đó làm viên cảnh sát Clark cảm thấy khó chịu. “Nhưng bà Betty nói với chúng tôi rằng cô đã nghe thấy gã nào đó gọi tên cô ở trong rừng phải không?”

Tôi gật đầu. “Và hắn ta còn muốn tấn công Nick nữa.”

Cặp mắt của trung úy Fahey mở to hết cỡ. “Thật sao?” Ông ta ngạc nhiên.

Nick liếc nhìn tôi và sau đó tôi nhận ra rằng chẳng có bằng chứng nào cho chuyện đó. Vết thương trên người Nick cũng đã lành. “Không có chuyện gì xảy ra cả. Cháu đã bỏ chạy.”

Quai hàm của Nick giật giật. Bỏ chạy là điều hoàn toàn trái ngược với tính cách và con người của anh. Vì thế phải cố gắng lắm Nick mới thốt lên được lời nói dối vừa rồi.

Phó cảnh sát trưởng Clark lôi ra một tập giấy và hỏi Nick. “Cậu có thể tả lại hắn ta chứ?”

Nick đồng ý. Họ vào nhà và ngồi trên chiếc đi- văng. Cảnh sát Clark đặt rất nhiều câu hỏi. Tôi thì cho rằng ông ta làm vậy vì không muốn quay trở ra và chịu cái lạnh ngoài kia. Sau đó, họ đứng dậy và hướng về phía khu rừng cùng với chiếc đèn pin chuyên dụng, tìm kiếm kẻ đã bám theo tôi.

Chúng tôi ngồi trước cửa sổ nhìn ánh đèn khuất dần vào bóng tối.

“Họ sẽ chẳng tìm thấy hắn ta đâu.” Nick quả quyết.

“Làm sao anh biết được.”

“Hắn ta không để lại bất cứ dấu vết nào.” Anh quay lại ngồi trên chiếc đi-văng.

Tôi vẫn đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Giọng tôi tắc nghẹn trong cổ họng. “Em cứ nghĩ anh sẽ không quay trở lại.”

“Anh mạnh mẽ hơn em tưởng nhiều.”

“Bởi vì anh là người thú mà.” Tôi kéo tấm rèm lại.

“Ừ.”

“Anh vẫn bị đau cho dù anh là người thú chăng nữa.” Tôi quay lại nhìn anh, một thân hình vạm vỡ và rắn chắc. Anh ngồi thả lỏng trên chiếc đi-văng, hoàn toàn là một con người bình thường trước mắt tôi.

“Nhưng chẳng phải em đã đọc mọi thứ trên trang web kia sao? Bọn anh là kẻ thù tự nhiên của yêu tinh.”

“Vậy có phải đến tuần vừa rồi anh mới biết đến sự tồn tại của yêu tinh?”

Nick hơi khép người, ôm lấy vai của mình. “Ừ. Nhưng khoảng một tháng trước anh và Devyn đã phát hiện ra điều gì đó khác thường ở ngoài kia, một điều gì đó chẳng lành. Issie cũng vậy. Bọn anh đã kể cho cô ấy.”

“Bố mẹ anh cũng là người thú? Chắc rồi. Và họ đang đi khắp nơi để chụp ảnh.”

“Để thu thập dữ liệu.”

“Và họ để mặc anh một mình ở đây. Em tưởng sói là loài sống bầy đàn và chúng luôn ở cùng nhau.”

“Đúng thế. Nhưng bố mẹ anh... Bọn anh thuộc kiểu gia đình mang tính kế thừa linh động.”

“Thế nghĩa là gì?”

“Khi con trai của con sói đầu đàn trưởng thành, nó hiển nhiên có đầy đủ những tư chất của một vị thủ lĩnh. Khi đó, mâu thuẫn sẽ bắt đầu nảy sinh bởi theo bản năng nó sẽ trở thành một con sói đầu đàn.”

“Một người đứng đầu. Một vị anh hùng phải không?”

“Gần như là thế. Nhưng thực tế chỉ có thể có duy nhất một người đứng đầu. Vì thế mà bố mẹ anh phải thực hiện những chuyến đi xa như vậy cho đến khi anh vào đại học. Đó là cách duy nhất để bố anh và anh không ảnh hưởng đến nhau.”

“Bởi vì cả hai đều là thủ lĩnh?”

Anh gật đầu.

“Chà! Kỳ lạ thật.”

Có tiếng xe tải gầm lên ngoài ngõ. Tôi trông thấy hai viên cảnh sát đã ra khỏi khu rừng và đang nói chuyện với nội Betty ngay cạnh chiếc xe của bà. Sau đó, hai viên cảnh sát rời đi và nội bước vào nhà.

Nội chỉ tay vào Nick. “Cởi áo ra đi.”

Nick làm theo.

“Sao nội lại bắt anh ấy cởi áo... ” Tôi hỏi.

“Vì bà biết.” Nick ngắt lời tôi. “Bà biết anh là người thú.”

Nội gật đầu và nhìn chăm chú vào vết thương đã lành của Nick.

“Cháu kể với Zara rồi sao?”

“Rằng nội cũng là người thú phải không?” Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế da màu xanh gần cửa ra vào. “Phải. Anh ấy đã kể cho cháu nghe tất cả rồi.”

“Con bé làm tốt chứ?” Nội hỏi.

“Cũng không hẳn.” Nick đáp.

Nội mỉm cười. “Vết thương khá lành. Cháu đã làm tốt lắm Zara.”

Tôi gật đầu ngượng ngùng.

“Cảnh sát đã không tìm thấy gì.” Nội cho thêm một ít củi vào lò. Tiếng nổ tí tách vang lên. “Nhưng ta không hy vọng họ tìm thấy điều gì. Cháu cũng nên hy vọng thế.”

“Chúng cháu nghĩ hắn ta là yêu tinh bà ạ.” Tôi lắp bắp.

Nội gật đầu. “Cháu nghĩ chính xác lắm. Thanh cời lửa đâu rồi?”

Tôi tìm thấy nó ở cửa trước. “Cháu đã lấy nó... Có lẽ là một thứ vũ khí hiệu quả.”

“Một ý tưởng hay đấy.” Nội cầm lấy chiếc cời lửa và dùng nó để khơi mấy thanh củi đang cháy dở trong lò. Hai đốm than hồng bay lên không trung rồi vụt tắt. “Ta vừa gọi cho mẹ cháu. Mẹ muốn cháu trở về. Bà ấy nghĩ đã sai lầm khi gửi cháu đến đây.”

Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi đứng nhìn khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện của nội dưới ánh sáng bập bùng của ngọn lửa. “Vậy nội nghĩ sao?”

Nick trả lời thay cho nội. “Sẽ an toàn cho em nếu em rời khỏi đây.”

“Cháu sẽ không bỏ chạy đâu.” Tôi quả quyết. “Hắn đã tìm cháu khắp mọi nơi phải không? Hắn đã tìm cháu ở Charleston. Hắn đã không tấn công hay làm điều gì với cháu ngay cả khi cháu ở ngoài kia, trong khu rừng này. Cháu không phải là một đứa con trai mà chúng cần, cũng chẳng phải cháu đang gặp nguy hiểm.”

“Cháu không biết được đâu Zara.” Nội nói.

“Nhưng mẹ gửi cháu đến đây vì cho rằng cháu sẽ được an toàn, được an toàn khi ở cạnh bà.” Tôi phân trần. “Và bởi vì bà là người thú. Nếu Nick cũng là người thú thì chẳng phải cháu an toàn gấp đôi sao?”

“Hy vọng là thế.”

“Cháu sẽ không đi đâu.” Tôi đứng dậy và tiến lại gần, nhìn thẳng vào mắt nội. “Bà không được để cháu quay trở về.”

“Không.” Nội đáp. “Ta sẽ không để cháu quay về. Nhưng ở đây rất nguy hiểm. Chúng ta không biết làm thế nào để ngăn hắn lại.”

Nick đứng dậy, vòng tay qua người tôi. “Chúng ta sẽ làm rõ một số chuyện.”

Nick ngủ qua đêm ở nhà nội. Vì không phải đến trường nên tôi ngủ đến quá trưa. Ánh sáng của tuyết rọi vào căn phòng khiến mọi vật trở nên sáng sủa, an toàn và không còn rùng rợn nữa.

Nick đi ngang qua phòng, liếc nhìn vào trong và tôi đoán anh đã biết tôi thức dậy. Anh mỉm cười nhìn tôi, “Em ngủ cứ như chưa bao giờ được ngủ vậy.”

“Em mệt quá.” Tôi đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc và cảm thấy lo lắng về hơi thở của mình. Sau đó, tôi phát hiện ra một điều ở anh. “Anh đã có quần rồi à.”

“Anh để một chiếc dự phòng trong xe.” Nói rồi anh tiến lại và ngồi bên cạnh giường tôi. “Thất vọng lắm à?”

“Một chút thôi.”

Tôi ngồi dựa vào thành giường và dụi tay vào mắt. “Sáng nay anh đã làm gì rồi?”

“Anh đã gọi cho Issie và Devyn. Hai đứa đang nghĩ xem làm cách nào để rời khỏi nhà. Bố của Devyn có một chiếc xe trượt tuyết nhưng họ không muốn cậu ta sử dụng nó vì sợ nguy hiểm. Nội Betty đã đến chỗ làm bằng chiếc xe tuyệt vời của bà ấy rồi.”

“Tuyệt vời à?”

“Ừ. Em đã bao giờ nhìn vào mấy chiếc lốp của nó chưa?”

“Nhưng anh cũng có một chiếc Mini Cooper còn gì.”

“Điều đó không có nghĩa là anh không thích một chiếc xe tải hoàn hảo.” Anh mỉm cười và vuốt tóc tôi, giống như anh là anh trai của tôi vậy. “Anh đã làm vài cái bánh kếp và còn một ít trong lò. Anh cũng đang đọc dở cuốn sách cũ của Stephen King.”

“Chà! Có vẻ hay đấy, nó có làm anh sợ không?”

“Anh không dễ gì sợ được.”

“Mạnh mẽ nhỉ.”

Anh cười. Tôi nhìn anh và mỉm cười. “Anh thực sự đã làm mấy chiếc bánh kếp à?”

Anh nắm lấy tay tôi rồi kéo tuột đi. “Theo anh nào.”

“Chà, anh thực sự có thể nuốt chửng nó ấy nhỉ?”

“Bản năng mà.”

Tôi bắt đầu cười khúc khích. “Em cũng nghĩ thế.”

Chiếc lúm đồng tiền hiện ra trên má anh. “Em có thể để dành cũng được mà.”

“Những chiếc bánh anh làm ngon thật đấy.”

“Cảm ơn.”

“Em nghĩ anh nên chuyển đến đây và làm bánh cho em ăn hàng ngày.”

“Bà Betty nấu ăn tệ lắm sao?”

“Vâng. Và em cũng chẳng khá hơn.”

“Có lẽ anh nên ở đây cho đến khi mọi chuyện lắng xuống hoặc là ...”

Bụng tôi thắt lại, tôi cắn miếng bánh kếp và chẳng thèm nhìn vào anh. “Em sẽ không quay trở lại Charleston đâu.”

“Ở đó sẽ an toàn hơn.”

“Chỉ mỗi mình em thôi. Hắn ta sẽ tiếp tục bắt những đứa trẻ khác cho đến khi hắn tìm thấy nữ hoàng của hắn. Em không thể để chuyện đó xảy ra được.”

“Đó không phải là cuộc chiến của em.”

“Phải.” Tôi đưa chiếc nĩa lên miệng, ngậm lại và bắt đầu nhìn Nick. Trông anh rất rắn rỏi và mạnh mẽ nhưng vẫn là một người bằng xương bằng thịt, không thể không tránh khỏi thương tích. “Vậy cuộc chiến này là của ai? Chỉ của anh thôi sao? Không thể nào. Anh không phải là đấng cứu thế, một mình cứu cả thế giới đúng không?”

Nick rưới thêm một ít siro lên miếng bánh kếp rồi miễn cưỡng đáp. “Ừ. Được rồi. Đó là cuộc chiến của chúng ta, tất cả chúng ta.”

“Siro nhỏ ra sách kìa.” Tôi lấy ngón tay quệt mấy giọt siro khỏi cuốn sách. Đến lúc này tôi mới để ý đến tựa của nó. “Con tàu ma à.”

“Ừ. Của Stephen King.”

Tim tôi bỗng ngừng đập, bộ não trở nên minh mẫn như trước. “Em biết nó là của Stephen King. Chỉ là... có một điều liên quan đến nó.” Tôi lật quyển sách lại.

“Sao cơ?” Nick thắc mắc.

“Hổ đã ở đây.”

Anh kéo chiếc ghế lại sát bàn, xích lại gần tôi, ngả người lên bàn và chờ đợi.

“Ba em đã viết những từ này phía sau cuốn sách của thư viện: “Đừng sợ. Hổ đã ở đây. 157.”

“Anh nhớ rồi. Anh nghĩ Devyn hay bà Betty hay ai đó đã nói rằng đấy là một cuốn tiểu thuyết khoa học. Nó không phải là tác phẩm của Stephen King đúng không?” Hơi thở của Nick phả vào cổ tôi khiến tôi không thể nào tập trung được.

“Nó là của Ray Bradbury, em đoán thế. Nhưng cũng có thể hai người đặt tựa đề giống nhau.”

Tôi lật cuốn sách đến trang 157 rồi đặt lên bàn để cả hai chúng tôi đều có thể đọc được. “Nhìn này.”

“Ông ấy đã viết cái gì đó ở đây. Em đọc được không?”

“Nó mờ lắm.”

“Sao ông ấy lại dùng bút chì nhỉ?”

“Ba luôn dùng bút chì. Ba là người lập dị mà.” Tôi đáp. Tôi nâng cuốn sách lại gần và đọc “Vật bảo vệ: người thú, sắt. Vấn đề là nếu sự thèm khát quá lớn chúng có thể xuất hiện vào ban ngày. Christine. Hay thật. Bí ẩn quá. Ông gạch chân dưới những dòng nói về những con hổ đói dữ tợn trong câu chuyện.”

“Ai là Christine?”

“Một tác phẩm khác của Stephen King, viết về một chiếc xe thì phải.”

Nick đẩy chiếc ghế đang ngồi ra sau và nói. “Em đọc lại đi. Hình như anh đã thấy cuốn sách đó ở trên gác.”

Nick di chuyển một cách mau lẹ, chớp mắt đã đi từ dưới nhà lên tầng và quay lại với một cuốn sách khác của Stephen King trên tay, loài sói thường rất nhanh nhẹn mà.

“Ông ấy nói là chúng có thể xuất hiện cả vào ban ngày nếu như sự thèm khát của chúng quá lớn. Anh nghĩ ta nên gọi cho bà Betty.” Anh nói.

“Để em xem cuốn sách trước đã.” Tôi với tay cầm lấy cuốn sách từ anh. Tôi mở nó ra và một mẩu giấy rơi xuống sàn.

Nick cúi xuống nhặt nó lên và đưa cho tôi trước khi tôi kịp phản ứng. Tay tôi run lên khi mở tờ giấy ra. “Có lẽ là một tấm các visit hay một lời nhắn ông gửi cho mẹ...”

“Đọc nó đi Zara.” Nick thúc giục. Tôi không thể chậm trễ hơn nữa.

“Nếu mẹ tìm thấy lời nhắn này cũng có nghĩa là sự thèm khát của hắn đã trở lại. Hắn nói không hề muốn sự thèm khát và hắn cố để chống lại nó. Con đã tin vào điều hắn nói nhưng như thế không có nghĩa mọi chuyện đã được giải quyết. Khi không thể cưỡng lại được lòng khao khát, hắn sẽ cần đến máu và linh hồn để thỏa mãn cơn khát ngày một lớn khi hắn bước sang tuổi trưởng thành và cần có một nữ chúa bên cạnh. Mẹ biết lý do vì sao chúng con phải rời đi. Con không thể để cô ấy hy sinh nhiều hơn nữa. Hắn sẽ nổi giận. Và thật khó để tin vào điều hắn nói.”

Tôi ngẩng đầu lên nhìn Nick. “Anh biết điều này nghĩa là gì không?”

“Không hiểu lắm. Nó chỉ có thế thôi à?”

“Không. Vẫn còn vài dòng nữa.” Tôi đọc tiếp. “Sự thèm khát của hắn sẽ lên đến đỉnh điểm và mẹ sẽ được báo trước điều đó một khi hắn không còn chỉ xuất hiện trong bóng tối nữa. Hắn sẽ tìm kiếm con mồi dưới ánh sáng mặt trời. Sắt sẽ làm cho hắn yếu đi. Hắn rất nhanh nhưng chúng ta còn nhanh hơn và tất nhiên có thể giết hắn. Tốc độ và ánh sáng là hy vọng duy nhất của chúng ta.”

Tôi gấp miếng giấy lại rồi đặt nó lên bàn. Tôi chợt nhớ ra điều gì đó và cẩn thận cất nó vào túi áo. “Ba em đã viết nó.”

Nick gật đầu. “Bọn chúng sẽ trở lại vào một ngày nào đó.”

“Nếu như sự thèm khát của chúng lên đến đỉnh điểm.”

“Anh không có một cơ hội nào cho chuyện này.” Nick nói. “Anh sẽ gọi cho bà Betty.”

Tôi nắm tay anh và ngăn lại. “Nick.”

Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng. “Sao em?”

“Em cảm thấy lạ quá.”

“Sợ là chuyện bình thường thôi Zara. Anh sẽ gọi cho bà Betty và chúng ta sẽ bảo vệ em an toàn. Được chứ?”

“Không. Nó giống như những con nhện.” Tôi cố gắng giải thích cho cả tôi lẫn anh về cái cảm giác của mình. Hơi nóng bốc lên mặt. “Điều này thật ngớ ngẩn. Nó giống như cái cảm giác có hàng trăm con nhện đang di chuyển trên người em. Em chẳng biết phải giải thích thế nào nữa.”

Nick âu yếm vuốt ve bàn tay tôi. “Chuyện này xảy ra lâu chưa?”

“Em không biết. Cõ lẽ từ lúc rời khỏi Charleston. Nhất là mỗi khi nhìn thấy gã mà em trông thấy ở sân bay cũng như lúc nghe thấy giọng nói ấy.”

“Giọng nói phát ra ở trong rừng phải không?”

Tôi gật đầu.

Nick buông tay tôi ra và hướng về chiếc lò sưởi. Anh cầm lấy chiếc cời lửa và đặt nó vào tay tôi. “Em cầm lấy đi.”

“Cái gì? Tại sao lại thế?”

Anh nói như ra lệnh. “Có nghĩa là hắn đang quay lại. Hắn sẽ dụ dỗ em mở cửa. Nhớ đừng để hắn vào nhà.”

Tôi định cãi lại nhưng mấy ngón tay của anh siết chặt lấy tay tôi, ánh mắt của anh chăm chú nhìn tôi giống như ánh mắt của loài sói. Tại sao tôi không nhận ra điều đó trước đây nhỉ?

“Anh muốn em hứa là sẽ không thể để cho bất cứ ai vào nhà Zara ạ.”

“Chúng sẽ không xông vào nhà chứ?” Tôi bước đi lập bập trên nền nhà như một đứa trẻ lên hai. Tôi đã quá nản chí. Tôi chỉ mong anh im lặng và hôn tôi lần nữa. Tôi không muốn anh là người sói. Tôi chỉ muốn anh là một người con trai bình thường của tôi thôi. Tôi không muốn anh làm tôi sợ thêm nữa.

Anh không trả lời, chỉ tiến đến kéo mấy tấm rèm lại.

“Em nên đi nhặt con dao đã đánh rơi dưới bếp đi.” Nick nhìn về phía cầu thang. “Cửa sổ trên tầng đã đóng hết rồi chứ?”

“Em không biết.” Tôi la lên, nắm chặt thanh sắt trong tay. Cảm giác sợ hãi bắt đầu chạy dần trên da thịt tôi. Tôi chẳng biết làm gì hơn, đứng nhìn Nick chạy lên gác, bước đến ba bậc thang một lúc.

“Chuyện gì xảy ra nếu chúng phá cửa xông vào?”

“Chúng không thể.”

“Làm sao anh biết được. Hắn ta trông rất khỏe mạnh.”

Nick gào lên. “Yêu tinh cũng giống như ma cà rồng, chúng phải được mời thì mới được vào. Anh đọc điều đó trên internet.”

“Ừm. Anh đã nói thế thì có nghĩa là thật.”

Pixiophobia

Sợ yêu tinh

Pixiophobia - Đó là từ do tôi bịa ra nhưng tin tôi đi, nên có từ này vì nó là một nỗi sợ thực sự.

Tôi chạy sầm sầm theo sau Nick. Anh chả thèm bận tâm đến tôi, chạy hết phòng này sang phòng khác để kiểm tra mấy cánh cửa sổ, không quên kéo lại tấm rèm trước khi rời đi. Anh chạy nhanh đến nỗi tôi chỉ thoáng thấy mờ mờ bóng anh trước mặt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Nick là một vận động viên chạy cừ nhất mà tôi biết. Nhưng anh không phải là con người.

Tôi cảm thấy run lên. Thực sự thì với tôi anh vẫn là Nick.

Phòng tôi là nơi sau cùng anh ghé qua. Tôi đứng chắn ngay cửa nên anh không chạy vụt ra ngoài như ban nãy nữa, trông anh đã có vẻ bĩnh tĩnh hơn.

“Tất cả cửa sổ đã được đóng.” Nói xong anh ngồi lên giường.

Tôi gọi cho nội Betty.

Giọng nội tỏ ra quan tâm. “Sao thế Zara?”

“Cháu nghĩ gã yêu tinh đang đến.”

“Sao? Đang ban ngày cơ mà.”

“Cháu biết. Nhưng có một lời nhắn ba cháu đã gửi cho nội nói rằng khi sự thèm khát hay điều gì đó đủ lớn, bọn yêu tinh có thể xuất hiện ngay cả lúc trời sáng.”

“Chúa ơi!” Nội ngập ngừng trong giây lát giống như đang đối diện với một vấn đề thực sự khó khăn. “Ba cháu để lại một lời nhắn à?”

“Vâng.” Tôi im lặng một lúc vì tôi biết rằng nội cần có thời gian để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lát sau, tôi nói. “Cháu cảm thấy bất an. Giống như cảm giác mỗi khi hắn xuất hiện.”

“Được rồi. Có Nick ở đó phải không?”

“Vâng.”

“Chuyển máy cho cậu ta đi. Ta sẽ có mặt ở nhà sớm nhất có thể, được chứ?”

“Dạ, được.”

Tôi chuyển máy cho Nick. “Vâng, cháu biết. Cháu biết phải làm gì mà.” Anh trả lời.

Bỗng Nick giơ chiếc điện thoại ra xa. “Mất liên lạc rồi.”

“Tuyệt!”

Mặt Nick như đanh lại và anh ngồi phịch xuống giường, nhìn mấy tờ áp phích của tổ chức Ân xá Quốc tế mà tôi treo trên tường. “Anh thích bức tranh này.”

Tôi treo chúng ở đầu giường giống như ở nhà cũ. “Anh muốn nói những lời hoa mỹ khi chúng ta đang gặp rắc rối sao? Anh thực sự thích mấy tấm áp phích? Anh chỉ muốn nịnh em thôi.”

Tôi bước vào phòng và ngồi cạnh anh. “Dịch qua đi.”

Tôi vừa ngồi vừa ngọ nguậy làm cho Nick phải ngồi sang một bên. Sợ hãi khiến tôi chẳng còn tâm trí nào để ý đến sự lãng mạn. Nick giang tay ra và tôi dựa đầu vào anh, mắt nhìn lên tấm áp phích.

“Em yêu tổ chức này.” Tôi nói.

“Một phần của công việc cứu rỗi cái thế giới đầy rẫy những phức tạp này phải không?” Anh vòng tay ôm lấy vai tôi.

“Em đoán vậy.”

“Anh cũng đã từng.”

“Thật sao? Sao em không biết nhỉ?”

“Em thích mỉa mai người khác lắm hả.” Anh quay sang nhìn tôi.

Mọi thứ trong tôi đều trở nên rạo rực. Tôi đang ở trên giường với một chàng trai cực kỳ đáng yêu. Không phải... một người sói đáng yêu. Một cơn gió ập vào cánh cửa sổ. Một lần nữa cảm giác hạnh phúc tan biến.

“Chúng ta có nên sợ không?” Tôi hỏi.

“Thành thật nhé?”

Tôi gật đầu.

“Có.” Anh trả lời.

Tôi đặt tay lên má anh. Quai hàm của anh căng lên dưới những ngón tay của tôi. Một cảm giác mềm mại, dễ chịu thấm qua từng ngón tay. “Nói em nghe về người thú đi anh.”

Anh lúc lắc đầu, tay tôi cũng di chuyển theo, vì tôi không muốn rời tay khỏi anh, nhất là lúc này.

“Bọn anh đều có linh hồn, có một phần của con người. Yêu tinh thì không. Chúng không hề có chút gì của con người, đó là điều mà bà Betty nói với anh. Có một giả thuyết cho rằng chúng là một dòng tộc chưa có đủ những phẩm chất để được lên thiên đàng nhưng cũng không phải xấu xa đến nỗi bị đày xuống địa ngục. Vì thế chúng bị kẹt lại ở đây, chịu sự đau khổ và túng quẫn từ kiếp này sang kiếp khác.”

Tôi nhướng cặp lông mày lên. Nick nhẹ nhàng vuốt nó xuống, cúi thấp đầu và ngửi tóc tôi. Anh nói, “Em không tin vào giả thuyết này đúng không?”

“Rõ thật ngớ ngẩn.”

“Anh cũng nghĩ vậy.” Nick dịch lại gần tôi và ôm tôi trong vòng tay của anh. “Lũ yêu tinh hoàn toàn xứng đáng để bị đày xuống địa ngục.”

“Nếu như địa ngục có thật...” tôi nói.

“Phải.”

Anh chẳng có vẻ gì là tin vào điều này. “Còn có một giả thuyết khác cho rằng có năm dòng tộc cổ xưa đã đến trái đất.”

“Cái gì?”

“Đó là yêu tinh, tiên, người thú, người lùn và một tộc nữa mà anh không nhớ. Tộc này có hẳn một hội đồng riêng. Họ được gọi là thần ánh sáng.”

“Giống như trong lời nhắn của ba em phải không.”

Chúng tôi ngồi như thế một lúc, sau đó tôi khẽ nuốt nước bọt rồi xích lại gần anh hơn. Tôi không quan tâm đến những điều anh nói về lũ yêu tinh, người thú hay bất cứ điều gì khác. Tôi chỉ cảm thấy an toàn khi ở bên anh mà thôi.

“Anh nói rằng yêu tinh không thể nào tự vào nhà trừ khi hắn được mời, giống như ma cà rồng trong các câu truyện của Stephen King sao?”

“Anh không biết rõ về ma cà rồng. Cũng như chúng có thực sự tồn tại hay không.”

“Nghiêm túc đấy chứ?”

“Ừ.”

“Được rồi. Em cũng đoán đó là sự thật.”

Ngón tay anh siết chặt lấy vai tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu cảm nhận cái mùi được trộn lẫn của sói, con người và gỗ thông thoát ra từ cơ thể anh. Và tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn. “Mẹ đã gửi em đến vùng đất của băng giá và những con yêu tinh. Thật là một người mẹ tuyệt vời.”

“Theo những gì bà Betty nói thì mẹ rất lo lắng cho em đấy. Họ nghĩ rằng tâm hồn em đã cằn cỗi.”

“Phải. Em đã cảm thấy trống rỗng. Nhưng lúc này thì không,” Tôi nói. Tôi suy nghĩ trong giây lát, hít thở hơi ấm tỏa ra từ anh. “Tại sao mẹ gửi em đến nơi mà bà ấy không bao giờ quay lại?”

“Không bao giờ quay lại à?”

“Nội Betty luôn đến thăm nhà em. Lần cuối cùng mẹ em ở đây là khi những vụ mất tích bắt đầu xảy ra.”

“Ừ...”

“Đó là thời gian sau khi mẹ vừa tốt nghiệp đại học. Có lẽ là rất kỳ lạ khi mẹ có mang em rồi trở về nhà và có những đứa trẻ biến mất, sau đó mẹ cưới ba và bỏ đến Tulane để học cao học. Có vẻ như mẹ muốn quên đi mọi thứ và bắt đầu một cuộc sống mới. Có lẽ mẹ biết một vài trong số những người bị mất tích.”

“Chuyện này thật điên rồ.” Tôi hằn học.

Anh nắm tay tôi. “Anh hiểu mà.”

“Chuyện gì đã xảy?” Tôi hỏi. “Chuyện gì xảy ra gần đây nhất?”

“Người ta vẫn bị mất tích vào mỗi đêm khi họ ở một mình. Thị trấn đã ban hành một lệnh giới nghiêm. Nhưng rốt cuộc thì nó cũng bị dỡ bỏ.”

“Điều gì khiến nó bị dỡ bỏ?”

“Không ai biết vì sao.” Giọng Nick chùng xuống. “Ngoại trừ bà Betty. Anh nghĩ là bà ấy biết nhiều chuyện khác.”

“Lẽ ra nội nên nói với chúng ta.”

“Có lẽ bà ấy nghĩ không cần thiết phải nói với chúng ta thôi.”

“Không thỏa đáng chút nào.” Tôi lấy hai tay che lấy mắt cố để không nghe thấy giọng nói đã gọi tên mình trong rừng nhưng nó cứ văng vẳng bên tai. “Và những đứa trẻ lại bị mất tích kể từ khi em nhìn thấy hắn ở Charleston. Còn anh, Nick Colt, lý do nào khiến anh nghĩ rằng công việc của anh là bảo vệ mọi người khỏi sự tấn công của hắn?”

“Anh có thể đuổi chúng đi.” Nick nói một cách đầy kiêu hãnh.

“Bằng cách nào chứ?”

“Người thú có những khả năng riêng.”

“Khả năng gì?”

“Bọn anh có thể săn đuổi.”

Tôi nắm lấy chiếc khóa áo của anh và kéo lên kéo xuống và nhắc lại “Anh có thể săn đuổi.”

Người sói có thể săn đuổi.

“Anh sẽ giết một kẻ nào đó.”

Tôi hơi dịch người ra khỏi anh.

“Anh không bao giờ giết người.” Anh nói với vẻ bực tức.

Tôi ngồi hẳn lên giường.

“Làm sao em biết được.”

Nick ngẩng đầu lên. “Nhìn anh này.”

Tôi bất đắc dĩ nhìn vào anh.

“Nhìn vào mắt anh đi Zara, anh không bao giờ giết người.”

Tôi nuốt nước bọt. “Em biết rồi.”

“Em tin anh chứ?”

Tôi gật đầu, đứng dậy và thắp một cây nến. Sau đó, tôi cúi xuống sắp xếp lại đống đĩa CD nằm ngổn ngang trên nền nhà. Chiếc vòng cứ va vào cổ tay trong khi tôi làm.

Nick đung đưa chân một lát rồi cũng ngồi xuống cạnh tôi.

Anh vỗ nhẹ lên lưng tôi rồi bỗng nhiên đứng bật dậy. Tôi đánh rơi chồng đĩa CD đang cầm trên tay. Nick vớ lấy chiếc cời lửa và nắm chặt trong bàn tay to lớn của anh.

Có tiếng ai đó gõ rất mạnh và liên hồi vào cánh cửa chính dưới nhà.

Tôi cũng đứng bật dậy. Giọng bắt đầu run run hỏi Nick. “Cái gì vậy?’

Ánh mắt điềm tĩnh của anh nhìn tôi nhưng tay anh vẫn nắm chặt thanh sắt, mấy ngón tay bắt đầu trắng ra.

“Đừng có mở cửa, Zara.”

“Có phải là....”

Một âm thanh chát chúa vang lên ngắt lời tôi.

Tôi liếc sang Nick và vô tình nhìn thấy hình ảnh của mình lúc ấy trong gương. Mắt tôi mở to, đầy sợ hãi. Cảm giác rờn rợn khi những con nhện bò trên người bắt đầu xuất hiện và dần dần xâm chiếm cơ thể tôi.

Chân tôi luống cuống đá vào chồng đĩa đang để trên nền nhà, khiến chúng văng đi khắp nơi. Tim tôi đập liên hồi như muốn vỡ tung ra thành từng mảnh. Tiếp đó tôi lại va vào đống phong bì đã ghi sẵn địa chỉ mà tôi chuẩn bị gửi cho những người có quyền hành trên khắp thế giới.

Bất giác, tôi nắm lấy cổ tay Nick.

“Chúng sẽ không vào được phải không anh?”

Nick gật đầu trả lời. “Ừ. Trừ khi em cho chúng vào.”

“Em sẽ chẳng bao giờ mời chúng vào đâu.”

“Phải.”

Một loạt tiếng gõ dữ dội nữa lại vang lên.

“Nick?”

Anh vòng tay qua người tôi. Thanh sắt trên tay anh chạm vào lưng tôi, hơi lạnh từ nó thấm vào da thịt khiến tôi cảm thấy rùng mình. Quả thật không có gì so sánh được với hơi ấm từ người anh. “Em sẽ an toàn khi ở đây với anh.”

“Anh sẽ biến đổi hình dạng thành một con sói chứ?”

“Chỉ đến khi cần thiết thôi.”

“Anh không cần trăng tròn hay điều gì sao?” Tôi thì thầm và nép vào mình anh.

“Không.”

Tôi bắt đầu nổi hết gai ốc khắp người. Tôi ước gì có thể chui xuống dưới da anh và trốn ở đó. “Anh có nghĩ là mình sắp phải biến đổi hình dạng không?”

Anh dìu tôi về phía chiếc giường và để tôi ngồi xuống. Tay anh vẫn nắm chắc thanh sắt.

“Chúng sẽ không thể vào nhà được.” Anh nói. “Nếu vào được thì chúng đã có mặt ở đây rồi.”

“Liệu chúng có nhiều không anh?”

“Anh ngửi thấy có ít nhất là năm con. Tất cả đều là những con yếu ớt không đáng ngại. Nhưng còn con đầu đàn thì anh không cảm nhận được. Nó ở đâu chứ?”

“Chúng cũng có con đầu đàn sao?”

“Anh gần như chắc chắn là vậy.” Nick buông tôi ra, tiến về cánh cửa phòng ngủ, đóng nó lại rồi bấm vào nút khóa trên núm cửa. Anh không quay lại, chỉ đứng đó nhìn một cách vô thức vào cánh cửa đã đóng kín, một tay chống vào khung cửa.

Có tiếng bước chân đang tiến lên cầu thang. Anh quay đầu lại nhìn tôi. Hai mống mắt anh chuyển sang màu đen sậm, giống hệt mắt của những con sói.

Giọng anh trầm xuống, đầy hăm dọa, dường như chỉ còn lại một phần con người trong anh. “Anh nghĩ ít nhất một con trong số chúng đã ở trong nhà từ trước.”

Tôi đứng chết lặng.

Lưng của Nick rung lên, giống như anh đang cố làm một điều gì đó.

“Nick, liệu tất cả bọn chúng có thể vào nhà nếu có một con đã có mặt trong nhà từ trước?”

“Không. Chúng sẽ đợi bên ngoài.”

“Vậy khi đã ở trong nhà thì hắn có vào được phòng này không?” Nỗi sợ bắt đầu làm tôi cảm thấy loạng choạng.

“Anh không biết.”

Thấy Nick có vẻ bối rối, tôi cũng chẳng biết nên nói hay làm điều gì. Và tôi gọi tên anh. “Nick?”

Giọng anh vẫn ấm áp mỗi khi nói với tôi. “Anh đang cố gắng để không phải biến hình nhưng khi ai đó gặp nguy hiểm, anh sẽ phải biến thành sói.”

“Vậy em đang gặp nguy hiểm?”

Anh gật đầu.

Tôi đặt bàn tay lên lưng anh. Tôi như một kẻ thừa thãi trong căn phòng, lẽ ra tôi nên đứng cạnh anh trong những lúc như thế này. Những bó cơ bắt đầu cuộn lên và di chuyển dưới những ngón tay của tôi. Giống như các sợi cơ đang chiến đấu để giành lấy sự tồn tại của mình.

“Vậy anh hãy biến đổi đi.” Tôi bảo anh.

“Anh không muốn làm em sợ.”

“Em vốn đã sợ rồi.” Tôi cười. “Em không muốn nhìn thấy anh đau đớn!”

“Anh à? Không phải anh, anh chỉ lo cho em thôi. Chỉ em thôi.”

Một bàn tay gõ vào cánh cửa phòng ngủ khiến nó rung lên dữ dội. Ôi lạy Chúa! Lạy Chúa tôi!

Nick xoay người lại phía cánh cửa. Đôi mắt anh u buồn và đau khổ. Anh xé toạc chiếc áo đang mặc, phóng đến một góc khuất sau giường ngủ. “Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng đừng để hắn vào phòng nhé Zara. Hắn có nói gì thì cũng không được mở.” Giọng anh bắt đầu trở thành những tiếng gầm gừ. Chợt phía cánh cửa vang lên những tiếng gõ rất nhã nhặn, lịch sự. Bất giác tôi lùi xa khỏi cánh cửa.

Chiếc quần Nick vừa mặc rơi trên sàn. Tôi nhặt lấy và ôm nó trong tay.

Anh vẫn cố gắng nói với tôi. “Anh có thể sẽ phải chiến đấu một mất một còn với hắn ở đây nhưng cơ hội của anh không nhiều. Hắn khỏe hơn hẳn những kẻ ngoài kia, hơn nữa căn phòng này không phải là nơi thuận lợi cho anh, em biết đấy.”

“Anh.” Tôi nghẹn ngào.

“Chúng ta phải cầm cự cho đến khi bà Betty đến đây. Hãy cố gắng cho đến lúc đó nhé em.” Giọng nói của anh bị những âm thanh từ cánh cửa lấn át. Nhưng nó không át được tiếng gầm gừ dữ tợn phát ra từ cổ họng anh. Tiếng gầm vừa là lời cảnh báo vừa là lời tuyên chiến với kẻ thù, đó là điều mà loài sói thường làm mỗi khi xung trận.

“Lạy Chúa!” Tôi lẩm nhẩm.

Có ai đó gõ nhẹ vào cánh cửa.

“Zara, mở cửa cho ta nào.”

Con sói gầm lên và đứng chặn giữa tôi và cánh cửa. Bộ lông rất dày và rậm của nó như đang thách thức mọi sự đe dọa từ bên ngoài.

Anh nói với tôi có ít nhất năm con. Một con đang ở trong nhà với chúng tôi nhưng chỉ cần tôi không mở cửa thì chúng tôi vẫn được an toàn.

Tại sao Nick nghĩ tôi sẽ mở cửa? Anh nghĩ tôi là kẻ khờ dại nhất thế gian sao. Không đời nào tôi mở cánh cửa và để con yêu tinh độc ác kia vào.

Nhưng nếu là một người khác thì sao?

Tôi hé tấm màn một chút, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ và nhận thấy hai bóng đen trên tuyết. Trời xám xịt, tuyết đổ xuống phủ lên quanh họ và mọi thứ dường như bình yên.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, rất đều đặn và thân quen, giống như mẹ tôi vẫn thường làm mỗi khi gọi tôi dậy. Tôi liếc mắt sang Nick. Anh đang thu người ra sau như chuẩn bị nhảy bổ về phía trước.

Chúng đang cố tình lừa tôi. Tôi sẽ không mắc bẫy đâu. Tôi không để ý đến cánh cửa nữa và chuyển sang quan sát những kẻ đang ở bên ngoài.

Quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ và tôi hét lên. Một khuôn mặt nhợt nhạt với đôi mắt cực kỳ hoang dại đang lởn vởn ngay bên ngoài. Tôi nhảy lui về phía sau và hét to hơn. Bóng tối che khuất tầm nhìn của tôi.

Tôi ngồi co ro trên giường, hai tay ôm lấy gối nhưng một tay vẫn nắm chắc thanh sắt. Tôi sẽ dùng nó.

“Chuyện này không thể xảy ra được.” Tôi lẩm bẩm. “Chuyện này không thể xảy ra được.”

Có cái gì đó va vào cửa sổ và tôi chắc chắn nó không phải là cành cây, một cái gì đó rất đáng sợ đang muốn xông vào trong.

Nick đi lòng vòng trong căn phòng, hết đi qua rồi lại đi lại, từ cửa sổ sang cửa chính rồi lại từ cửa chính sang cửa sổ như một người lính tuần tra. Lại một tiếng gõ khác vang lên. Nick nhe hàm răng trắng và nhọn của mình ra.

“Zara.” Giọng nói trầm, khàn từ đâu cất lên. Nó hơi giống nhưng không phải giọng nói tôi từng nghe thấy khi ở trong rừng.

Tim tôi đập rộn ràng nhưng không phải vì sợ.

“Zara, con yêu.”

Không thể nào. Không thể nào như thế.

Tôi đứng bật dậy và nhảy khỏi giường.

Ngọn nến cháy bập bùng trên bàn.

“Là ba sao?”

Một tia hy vọng vụt qua đầu tôi.

Vitricophobia

Sợ ba dượng

Không thể nào như thế. Nhưng giọng nói đúng là rất giống ba. Lưỡi tôi như cứng lại, ngực quặn thắt. Tôi vẫn cố gắng nhắc lại lần nữa.

“Có phải ba không?”

Nick gầm gừ giận dữ, toàn thân rung lên dữ dội, có vẻ như không còn kiểm soát được hành động của mình nữa. Tôi cũng vậy. Tiếng gầm của con sói luôn khiến cho đối thủ của nó khiếp sợ, tôi đang đứng sát nó, quả thật rất đáng sợ. Thế nhưng không đáng sợ bằng những gì đang xảy ra bên ngoài cánh cửa kia.

Ba đã chết rồi mà.

Rõ ràng là giọng của ba và tôi có thể nghe rõ lời ông lẫn với những tiếng gầm gừ ghê rợn. Là giọng nói của ba, chỉ sau cánh cửa kia thôi.

Tôi lặng lẽ tiến lại gần cánh cửa.

“Phải ba không?’ tôi thì thầm.

Có lẽ ông nghe thấy tôi.

“Mở cửa cho ba đi con. Để ba vào với con nào.”

Tôi muốn mở cửa ngay lập tức, nhưng cú sốc khiến chân tay tôi trở nên nặng nề, chậm chạp.

Ngay lúc ấy, Nick phóng đến giơ hai chân trước chống vào cánh cửa, ngăn tôi lại.

“Ra nào, Nick.” Tôi cầu xin và tiến lại gần cánh cửa hơn. Tôi nghiêng người đặt tay lên cánh cửa, tưởng chừng như bàn tay tôi có thể xuyên qua cánh cửa để chạm khuôn mặt ba, hơi ấm của ba, sức sống mãnh liệt đang tuôn trào trong ba. Nhưng tôi không thể. Rõ ràng là tôi không thể. Hơi lạnh từ cánh cửa truyền sang làm tôi cảm thấy rờn rợn.

“Ba không thể ở đây được.” Tôi cất giọng thỏ thẻ, yếu ớt. Con tim như muốn vỡ tung ra theo từng nhịp đập.

Nếu tôi mở cánh cửa kia, liệu tôi có được nhìn thấy ba ở đó không? Liệu ba có mỉm cười với tôi không? Liệu tôi có nhìn thấy bộ râu đã mọc dài của ba không? Ba sẽ ôm tôi vào lòng phải không? Tất cả những gì tôi mong ước bao nhiêu tháng qua là ba tôi sống lại.

Nhưng tôi đã nhìn thấy ba gục xuống trên sàn, chính mắt tôi cũng đã nhìn thấy ba nằm trong chiếc quan tài lạnh lẽo nơi nghĩa trang. Tôi đã trải qua nỗi xúc động khi nhìn thấy một người chết  linh hồn tan biến, chỉ còn lại một cái xác nhợt nhạt, trống rỗng. Thế nhưng nếu quả thật có sự tồn tại của người sói và yêu tinh thì có thể ba đang đứng ở ngoài kia, chỉ cách tôi vài bước chân thôi.

Tôi dựa vai vào cánh cửa, hướng mặt về phía Nick. “Ba không thể ở đây. Không thể nào.”

“Ba đây mà Zara, mở cửa đi con. Ta sẽ giải thích.”

Ba đã chết. Ba đã chết thật rồi. Tôi đã nhìn thấy ba chết. Chai nước lăn trên sàn nhà và khuôn mặt ba lạnh cóng dưới mấy ngón tay của tôi.

Nhưng nếu ba chưa chết thì sao? “Là ba phải không?”

“Ta đây con yêu.”

Có vật gì đó tắc nghẹn nơi cổ họng tôi.

Đó là giọng của ba. Đúng là của ba rồi. Tôi chạm vào chiếc núm cửa nhưng không mở nó.

Đầu Nick húc vào cổ tôi. Mõm của nó cố đẩy tôi rời khỏi cánh cửa. Mấy sợi lông của nó chui cả vào miệng tôi. Tôi phun mấy sợi lông ra và đẩy Nick sang một bên.

“Đó là ba em. Ba em anh biết không.” Tôi vỗ nhẹ vào cánh cửa. “Ông ấy ở ngay ngoài kia. Lũ yêu tinh sẽ bắt ông ấy mất.”

Nick nhe hàm răng nhọn hoắt, đáng sợ về phía tôi.

“Em không thể mất ba thêm một lần nữa Nick ạ.”

Con chó gầm lên như chuẩn bị cắn vào tôi. Tôi hoảng hốt hất đầu mình ra sau. Trong giây lát tôi trấn tĩnh lại.

“Tránh ra Nick.”

Tôi ôm vào hai bên sườn của Nick, cố đẩy anh ra khỏi đó. Nhưng hết lần này đến lần khác, Nick chẳng hề nhúc nhích.

“Đi ra đi.” Tôi ra lệnh. “Đi ra!”

“Zara! Có phải có một con sói ở đó với con không? Đừng tin nó.” Giọng ba cất lên.

Tay tôi giật lấy một nắm lông trên người Nick rồi tôi bỗng đứng chết lặng, có điều gì đó không bình thường vừa xảy ra. Ba chẳng bao giờ bình tĩnh như thế nếu biết tôi đang ở trong phòng với một con sói. Lẽ ra ba rất hốt hoảng và la hét ầm ĩ, húc mạnh vào cánh cửa hay đá vào nó giống như ba từng làm như hồi tôi còn bé và bị kẹt lại trong nhà tắm, không thể nào mở được cửa ra vì cái chốt cửa quá cũ. Ba đã nổi giận và đạp tung cánh cửa phòng tắm, ôm lấy tôi vào lòng và hôn lên trán tôi rồi nói “Ba sẽ không để chuyện này xảy ra với con nữa đâu, nàng công chúa bé nhỏ ạ.”

Nếu thực sự là ba ở ngoài kia, ba sẽ đạp tung cánh cửa và xông vào cứu tôi.

“Cho ba vào đi, Zara...”

Tôi buông Nick ra, lảo đảo lùi lại, hai tay che miệng.

Nick vẫy đuôi và thôi không gầm gừ với tôi nữa.

Tại sao ba lại biết có một con sói ở đây chứ không phải là một con chó? Làm sao ba biết nó không phải là yêu tinh?

Tôi rùng mình. Nick đứng cạnh tôi, cọ bộ lông mềm mại của anh vào chân tôi. Tôi buông tay xuống đặt lên bộ lông của Nick, tìm kiếm một điều gì đó. Sự an ủi. Hơi ấm. Sức mạnh. Cũng có thể là cả ba.

“Ba chết rồi.” Cổ họng tôi bỗng trở nên thông suốt, không còn tắc nghẽn nữa. “Ba không thể ở đây.”

“Ba không chết, Zara.”

Tôi rời khỏi Nick, cầm lấy chiếc gối như một vật hộ thân. Những ký ức về ba choán hết suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn thấy chai nước đang lăn trên sàn. Tôi nhìn thấy miệng ba mở to, mấp máy, cố hít lấy chút không khí cuối cùng trước khi trở nên bất động.

“Không. Ba thực sự đã chết.” Tôi nói. “Con nhìn thấy mà. Ba đã bỏ con. Và giờ con đang ở đây, một nơi thật điên rồ. Ba cũng không thể chạy trong thời tiết lạnh lẽo thế này.”

“Zara, mở cửa đi. Ba sẽ giải thích.”

Tôi ném tập báo cáo thường niên về nhân quyền năm 2009 vào cánh cửa đánh sầm một tiếng. Nick cúi người xuống rồi nhìn thẳng ra cửa. Tôi vớ lấy một tập báo cáo khác và ném vào chiếc núm cửa.

“Ba nói dối. Ba không thể giải thích. Ba đã bỏ con!”

Tôi nghẹn ngào, thổn thức, chạy ùa đến rồi đấm vào cánh cửa liên hồi.

“Ba đã bỏ con.”

Tôi nhớ về giây phút được ấm áp, an bình trong vòng tay của ba. Đó là điều tuyệt vời nhất đối với tôi.

“Để ta vào đi Zara.” Giọng nói bắt đầu có chút giận dữ.

Tôi nhẹ nhàng bước lên một bước, hướng về cánh cửa. Nick khẽ gầm gừ. Tôi đưa ngón tay lên môi, ra dấu giữ im lặng.

Tay tôi run lên nhưng vẫn bấm mở khóa.

“Hãy mở cửa cho ba, Zara.”

Nick lao đến xô tôi ra.

“Không.” Tôi quả quyết. “Nếu thực sự là ba của ta, ba có thể tự mình mở được cánh cửa này.”

Không có tiếng trả lời.

Tôi biết sẽ không có câu trả lời.

Nick rúc đầu vào tay tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bộ lông của anh.

“Sao ngươi không tự mở cửa đi?” Tôi hỏi. “Cửa không khóa đâu.”

Có cái gì đó rít lên trong tôi, dữ dội và khủng khiếp.

“Hãy làm đi chứ!” Tôi hét lên, mạnh mẽ và tuyệt vọng, chỉ một mình nhưng tôi không đơn độc. Nick đứng ngay phía trước, chắn giữa tôi và cánh cửa. “Tại sao ngươi không làm đi? Sao ngươi không dám mở cánh cửa chết tiệt ấy chứ?”  Tôi thách thức.

Tôi không hề rời mắt khỏi cái núm cửa. Nhưng nó không hề chuyển động.

Noctiphobia

Sợ bóng tối

Tôi biết hắn không thể nào lừa được tôi.

Nick đã đúng. Yêu tinh chỉ có thể vào nhà hay một nơi nào đó khi chúng được mời hoặc đó là nơi mà chúng từng ở đó trước đây.

Ba tôi đã ở căn nhà này hàng nghìn lần cho nên nếu là ba ở ngoài kia thì ông đã mở cửa bước vào ngay khi tôi mở khóa.

Nhưng đó không phải là ba. Ba không thể sống lại một cách thần kỳ như thế được.

Đó là một kẻ nào khác từng ở trong nhà nhưng chưa bao giờ vào phòng tôi, một kẻ có giọng nói giống ba tôi.

“Hãy đến đây đi Zara. Ta cần em.”

“Cái gì?”

“Nỗi khát khao của anh... Anh không thể kìm nén hơn nữa. Khao khát đến tột đỉnh rồi.”

“Ngươi là ai?” Tôi hốt hoảng lùi lại nhưng vẫn nhìn chăm chú vào chiếc núm cửa. “Ngươi là cái quái gì chứ?”

Hắn bắt đầu nổi giận, gầm rú điên cuồng và chạy lên chạy xuống cầu thang khiến cả căn nhà rung lên. Giống như hắn vừa triệu hồi một cơn lốc dữ dội để cuốn bay mọi thứ trong nhà nội. Tiếng những quyển sách rơi xuống. Tiếng thủy tinh vỡ. Tôi nhắm nghiền mắt và bịt kín hai tai. Nick gầm lên.

Tôi gục xuống giường. Trong một khoảng khắc, tôi đã tin rằng điều mà mình mong chờ hơn tất thảy mọi điều đã trở thành hiện thực. Bỗng nhiên tôi đã tin rằng ba sống lại. Nhưng sự thật không phải vậy. Ba đã ra đi và thực sự không còn tồn tại nữa. Tôi biết sẽ không bao giờ còn được gặp ba cho dù tôi có mong ước bao nhiêu đi nữa.

Ngọn nến trong lòng tôi đã tắt, tôi thấy thực sự sợ hãi vì điều mà tôi lo sợ nhất đã thành hiện thực. Tôi phải tiếp tục cuộc sống của mình mà không có ba, người bạn trên đường chạy của tôi, người đã dạy cho tôi ý nghĩa của sự ân xá, người hát cho tôi nghe những bài hát của John Lennon cho dù không bao giờ đúng nhạc.

Tôi gục đầu lên giường và khóc nức nở. Nick nhảy lên giường, hích mõm vào đầu tôi cho đến khi tôi ngẩng mặt lên và anh liếm hết những giọt nước mắt đang chảy dài trên má tôi.

Dưới kia, con yêu tinh đang gầm rú thảm thiết. Tôi ôm lấy Nick và khóc nức nở. Vai tôi rung lên theo từng tiếng nấc. Nick khẽ rên rỉ, cố gắng lau khô những giọt nước mắt của tôi. Nhưng hầu như anh luôn hướng về phía cánh cửa. Cuối cùng tôi không khóc nữa, tôi chợt nhận ra mình đang ôm Nick, tôi ước ao những chuyện này chỉ là một giấc mơ thôi. Nhưng nếu thực sự là một giấc mơ thì có nghĩa là tôi cũng sẽ mất Nick, giống như tôi từng mất ba.

Necrophobia

Sợ chết

ick trở lại hình dáng con người và anh đánh thức tôi bằng một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán.

Tôi mở mắt, đón nhận nụ cười nồng ấm từ anh.

Tôi che tay lên mặt. Anh kéo chiếc rèm và ánh sáng rực rỡ rọi vào căn phòng, mọi thứ sáng bừng lên. Tôi than vãn.

“Em đã thiếp đi thật sao? Sao lại thế nhỉ?.” Tôi thắc mắc.

“Hốt hoảng và khóc lóc sẽ khiến con người ta gục ngã. Em ngủ thiếp đi khi lũ yêu tinh ngừng phá phách dưới nhà.”

“Ôi.” Tôi chạm vào má. “Anh đã liếm vào em phải không?”

Anh cười, ngả người xuống và chạm nhẹ lưỡi vào tay tôi. “Em đáng để liếm lắm.”

Tôi cố bật dậy đánh vào anh nhưng càng khiến anh cười to hơn và chộp lấy hai tay tôi.

“Không công bằng tý nào. Một người yếu ớt như em phải chống lại một người sói sao.” Tôi than vãn.

“Được rồi.”

Anh buông tay ra nhưng trước đó anh hôn lên từng ngón tay tôi. Tôi thở dài, hạnh phúc.

Tôi tỉnh táo trở lại và ngồi dậy.

“Còn lũ yêu tinh thì sao?”

“Chúng bỏ đi rồi.” Nick đứng dậy mặc lại áo. “Anh không ngửi thấy chúng nữa.”

“Hắn giả vờ là ba em.”

Ánh mắt Nick trở nên dịu dàng. “Hẳn là rất khó khăn cho em.”

Tôi nuốt nước miếng, cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng.

“Dù sao thì em cũng láu lỉnh hơn hắn.” Anh khen. “Anh thực sự tự hào về em.”

Tôi cố nở một nụ cười với anh nhưng thật khó.

Anh nắm lấy tay tôi. “Em hãy kiểm tra xem điện thoại đã sử dụng được chưa? Có lẽ ta nên tìm thứ gì đó để ăn.”

“Nội Betty đã về chưa?” – Tôi hỏi.

“Chưa.”

“Anh có nghĩ là nội sẽ ổn không?”

“Đường đi rất xấu em ạ. Nếu bà ấy không thay đổi lộ trình thì việc về đến đây sớm là điều không thể.”

“Trừ khi nội thay đổi đường đi à.” Tôi nhắc lại. Ngón tay tôi nằm gọn trong bàn tay ấm áp của anh, tôi thích cái cảm giác ấm áp mỗi khi được anh bao bọc. “Chúng ta sẽ an toàn phải không?”

“Anh đang ở đây với em, Zara. Anh hứa là em sẽ được an toàn.”

Tôi muốn tin lời anh nhưng tôi không chắc là mình có làm được không. Có thực sự là sẽ được an toàn không?

Cuối cùng tôi và anh cũng đủ can đảm để bước xuống nhà dưới. Những gì đập vào mắt chúng tôi thật kinh hoàng. Có lẽ chỉ duy nhất một con yêu tinh vào được bên trong nhưng những gì mà nó tàn phá thật khủng khiếp.

“Giống hệt như em vừa tổ chức một bữa tiệc. Một bữa tiệc cực kỳ lớn ở đây.” Chúng tôi dừng lại ở giữa cầu thang và quan sát mọi thứ. “Chúa ơi! Nội Betty sẽ giết em mất.”

Đi-văng bị lật ngửa. Chiếc ghế da bị bám đầy những vết than đen. Sách và giấy nằm tung tóe trên sàn. Những hạt bụi từ con yêu tinh còn dính lại trên tấm đệm.

Nick nắm tay và kéo tôi xuống dưới nhà. “Được rồi. Chúng ta sẽ sắp xếp lại. Cũng không đến nỗi quá tệ đâu.”

Nick buông tôi ra và tiến về chiếc đi-văng. “Trước tiên là lật cái này lên.”

Chúng tôi lật chiếc đi-văng lại như cũ và kê sát vào tường. Bụi từ chiếc đi-văng bám vào tay Nick. “Ghê quá!” Nick than.

“Lẽ ra còn tệ hơn ấy chứ. Hắn đã không làm rách chiếc gối hay những thứ khác.” Tôi nói nhưng không giấu được vẻ tự an ủi trong lời nói của mình.

Thế nhưng tôi cũng làm cho Nick tin. “Ừ, phải.” Anh trả lời.

Chúng tôi bắt đầu nhặt những thứ nằm dưới nhà lên. Sau đó, tôi kiểm tra chiếc điện thoại, hy vọng có thể kết nối được. Nhưng nó vẫn tậm tịt. Tôi và Nick mở cửa ra ngoài. Từng đợt tuyết lạnh cóng ùa vào phòng. Những vết chân dài đã mờ dần trong tuyết.

Khung cảnh hệt như mùa giáng sinh, đẹp như bước vào một xứ sở thần tiên với những điệu múa ba-lê tuyệt diệu. Tuyết phủ một màu trắng tinh khiết lên những cành cây khiến chúng trở nên huyền ảo. Chiếc xe của Nick gần như đã bị phủ kín, nằm im lìm trước ngôi nhà. Lũ yêu tinh đã không đụng đến nó.

“Chúng ta đang bị vùi trong tuyết.” Tôi nói.

Nick hít thở sâu. “Đây là một trận bão tuyết. Nó thường bắt đầu vào buổi chiều và sẽ kết thúc vào sáng ngày hôm sau.”

Tôi quay trở lại phòng khách, gọi đến văn phòng của nội bằng chiếc bộ đàm. Nhân viên trực tổng đài, cô Jessie nói với tôi. “Bà Betty đã về nhà cách đây hai tiếng rồi.”

“Ôi lạy Chúa!.” Tôi thốt lên.

“Đừng lo lắng cháu gái. Ta sẽ cố liên lạc với bà ấy trên một tần số khác xem sao.”

“Vẫn chưa có tin tức gì về cậu bé ở Dahlberg. Người ta dự báo cơn bão sẽ kéo dài cho đến ngày mai. Và giao thông đã trở nên cực kỳ khó khăn. Vì thế, Betty có thể sẽ mất một chút thời gian. Liên lạc qua vệ tinh cũng không thực hiện được nên một số kênh liên lạc sẽ bị ngắt.

Tôi nói. “Vâng. Cháu biết rồi. Cô bảo trọng nhé!”

Tôi nghe rõ tiếng cô Jessie cười rất to trong bộ đàm. “Ta chưa chết được đâu Zara ạ. Sức sống trong ta vẫn sung mãn lắm.”

Tôi cũng cười với cô Jessie rồi tắt bộ đàm. Tôi quay lại tiếp tục công việc dọn dẹp của mình cùng Nick.

Chúng tôi cứ miệt mài làm việc cho đến khi dạ dày của cả hai đều cồn cào.

“Anh sắp chết đói rồi. Em có đói không?” Nick hỏi.

Tôi đặt tay lên bụng trả lời. “Có.”

“Anh có nghĩ nội Betty sẽ an toàn không?”

Anh âu yếm ôm tôi. “Anh nghĩ là bà ấy sẽ ổn.”

Nick chạy xuống bếp, mở tủ lạnh và lấy ra vài quả trứng trong khi tôi ra ngoài cất một số thứ bị tuyết phủ lên, tránh để tuyết làm hỏng đi.

Nick đặt hai cái chảo rán lên trên bếp lò và đang mở chiếc hộp đựng thịt đông ra khi tôi quay vào nhà.

“Thịt băm à?” Tôi hỏi. “Nó thật khủng khiếp.”

“Cũng ngon mà. Phủi mấy sợi tóc trên ngực em đi.”

“Ý anh là mấy sợi lông này à?”

“Ừ. Chính xác.”

Nick cạy chiếc nắp hộp bằng kim loại ra rồi đổ miếng thịt băm lên chảo và khuấy đều.

“Chỉ mất một lúc thôi.” Nick tuyên bố và dùng một cái thìa để đánh trứng. “Anh đang nghĩ là chúng ta có lẽ sẽ cần đến sự giúp đỡ nào đó khi phải đối mặt với lũ yêu tinh.”

“Phải rồi. Em nghĩ chó sói thường đi theo bầy. Anh có đội của mình không?”

“Hiểu một cách đơn giản thì không.”

“Hiểu một cách đơn giản là thế nào?”

“Anh không đi chung với những con sói khác.”

Tôi gật đầu, im lặng và chờ đợi. Cuối cùng tôi cũng buột miệng hỏi. “Vậy anh đi với...?”

Nick tỏ vẻ khó chịu và trả lời. “Chó rừng. Nhưng chúng có dòng máu của sói.”

Thật khó để nhịn được cười lúc ấy. “Ít nhất thì anh cũng là người đứng đầu đúng không?”

“Tất nhiên là anh đứng đầu.” Nick gần như gào lên.

“Em xin lỗi. Vậy ta có nên nhờ đội của anh đến giúp không?” Tôi hỏi. “Nếu anh là thủ lĩnh anh có quyền yêu cầu phải không?”

“Ta sẽ gọi chúng. Có thể chúng sẽ giúp ta được điều gì đó, chẳng hạn đánh lạc hướng lũ yêu tinh hay cầm chân chúng. Nhưng chúng chỉ là những con chó bình thường nên rất sợ phép thuật.” Nick khuấy mạnh tay và một vài mẩu thịt văng ra ngoài. “Không. Anh đang nghĩ sẽ nhờ một người khác.”

“Ai?”

Nick chỉ chiếc thìa về phía tôi. “Em giữ bình tĩnh được chứ? Khi anh nói với em họ là ai em đừng bất ngờ quá đấy nhé.”

“Được rồi. Nói với em đi.”

“Là Issie và Devyn.”

Tôi chạy lại gần anh. “Không thể được. Thứ nhất, họ có thể gặp nguy hiểm. Thứ hai, anh định nói với họ anh là người sói sao? Sẽ hay ho lắm đấy.”

“Họ biết rồi, bởi vì...”

Tiếng nổ từ chiếc lò vang lên. Một trận gió lớn rít qua từng khe cửa len lỏi vào căn nhà. Nick đứng yên đề phòng nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra. Không gì ngoài câu nói dở dang của anh.

“Họ đã biết bởi vì...” Tôi thúc giục.

Nick hít một hơi sâu.

“Ôi, lạy chúa. Lẽ nào Issie là một con thỏ sao? Cậu ấy cũng là một người thú sao?”

“Một sự thay đổi lớn đấy Zara.” Anh khen tôi và cả thân hình rung lên vì cười.

Tôi bĩu môi. “Cậu ấy hẳn là một con thỏ tốt bụng.”

“Đúng thế. Nhưng không phải cô ấy. Là Devyn.”

“Devyn ư? Nhưng chẳng phải cậu ấy là người dễ thương và rất bình thường sao?”

Nick cầm chiếc thìa vét những mẩu thịt bám dưới đáy chảo và cất giọng lạnh lùng. “Cậu ta là đại bàng.”

“Chà. Được rồi. Em muốn nói là em không cảm thấy sợ khi nghe chuyện này nhưng em thực sự ngạc nhiên.”

“Tại vì cậu ta ngồi xe lăn à?”

“Không. Bởi vì cậu ta là một con chim.”

Agateophobia

Sợ điên

Gió tiếp tục thổi mạnh vào căn phòng khiến ngọn lửa trong lò cháy bập bùng. Tôi cố gắng ăn hết phần ăn khủng khiếp được trộn từ thịt bằm và khoai tây bên cạnh một anh chàng cực kỳ nóng bỏng, nóng hơn cả nhiệt độ trong lò và nóng hơn cả những gì mà tôi có thể diễn tả được bằng lời.

“Chúng ta phải tìm ra cách để con yêu tinh kia không thể hôn được em, không thể để hắn biến em thành hoàng hậu của hắn.” Tôi nói.

“Anh biết.” Nick đáp.

“Em không tin là chúng ta không có cách nào đó.” Tôi cười gượng gạo.

Nick bắt đầu cạo những mẩu thịt màu nâu, cứng và giòn bám lại dưới đáy chảo rồi trộn chúng với những miếng thịt mềm khác thành một đống màu nâu, đen và trắng. Mặc dù vậy, tôi vẫn cảm thấy nó khá là ngon lành. Đủ để tôi không nhớ đến lũ yêu tinh gớm ghiếc hay bỗng nhiên biết rằng những đứa bạn của tôi ở trường là người thú.

“Nghiêm trọng đấy, Zara.” Nick nói và chuyển sang món trứng.

“Lúc đầu em vẫn không tin là yêu tinh lại có vua và hoàng hậu. Đó là một hệ tư tưởng cũ. Em không quan tâm chúng có phải là thần thánh hay không. Nhưng nó là một phần của chế độ độc tài dựa trên hệ tư tưởng chuyên quyền, một chế độ xã hội tồi tệ. Ý em là nhân quyền luôn bị chà đạp dưới những chế độ xã hội như thế.”

Nick giơ tay che miệng tôi, giống như Devyn vẫn hay làm với Issie. Nhưng tôi không phản ứng lại giống như Issie, cười khúc khích hay liếm vào ngón tay anh ấy. Tôi chỉ im lặng nhìn anh. Nick vẫn tiếp tục với món trứng của mình như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Này Zara. Chúng ta có những con yêu tinh ở đây và khi nói đến sự vi phạm nhân quyền thì chúng chẳng thèm quan tâm đâu.” Nick giải thích. “Thứ nhất, chúng không phải là con người. Thứ hai, tàn sát là một phần trong bản năng của chúng.”

Tôi cố tình dẫm lên chân anh ấy nhưng bằng một động tác mau lẹ, với kỹ năng của loài sói, anh né sang một bên và tiếp tục với món trứng của mình. Anh vẫn không buông tay khỏi miệng tôi, mắt anh sáng lên như thể tôi rất buồn cười.

Tôi chẳng hề buồn cười chút nào cả.

“Anh bỏ tay ra được chứ?”

“Em chẳng phải là hoàng hậu nào cả.” Tôi thở hắt ra.

Nick lấy tay chùi vào áo của anh ấy.

“Sao thế? Em dây nước bọt vào tay anh sao?”

“Một chút thôi.”

“Anh là một con sói. Chắc hẳn anh thường xuyên chảy nước dãi.”

“Rất ít khi.”

Nick nâng chiếc chảo rán trứng từ trong bếp lò lên và đặt xuống mấy viên gạch kê xung quanh lò.

Tôi vòng tay trước ngực và tuyên bố. “Em không quan tâm.”

Chúng tôi im lặng trong ít phút khi Nick cạo những miếng thịt còn thừa bám ở đáy chảo. Những chiếc cửa sổ có vẻ trống rỗng với một màu trắng đơn điệu bởi tuyết rơi càng ngày càng nặng hạt. Nhiều hạt tuyết luồn vào trong nhà như thể chúng muốn thoát khỏi cái lạnh lẽo bên ngoài.

“Rõ ràng đây không phải là những hành vi bình thường của lũ yêu tinh. Ý em là chúng không giết người một cách liên tục mà có những khoảng thời gian nhất định.” Tôi nói. Nick định ngắt lời tôi nhưng tôi giơ tay lên ngăn anh ta lại. “Em nói điều chúng ta đều biết và cố gắng tìm hiểu. Nó thực sự có liên quan đến lá thư mà ba em để lại.”

“Vua yêu tinh đã sống mà không có hoàng hậu trong gần một nửa thế kỷ. Đó là một sự chịu đựng và kìm hãm.” Nick hướng chiếc thìa về phía tôi. “Zara, anh biết là em có chút hoảng sợ trước tất cả những chuyện này nhưng đó là điều bình thường. Anh nghĩ là...”

“Bình thường à? Có điều gì là bình thường trong những chuyện này? Anh, có thể là người đàn ông điển trai nhất trong vũ trụ này thực sự thích em nhưng anh là một người sói.” Tôi không sao kìm nén được nỗi bất bình của mình. “Hai người bạn thân nhất của em ở cái ngôi trường điên rồ này thì một người là sói còn một người là đại bàng. Em nói không sai chứ? Một người sói và một người chim. Và tất nhiên cả nội của em cũng là một con hổ.”

Nick chỉ gật đầu và nghe tôi nói. Tôi quay lại và bước ra phòng khách.

“Em sẽ không bao giờ quên, một con yêu tinh đã đập phá phòng khách của em như thế nào và chúng muốn em trở thành hoàng hậu. Để làm điều đó, thay vì cư xử một cách tử tế , thay vì đưa ra một lời đề nghị hay một bông hồng lãng mạn thì gã nào đó đã gọi tên em trong rừng, tìm cách để em lạc đường và đột nhập vào nhà khi nội Betty đi vắng.” Tôi ngừng lại trong giây lát. “Khoan. Tại sao chúng phải đợi cho đến khi nội Betty vắng nhà mới hành động?”

Nick múc thêm vài thìa thịt và trứng ra bát. “Anh không biết. Có thể chúng sợ bà ấy. Những người hóa hổ rất mạnh mẽ.”

Anh nhún vai và tiếp tục múc thức ăn vào bát.

“Cũng có thể chúng đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi.” Nick nới thêm và ngồi bệt xuống nền nhà, ngay trước bếp lò. Tôi ngồi xuống cạnh anh. Hơi ấm từ trong lò phả vào người chúng tôi thật dễ chịu.

“Có thể chúng nhận ra rằng anh không để cho chúng bắt em ở trong rừng vì thế chúng chọn cách tốt nhất là tấn công trực tiếp vào ngôi nhà.” Anh nói. “Chó sói chỉ có thể chiến đấu tốt nhất ở bên ngoài. Em có thích món thịt không?”

Tôi nhìn vào tô thịt của mình cùng với mấy miếng trứng. Tôi xúc một thìa cho vào miệng. “Ngon đấy.” Tôi trả lời.

Anh cười. “Cảm ơn em!”

“Anh cũng biết nấu ăn phải không?” Tôi hỏi. “Rất tuyệt đúng không?”

“Anh là một người sói.” Nick vừa nhai vừa trả lời, anh hơi cúi đầu xuống.

“Đó là chỉ là cái cớ tuyệt vời cho những lúc anh trở nên khó chịu mà thôi.”

Nick nhíu mày. “Đúng thế.”

“Nếu em trở thành hoàng hậu của lũ yêu tinh, anh sẽ phải gọi em là nữ hoàng đấy.” tôi trêu anh.

“Không bao giờ.”

“Anh sẽ không bao giờ gọi em là nữ hoàng à? Như thế là thất lễ đấy. Anh chỉ là một người sói bình thường và đáng yêu thôi còn em sẽ là người của hoàng tộc.”

Mấy thanh củi cháy trong bếp lò, chúng phát ra những tiếng nổ tí tách. Tôi giật mình trong khi Nick vẫn ngồi im, chẳng hề có phản ứng gì. Có vẻ như người sói chẳng mấy khi giật mình.

“Em sẽ không bao giờ trở thành hoàng hậu của bọn yêu tinh. Anh sẽ không để em làm vậy.” Nick nhìn thẳng vào mắt tôi.

Nick thực sự mang trong mình dòng máu của một vị thủ lĩnh. Tôi không thể nào rời mắt khỏi anh được. Cho dù tôi có quay mặt đi chăng nữa thì tôi vẫn luôn cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đôi mắt ấy.

“Eo, em ghét điều đó. Nó khiến em cảm thấy bế tắc.”

Tôi đã nghĩ rằng cuộc sống của mình đang hướng về phía trước. Tôi muốn nói là tôi đã cảm thấy bế tắc khi còn ở Maine nhưng thực sự tôi đang dần dần bước sang một cuộc sống mới, một cuộc sống không có ba bên cạnh. Issie và Devyn là những người bạn mới, thân thiết của tôi. Và cả Nick nữa... Tất cả những điều này đều có thể biến mất và tôi cũng sẽ mất tất cả. Tôi chau mày. Cảm thấy không muốn chết.

Nick đặt chiếc bát xuống nền nhà, ngả người về phía trước, chống tay lên sàn nhà.

“Này Zara.” Giọng nói dịu dàng của anh khiến cho mọi lo lắng của tôi như tan biến. “Anh sẽ không để bất cứ điều gì xảy ra với em đâu.”

“Anh không thể hứa chắc điều đó. Con người không thể bảo vệ cho người khác khỏi bị thương hay bị giết.” Tôi khẽ nuốt nước bọt và quay mặt sang phía anh. Môi anh và tôi ở rất gần nhau. Đôi mắt anh như thèm khát, dịu dàng và mạnh mẽ. Và tôi nói với anh, “Cách đây không lâu, có lẽ em sẽ chẳng phải cảm thấy sợ hãi thế này, nếu em chết đi. Anh hiểu chứ?”

Anh gật đầu, chờ đợi.

Hai khóe môi của tôi cứ mấp máy liên tục vì tôi chẳng tìm ra từ nào để nói. “Em đã rất nhớ ba.” Tôi lại nuốt nước bọt.

“Nhưng bây giờ em không còn muốn chết nữa. Em không muốn sợ hãi. Em chỉ muốn sống mà thôi.” Tôi rướn người về trước.

Anh đợi tôi nói hết và hỏi, “Điều gì đã thay đổi?”

“Em không biết, cũng có lẽ là do anh hoặc cũng có thể do sự vui vẻ và can đảm của Issie ở mọi lúc, mọi nơi hoặc...” Tôi ngả người về phía trước thêm một chút và trán tôi chạm vào anh. “Có lẽ do em đã quá sợ và em biết rằng em không còn muốn chết nữa.”

Anh hôn lên mũi tôi. Môi anh chạm vào má rồi nhẹ nhàng lướt xuống môi của tôi. Anh thì thầm, “Anh sẽ bảo vệ em, Zara.”

Tôi đặt tay lên vai anh. “Nhưng còn anh thì sao? Ai sẽ bảo vệ anh?”

“Anh sẽ không sao.”

Môi anh chạm nhẹ lên tôi. Tôi lùi lại. Tay tôi rời khỏi vai anh và nhẹ nhàng đẩy anh ra.

“Anh có hứa với em không?” Hơi thở của tôi phả vào mặt anh. “Anh thề đi.”

“Anh thề.”

Chúng tôi đứng trong phòng bếp lạnh lẽo, cho đống bát đĩa bẩn vào bồn rửa bát. Bên ngoài, tuyết vẫn rơi nhiều.

“Ta nên rời khỏi đây.” Anh nói.

“Anh đang đùa đấy à.”

Tôi đặt chiếc hộp đựng thịt vào bồn rửa bát. Mấy mẩu thức ăn thừa vón lại thành cục trông thật khiếp. “Ghê quá.”

“Này Zara. Chúng ta không thể cứ trốn mãi trong phòng được.” Nick với lấy chiếc chảo và cạo hết lớp thịt màu vàng bám trên đó. “Chúng ta phải thoát khỏi chuyện này ngay bây giờ.”

“Ngay bây giờ sao?”

“Ừ. Khi trời còn sáng.”

“Chà. Hình như anh làm được tất cả mọi điều nhỉ?”

“Nghiêm túc đấy, Zara.”

Nick đặt chiếc chảo trở lại bồn rửa bát. Không có nước nên chúng tôi chẳng thể làm gì hơn.

“Em biết. Em biết là anh nghiêm túc nhưng em cũng đâu phải người tuyết.” Tôi sửa lại mái tóc bù xù của mình, không được gội nên trông nó thật thảm hại. Tôi đi hai đôi tất một lúc nên nó hay bị mắc lại dưới mấy ngón chân rất khó chịu. Tôi cúi xuống và kéo nó lên. “Chúng ta sẽ đi đâu chứ. Lại còn nội Betty nữa?”

“Lẽ ra bà đã có mặt ở đây lâu rồi.” Tôi dằn lòng cố để không nghe thấy những gì Nick nói. Tôi lo cho nội. “Chúng ta sẽ đến nhà anh. Sau đó, gặp Devyn và Issie. Ta sẽ vạch ra một kế hoạch.”

Tôi chỉ ra bên ngoài. “Vậy ta đi bằng cách nào?”

“Bằng xe của anh.”

“Đường xá giờ rất nguy hiểm. Nội bảo không được lái xe trong những lúc thế này.”

“Anh biết. Nhưng có những lúc buộc phải phá bỏ luật lệ.”

Tôi không thắc mắc nữa. Tôi cũng chẳng muốn ở đây mà không có nội. Nhất là khi mà lũ yêu tinh đang chuẩn bị cho một cuộc viếng thăm mới. Tôi phóng lên tầng hai và mang xuống vài lá thư.

“Em đi gửi thư hả?” Nick mỉa mai.

“Toàn là những lá thư khẩn. Nếu nó không được gửi đi kịp thời thì sẽ có nhiều người bị tra tấn, thậm chí là bị giết.”

Tôi chưa kịp nói hết thì Nick giơ tay ra bịt miệng tôi lại. “Bệnh của em còn nặng hơn anh đấy.”

“Không phải thế.”

Chúng tôi co người lại rồi chạy ra ngoài. Nick lau hết những lớp tuyết bám lại trên trần và mui xe. Có vài chỗ tuyết đã đóng thành băng. Những thân cây cao to, sừng sững khiến tôi có cảm giác sợ. Cũng chẳng phải tôi sợ những thân cây kia, điều tôi sợ đang ẩn dấu phía dưới chúng.

Tuyết phủ một màu trắng tinh khiết lên tất cả mọi vật. Từ những cành cây to trên cao, đến những bụi cỏ dưới thấp, từ chiếc xe cho đến ngôi nhà đều nằm dưới tuyết. Có cảm giác như mọi vật đều đã biến mất. Tuyết như một anh chàng khổng lồ tham lam nuốt chửng tất cả.

“Lúc ba em còn sống, ông rất thích những lúc như thế này. Ba thường mang chiếc xe trượt tuyết ra và hét lên “lên đường thôi!”.

“Ông ấy thật thú vị nhỉ.”

“Ba rất thú vị.”

“Có lẽ ba em cũng là một người thú.”

“Ừ. Có lẽ vậy.”

Nick lôi từ trong xe ra một cái bàn chải to tướng. Dùng nó để chải sạch chỗ tuyết còn bám lại trên xe nhưng không thể nào quét sạch được lớp tuyết đã đóng băng. Anh quay trở lại xe và khởi động hệ thống tan băng. Tôi kéo chiếc mũ trùm đầu lên, chăm chú quan sát lớp băng đang tan dần nơi cửa sổ.

“Sao thế Zara?”

Nick đang đứng đợi bên cạnh cánh cửa phía tay lái. Tuyết bám đầy trên tóc và dính cả vào lông mày của anh.

“Em sẽ lên chứ?”

“Vâng.”

Ngôi nhà chỉ cách tôi mấy bước chân. Tôi có thể chạy trở vào, khóa cửa lại và trốn ở trong đó.

Tôi có thể ở lại đây mà không đi đâu cả.

Nhưng thay vì làm vậy, tôi chui vào xe.

“Được rồi.” Tôi đóng cửa lại. “Đi thôi.”

Không khí bên trong chiếc xe thật ấm áp do những luồng hơi nóng không ngừng được thổi vào từ hệ thống sưởi. Tôi hít thở không khí ẩm áp và cảm thấy khoan khoái trong người. Tôi có thể ở trong này mãi mãi để cảm nhận được sự ấm áp, an toàn bên Nick. Tôi cúi xuống, chạm vào những sợi lông bám trên chiếc bảng đồng hồ mà lần trước tôi đã nhìn thấy. Đấy là những sợi lông trên người Nick. Tôi đưa mắt nhìn anh và nhanh tay cất chúng vào túi áo. Cho dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng muốn giữ lại nó để luôn nhớ về anh.

Nhưng chẳng có ai mong muốn điều không hay xảy ra, phải không?

Nick nắm lấy tay tôi. Giống như anh đang cố đọc thấy những điều tôi đang suy nghĩ. Liệu người sói có khả năng đó không nhỉ?

“Sẽ ổn thôi em à.”

“Em biết.” Tôi khịt khịt mũi. “Em không sao.”

Anh buông tay tôi ra. Tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng, tôi có cảm giác dễ chịu mỗi khi anh đặt những ngón tay to và dài lên tay tôi.

“Anh phải lái xe bằng cả hai tay.” Nick nói.

“Em không thể tin là những ngón tay này lại có thể biến thành những chiếc móng vuốt sắc nhọn.”

“Kỳ lạ lắm sao?” Nick hỏi.

Tôi liếc sang anh. Một bờ vai to và rộng ẩn dưới lớp áo khoác dày cộm. Trông anh to lớn lạ thường. Tôi kéo dây an toàn và khóa nó lại.

“Chúng ta nên đi. Có vẻ như đường đi không khó khăn lắm.” Nick bẻ tay lái để quay đầu xe và hướng ra phía đường chính.

“À há.”

“Hình như chúng ta bị kẹt rồi.”

Nick nhấn ga và chúng tôi bị vọt lên một hai mét trước khi chiếc xe dừng hẳn, mắc kẹt trong tuyết.

Nick cố gắng cho chiếc xe chạy tới rồi chạy lui nhưng không có kết quả. Mặt anh bắt đầu biến sắc.

“Không tốt lắm đúng không?” Tôi hỏi.

“Chẳng có gì tốt cả.” Nick tắt máy.

“Anh sẽ cố đẩy nó lên.”

“Nhưng làm sao đẩy được cả quãng đường từ đây ra đến đường cái?” Nick mở cửa xe và bước ra ngoài. “Ta sẽ phải xúc tuyết.”

“Xúc à?”

Cả đời tôi chưa bao giờ cầm đến chiếc xẻng chứ nói gì đến xúc. Quả thực, tôi chỉ thấy người ta làm điều đó trên tivi mà thôi. Trước đây, ba cũng kể tôi nghe việc ba phải xúc tuyết hàng giờ liền mới có thể ra khỏi nhà khi cơn bão tuyết “Nor’easters” khủng khiếp ập đến vùng New England.

Tôi nhảy ra khỏi xe và theo sau Nick. Gần như lội trong tuyết. Ống quần của tôi ướt đẫm. Tuyết chui vào cả trong giày.

“Ta sẽ dọn sạch tuyết cả đoạn đường này sao?”  Tôi hỏi. “Chỉ anh và em thôi sao? Và cả một đoạn đường dài nữa chứ? Phải đến nửa dặm chứ không ít.”

Có tiếng chim kêu đâu đó phía xa. Đó là tiếng chim đầu tiên tôi nghe được kể từ hôm qua. Nick cũng nghe thấy. Anh hơi nghiêng đầu sang một bên và lắng nghe, giống như loài chó vẫn thường làm. Dường như Nick nhận ra điều gì đó, tôi nhìn thấy sự bất thường và gấp gáp trong ánh mắt của anh.

“Sao vậy anh?” Tôi hỏi.

Nick giơ tay chùi qua mặt. Hình như có con gì đó đậu trên mặt anh. “Anh biết là nó hơi xa. Mấy cái xẻng ở đâu nhỉ?”

Nick sải bước về phía căn nhà. Tôi bám theo anh.

“Này anh. Chuyện gì xảy ra nếu đường không đi được? Nếu ta không tìm được xẻng để xúc thì sao? Ta không thể thoát ra khỏi đây được.” Nick dừng bước và quay lại. “Anh không nghĩ đến chuyện đó.”

“Một trong hai ta sẽ đi quan sát tình hình, người còn lại dọn đường.”

“Không được đâu. Chúng ta nên ở cùng nhau.”

Mặt Nick bắt đầu đanh lại và giận dữ. Tôi rất ghét mỗi khi anh trở nên như thế. Nỗi sợ trào lên trong tôi. Tôi cau mày nghĩ đến mũi tên trên lưng anh.

Nick lại lấy tay lau mặt lần nữa. Lần này dữ dội hơn lần trước. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến hành động của loài chó. Mỗi khi có vật gì đó trên mõm gây khó chịu, chúng thường dùng chân trước cọ mạnh vào mõm hệt như Nick vừa làm. Chúa ơi, rõ ràng Nick đang thể hiện cái nửa không phải là con người của mình hay đúng hơn là phần sói của anh ấy.

“Chúng ta sẽ làm điều gì đó.” Nick nói, mũi anh nở to. “Anh ghét bọn yêu tinh.”

“Ghét không phải là điều có ích.”

“Cái gì?” Nick quay lại nhìn chòng chọc vào tôi.

Tôi lùi lại một bước. Bỗng nhiên gai ốc trên tay nổi cả lên. Nick khiến tôi sợ mỗi khi trở nên tức giận như vậy. “Mẹ luôn nói với em như thế mà. Đó là câu cửa miệng của bà ấy, mẹ học được nó từ ba. Ghét không phải là điều có ích.”

“Bà mẹ nào chả nói những lời như thế.”

“Em biết. Em sẽ khiến mẹ phải khuất phục khi tất cả những chuyện này kết thúc.” Tôi nói. “Cả nội Betty nữa.”

Nick bật cười. “Anh cứ nghĩ em là người theo chủ nghĩa hòa bình chứ.”

“Thật sao.”

Cuối cùng, chúng tôi từ bỏ kế hoạch làm sạch tuyết và thậm chí là không đi xe nữa. Phương án cuối cùng là sử dụng liếp đi tuyết. Phải, chúng tôi đã tìm thấy liếp đi tuyết phía dưới nhà kho, ngay cạnh những thanh ray và mấy cuộn dây gai.

Tôi và Nick lầm lũi bước đi. Tuyết vẫn rơi đều. Chúng tôi bước đi một cách cẩn thận, đều đặn, hướng về phía trước và luôn sát cánh cùng nhau. Từng bông tuyết mềm mại, trôi theo từng cơn gió và nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

“Đẹp thật.” Tôi buột miệng nói khi chúng tôi chuẩn bị bước lên một đoạn đường đồi.

“Vậy hả?”

“Nhưng lạnh quá.”

Nick hích vào vai tôi và nghịch ngợm đá tung những đụn tuyết trên đường.

“May cho anh là anh đáng yêu đấy.” Tôi nói.

“Thật sao?”

“Nhất là hơi thở giống một chú cún đáng yêu.”

Nick cúi xuống bốc lên một ít tuyết vo thành hình tròn rồi giơ lên. “Nhận lấy này.”

Tôi cười khúc khích. “Ối, không.”

Tôi định cúi xuống để lấy một ít tuyết nhưng không may chúi đầu xuống. Hơi lạnh bắt đầu thấm vào má. Tôi tìm cách đứng dậy nhưng không thể. Chiếc liếp to gắn dưới đế giầy khiến tôi trở nên vụng về và lóng ngóng hết sức.

Nick cười ngặt nghẽo trong khi tôi thẹn đỏ mặt.

Tôi cố thêm chút nữa nhưng vô ích.

Nick vòng tay xuống dưới nách và đỡ tôi dậy. Anh mỉm cười và nhẹ nhàng liếm những hạt tuyết dính trên má tôi. Lẽ ra là một điều kinh tởm. Nhưng tôi chẳng thấy chút gì tởm lợm cả. Nó thật sự ấm áp và dễ chịu. Tôi nhắm mắt lại để mặc anh.

“Anh thích mùi của em.” Nick thì thầm.

“Em chưa tắm đâu.”

“Không hề gì, em thơm lắm.”

Giọng nói ấm áp, gợi cảm của anh khiến tôi cảm thấy mê dại.

Môi của anh và tôi chạm vào nhau. Tôi cảm thấy hơi thở của anh đang chạy vào cơ thể mình. Anh nhẹ nhàng buông ra một chút và nhìn tôi. Tôi mỉm cười.

“Em thích anh.” Tôi nói. “Nhiều lắm. Cho dù anh mang trong mình dòng máu của sói đi chăng nữa.”

“Anh cũng thích em.” Khuôn mặt anh rạng rỡ.

“Cũng nhiều chứ?”

Anh không trả lời, chỉ nhẹ nhàng trao cho tôi một nụ hôn nồng ấm.

Mặc cho tuyết rơi nhiều đi nữa. Mặc cho lũ yêu tinh có ở ngay kia hay không. Thì tôi vẫn chỉ muốn ở đây mãi mãi, được đứng trong vòng tay của anh, được hôn lên đôi môi của anh, được cảm nhận hơi ấm từ anh. Tất cả phiền muộn và sợ hãi đều đã tan biến. Chẳng phải tôi quá cường điệu đâu, sự thật là thế.

Nhận xét