Ám ảnh (7)

Scotophobia

Sợ bóng tối

Mẹ tôi là người sợ bóng tối.

Khi tôi còn nhỏ, chúng tôi đã bật hết tất cả bóng điện trong nhà, không phải chỉ riêng trong phòng ngủ và nhà tắm. Có hai chiếc trên hành lang tầng hai, một trong các phòng dành cho khách, một trong phòng bếp và phòng ăn, một trong phòng tắm ở tầng trệt, một cho phòng khách... và ở tất cả mọi nơi.

Một lần tôi đã hỏi mẹ về điều đó khi cả hai ở phòng bếp. Tôi ngồi trên bàn, hai chân đung đưa, mặc bộ quần áo ngủ và nhìn mẹ nấu. “Sao mẹ lại sợ bóng tối?”

Mẹ đang làm bánh kếp. Mẹ bỏ mấy quả việt quất vào bát và nghiền nát nó ra. “Mẹ đâu có sợ.”

“Thế sao chúng ta lại có quá nhiều bóng đèn trong nhà?”

Mẹ gõ thìa lên chiếc bát gốm to có hai đường viền màu nâu sẫm trên mép. “Như thế để con không cảm thấy sợ.”

“Con không sợ.” Tôi trả lời. “Con thích bóng tối.”

“Không. Không phải thế.”

Mẹ nhìn thẳng vào tôi, sắc mặt chuyển sang một trạng thái khó tả. Mẹ khuấy đều tô bột và cho những quả việt quất đã nghiền nhỏ vào.

“Những chiếc bánh sẽ có màu xanh.” Tôi nói.

Mẹ nhìn xuống chiếc bát gốm và nhăn mặt bỏ chiếc thìa ra. “Tiếc quá!”

“Không sao đâu mẹ. Màu xanh trông cũng đẹp mà.”

Mẹ hôn lên mũi tôi và nói, “Để mẹ nói với con điều này Zara. Đôi lúc, có những thứ mà con người nên phải sợ.”

“Giống như bóng tối phải không ạ?”

Mẹ lắc đầu. “Không. Ngay cả những nơi thiếu ánh sáng nữa. Con hiểu chứ?”

Tôi gật đầu nhưng thực sự không hiểu. Không một chút nào.

Tôi đẩy cửa bước ra và chạy xuống bậc thềm. Tôi không làm những động tác khởi động và tôi chạy, trên đầu tôi là ánh trăng sáng đang soi đường. Băng đóng thành từng mảng trên những cánh cửa sổ của ngôi nhà. Cây cối oằn mình trước sức nặng của màn đêm.

Ánh sáng đủ để có thể quan sát mọi vật nhưng tôi đã cẩn thận buộc lên đầu một dải khăn phản quang. Như vậy tôi sẽ an toàn hơn khi chạy trên đường.

Thỉnh thoảng những cơn gió luồn vào cổ họng, lạnh buốt. Mỗi nhịp thở như một nhát rìu bổ vào ngực. Mỗi một nhịp thở như là một quyết định khó khăn mà tôi phải đưa ra, trong cuộc sống và tương lai của tôi.

Đau đớn nhưng tôi cố vượt qua nó và cuối cùng cái lạnh cũng khiến cho nỗi đau bị tê cứng. Không hẳn là nó đã mất đi nhưng hình như nó không còn quằn quại trong tôi nữa. Tôi nghĩ không còn một từ ngữ khác để diễn đạt trạng thái của tôi lúc này ngoài từ quằn quại.

Hít thở tưởng như là việc rất dễ dàng nhưng ở Maine này không có gì là dễ dàng trong cái lạnh giá của mùa đông. Mặc dù vậy, tôi vẫn cố gắng giữ vững bước chạy của mình, hướng thẳng ra đường cái. Chạy trên đường nhựa dễ hơn hẳn so với trên đường đất vì bàn chân dễ dàng tiếp xúc với mặt đất hơn. Nhưng nó cũng khiến các khớp xương của tôi chịu lực nhiều hơn.Và nó khiến tôi cảm thấy sợ hơn, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình vậy.

Hai chân tôi bắt đầu giãn ra và tôi chạy nhanh hơn. Thế nhưng cái cảm giác ấy vẫn còn. Có những âm thanh từ cánh rừng tối đen bên cạnh. Tôi vẫn giữ được bước chạy của mình. Maine đã khiến tôi trở nên mềm yếu. Trước đây tôi chưa bao giờ yếu đuối như vậy. Tôi đã chạy qua nhiều nơi quanh Charleston nhưng tôi không hề có cảm giác sợ như ở đây.

Tôi ghét cái cảm giác sợ hãi.

Ba thường nói với tôi rằng: “Nếu con có thể gọi tên một điều gì đó thì nó không còn đáng sợ nữa. Con người thường sợ những điều mà họ không biết nó là cái gì.”

Tôi quay đầu lại và nhìn vào khu rừng nhưng tất cả chỉ là bóng đêm và cây cối, chẳng có ai hay bất cứ cái gì cả.

Tôi chợt nghĩ đến những con gấu và chó sói. Tuy nhiên, những con gấu ở Maine thường màu đen và hầu như chúng đều sợ con người. Ủy ban bảo vệ các động vật hoang dã và thủy sản của Maine đã thề rằng không có bất cứ con sói nào ở Maine trừ chó rừng. Tôi biết điều đó vì tôi đã kiểm tra trên mạng sau khi phát hiện ra những vết chân to trên tuyết vào cái buổi sáng đầu tiên tôi chuyển đến đây. Tôi đã kể với nội Betty về điều đó và nội bảo với tôi. “Bọn họ sợ phải thừa nhận việc có sói ở đây nhưng tất cả mọi người đều biết đó là sự thật. Dù thế nào thì cũng chẳng cần phải bận tâm vì chó sói không làm hại con người.”

Đó cũng là điều mà tôi nói với chính mình. “Chó sói không làm hại con người. Chó sói không làm hại con người.”

Nhưng nó chẳng giúp gì cho tôi.

“Chó sói không làm hại con người. Yêu tinh làm hại con người.”

Cái cảm giác sởn gai ốc khi tưởng tượng có một con nhện bò trên da thịt khiến tôi ớn lạnh.

Và tôi nghe thấy điều gì đó.

Tên tôi.

“Zara.”

Tôi vấp phải viên đá hay vật nào đó trên đường. Tại sao quanh đây chẳng có chiếc xe nào chạy qua? Ồ phải rồi, Maine không phải là một nơi đông đúc, đặc biệt là khu vực quanh nhà nội.

Tôi tiếp tục chạy, sải chân nhanh hơn và lắng nghe. Lúc sau, tôi lại nghe thấy âm thanh lạ. Tiếng nói truyền đi trong không khí và chạm vào hàng ngàn cành cây của khu rừng tạo thành những âm thanh vang vọng bay đến tai tôi từ mọi phía, hai bên con đường, trước mặt và sau lưng. Tiếng gọi rất nhẹ nhàng, du dương và chứa đầy sự mê hoặc. “Zara. Hãy đến đây với ta đi, Zara.”

Âm thanh thật khủng khiếp, đến như một bản nhạc giao hưởng tệ hại cũng không đáng sợ như thế. Thật là sai lầm. Tôi hoàn toàn sợ hãi. Khốn kiếp!

Tôi đã muốn chạy đêm, đã muốn tìm ra hắn. Nhưng bây giờ thì sao? Sợ hãi làm tôi lao ngày một nhanh hơn. Con tim tôi sắp vỡ tung, nó đập điên cuồng như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Nhưng vì lý do gì đây? Tiếng gọi? Bóng tối? Tôi đã ra ngoài để tìm kiếm hắn ta và hắn ta đã tìm thấy tôi.

Sự thật đó khiến tôi lo lắng:

Tôi không còn nhớ được người tôi đã gặp ở sân bay.

Tôi không còn nhớ được cảm giác mỗi khi gặp hắn ta.

Không còn nhớ được những hạt bụi và những điều viết trong quyển sách kia.

Một âm thanh nữa giống như tiếng vỗ cánh của một loài chim rất to khiến tôi ngước mắt lên nhìn. Một con đại bàng bay qua đầu tôi và biến mất vào rừng cây. Cái đầu màu trắng của nó phát sáng lập lòe.

“Ngu ngốc.” Tôi nói. “Mình ngốc thật. Chắc hẳn mình đã nghe thấy tiếng của con đại bàng kia.”

Nếu ba ở đây, ông sẽ cười chế giễu sự nhút nhát của tôi. Tôi cũng tự chế giễu sự nhút nhát của mình và tiếp tục chạy. Hơi thở của tôi vẫn còn đứt quãng. Tôi hít sâu, cố tập trung vào từng bước chạy của mình.

“Zara!”

Tôi dừng lại. Sự xuất hiện của đại bàng khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi dường như đã lấy lại được tinh thần. Nhưng rõ ràng âm thanh kia vẫn còn đó.

Tôi đứng lại và lắng nghe.

Một cơn gió ùa đến khiến tôi cảm thấy ớn lạnh. Tôi khẽ rùng mình. Hai bàn tay nắm chặt lại.

“Mày muốn gì?” Tôi hét lên. “Tại sao mày cứ bám theo tao chứ?”

Tôi mở to mắt và tìm kiếm xung quanh, tôi soi đèn ra khắp nơi. Tôi không biết mình đang tìm kiếm điều gì? Phải chăng là một người đàn ông? Một người đàn ông trong bộ đồ màu đen kiểu châu Âu? Hay chính là gã đã chỉ vào tôi ở sân bay? Cũng có thể là lũ nhện gớm ghiếc.

Cả khu rừng như đang nhìn vào tôi. Những cành cây vươn ra xa như muốn chứng kiến những điều sắp xảy đến với tôi. Có cái gì đó chuyển động. Tôi nhặt lấy một cành cây cạnh đường, giơ nó ra phía trước tôi và hướng về nơi vừa phát ra tiếng động. Tôi nhìn chăm chú vào phía trong rừng. Dường như không phải là tiếng động, nó giống như một cảm giác, cảm giác về sự chuyển động.

“Ta không sợ đâu.” Tôi nói và không rời mắt khỏi khu rừng. “Hãy bước ra và nói chuyện với ta đi. Ta đã tìm thấy một cuốn sách và ta đã đọc về ngươi.”

Giọng tôi hơi run. Bàn tay cầm chiếc gậy cũng lập cập.

“Zara.” Giọng nói lại cất lên. “Hãy lại đây với ta.”

“Được.”

“Tốt lắm.”

“Không.” Tôi nói. “Nếu ngươi muốn nói chuyện, vậy hãy ra đây đi.”

Tiếng con đại bàng ré lên inh ỏi.

Có tiếng bước chân phía sau tôi, đối diện với nơi phát ra tiếng động vừa nãy. Tôi quay phắt người lại, sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện có thể xảy đến  một gã điên, chó sói, gấu và cả khủng long nữa.

“Ta biết ngươi là một con yêu tinh kỳ lạ và nếu ngươi nghĩ rằng có thể làm ta sợ thì ngươi đã nhầm.” Tôi hét lên. “Và ta biết ngươi đang bám theo ta.”

Cả cánh rừng chìm trong yên lặng. Cảm giác ghê sợ từ lũ nhện cũng đã biến mất.

“Sao thế? Người bỏ đi rồi à? Ngươi đang định đùa với ta sao? Thật nực cười.”

Chẳng có gì xảy ra.

“Nếu ngươi muốn ta trở thành hoàng hậu của ngươi thì hãy bước ra. Nhưng thưa ngài Yêu tinh, sẽ không có sự tra tấn bất cứ đứa trẻ nào khi có ta ở đây. Hiểu chứ?” Cơn giận đã khiến tôi trở nên mạnh mẽ và tôi rống lên. Tôi rống lên hệt như một gã điên trong một trận đấu vật. Đó là cách mà tôi trút bỏ sự tức giận của mình. Tôi đã ở đây bởi vì tôi muốn biết hắn ta là ai, bởi vì tôi muốn biết tất cả sự thật và kết thúc chuyện này.

Một tia sáng lấp lóe chiếu vào mắt tôi và chiếc Mini Cooper rú lên khi đi qua đoạn cua trước mặt tôi. Tiếng còi vang lên và tôi nhảy ra khỏi đường đứng trên chiếc rãnh thoát nước. Một viên đá bắn vào má tôi. Tôi mất một lúc để biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi đứng thẳng người và ném đi chiếc gậy trên tay. Mọi thứ trước mặt tôi đều mơ hồ và rời rạc thất vọng. Tôi lại không thể tìm thấy nó nữa.

“Zara.” Nick đóng sầm cánh cửa xe. Anh chạy tới trước mặt tôi. Tôi không thể nhìn rõ anh ấy vì chiếc đèn xe chiếu thẳng vào mặt tôi. Nick chỉ là một cái bóng rất lớn.

“Em làm gì ở đây?” Nick nói giọng giận dữ.

Tôi trả một cách yếu ớt. “Em muốn tìm hắn ta.”

Nick nắm chặt hai bàn tay, thân hình rung lên vì tức giận. “Chuyện quái gì đang xảy ra với em vậy?”

Tôi lùi lại. Chưa có ai hét vào tôi như vậy. Chưa bao giờ.

Nick vô cùng giận dữ, tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ đánh mình. Người tôi lắc lư khi Nick chộp lấy, vòng tay qua eo và kéo tôi về phía chiếc xe.

“Em chỉ muốn chấm dứt chuyện này. Em muốn cứu một ai đó nhưng em không thể cứu...”

“Anh sẽ đưa em về nhà.” Nick chỉ nói thế và im lặng.

Xe của Nick cũng có mùi giống như chủ của nó, mùi của gỗ thông và biển cả. Tôi chạm tay vào mặt. Có vết máu dính trên ngón tay.

Nick lấy một miếng vải mềm và thấm lên má tôi.

“Không sao rồi.” Tôi nói.

Ánh mắt Nick lại nói lên một điều khác.

“Đừng nổi giận với em.” Tôi đưa tay ấn chiếc khăn vào má. Ngón tay của tôi và anh ấy chạm vào nhau. Như có một dòng điện cực kỳ dễ chịu chạy dọc cơ thể khi tôi chạm vào anh. Có lẽ Nick cũng cảm thấy như vậy nên anh ta giật tay ra. Nick nhìn vết máu trên tay mình và xương quai hàm anh như cứng lại.

“Đóng cửa lại đi.” Nick ra lệnh.

Tôi đóng cánh cửa xe lại.

Nick nhấn ga và đưa tôi về nhà nội. Quãng đường không quá xa nhưng Nick chẳng nói một câu nào. Sự im lặng bao trùm lấy tôi.

Mọi thứ trong tôi đang rộn ràng, chờ đợi và sợ hãi.

Nick gõ nhẹ mấy ngón tay lên tay lái.

“Em không muốn kể với anh những chuyện đã xảy ra ngoài kia à?” Nick hỏi.

Tôi nhìn ra đường. Ngay cả ánh trăng phía trên chúng tôi có lẽ cũng đang chờ đợi. Khu rừng tối tăm. Tôi chạm vào chiếc đèn mang theo, nó đã bị hỏng, chiếc nắp bằng kim loại đã rơi ra.

Cuối cùng tôi nói. “Em không biết. Em nghĩ con yêu tinh ở đâu đó ngoài kia, hắn gọi tên em như trong mấy bộ phim kinh dị. Em hét lên với hắn và một con đại bàng xuất hiện. Sau đó, em hét lên một lúc nữa và hắn bỏ đi.”

“Ý em là em đã dọa cho con yêu tinh bỏ đi?”

“Em không biết.”

“Sao em lại ra ngoài?”

“Em muốn hắn ta mang em đi. Em không muốn hắn làm hại anh, Devyn hay bất kỳ người nào khác. Vì thế, em... Chuyện này thật ngốc.”

“Em định hy sinh bản thân mình để cứu những người khác sao?”

Tôi khép mình lại. “Và sau đó em sẽ biến mất.”

Nick dừng lại trước nhà nội và nhảy xuống xe. Tôi mở cửa bước xuống, Nick lại gần và giúp tôi. Hai tay anh ấy đỡ lấy eo tôi như thể tôi là một đứa trẻ con hay một nàng dâu vậy.

“Em không sao mà.” Tôi cố buông anh ấy ra. “Em có thể đi được.”

Nick nhíu mày nhưng cũng để tôi đi. Anh đứng nhìn tôi loạng choạng bước vào nhà. “Anh nghĩ em vừa bị sốc đấy.”

“Phải. Suýt nữa thì anh đâm phải em còn gì.”

“Em đã đứng giữa đường chẳng phải thế sao?” Nick cãi lại và chạm vào tôi.

“Anh đã chạy quá nhanh.” Tôi khiêu khích.

Tôi mở cửa nhà và quay lại.

“Anh không hề chạy nhanh.” Nick nói và sửa lại chiếc mũ in chữ B khá to, viết tắt của Bedford.

“Em xin lỗi.” Tôi đứng tựa vào cánh cửa. Nó rất đẹp và luôn im lặng, không bao giờ than phiền về cách đối xử của chủ nhân nó hay bất cứ điều gì. Về phương diện này, chúng thật hoàn hảo. Máu trên mặt tôi đã thấm qua chiếc khăn.

Nick nhìn tôi và không hề cử động. Tôi nói thêm, “Ở Charleston, em có thể ra ngoài bất cứ lúc nào.”

“Đây không phải là Charleston.”

Tôi cười. “Chắc chắn là thế rồi.”

“Zara, chuyện này rất nghiêm túc.” Nick nhẹ nhàng đẩy tôi vào nhà.

Tôi quay lại và đi về phía chiếc đi văng. Tôi cảm thấy mình thật ngớ ngẩn bởi vì tôi hầu như đã mất hết tự chủ và hành động đại loại như một kẻ mất trí. Tuy vậy tôi vẫn tỏ vẻ đường hoàng, chững chạc. Tôi ngồi phịch xuống góc của chiếc ghế và thả lỏng tay. Nick vẫn đứng đó. Có vẻ không giống như anh ta sắp sửa đi hay chỉ ở lại một chốc lát. Cũng có thể anh ta muốn một ly ca-cao nóng và nói về lý do tại sao mà mọi người trong cái thị trấn ngốc ngếch này lại bị loạn trí, hoang tưởng và có thể chạy nhanh như vậy.

“Sao vậy?” Tôi miễn cưỡng hỏi. “Anh không định về sao?”

“Anh đã hứa với bà Betty.” Nick nghiến răng và sau đó anh ta nói với tôi bằng một giọng điềm tĩnh nhưng dứt khoát. “Em không được ra ngoài sau khi trời tối.”

“Em chẳng phải một đứa trẻ.”

“Không à? Thực sự vậy sao?”. Giọng Nick ôn tồn. “Nhưng em là thứ mà tên yêu tinh kia cần.”

“Anh cũng nghĩ vậy à? Vậy tại sao hắn không bắt em chứ? Tại sao hắn chỉ gọi tên em?” Tôi bỏ chiếc khăn khỏi má. Máu ứa ra.

“Có thể đó là nguyên tắc. Anh không biết. Anh có cảm giác mình chẳng biết điều gì.” Nick đỡ tôi đứng dậy và đưa tôi xuống nhà bếp. Căn phòng vẫn có mùi của mỳ spaghtti.

Nick lấy chiếc khăn lau đĩa đặt dưới vòi nước và nhấn nó lên mặt tôi. Từng giọt nước chảy xuống từ mặt tôi.

“Xin lỗi anh quên vắt nó đi.” Nick tỏ ra lúng túng và anh ta thực sự lúng túng khi vắt chiếc khăn. Nick vặn và ép chiếc khăn cho ra hết nước, rồi đắp lại vào mặt tôi. Cử chỉ của Nick thật sự dịu dàng và ánh mắt cũng trở nên êm dịu hơn. Tôi nhìn vào Nick, dựa lưng vào giá bếp. Nick ở rất gần tôi. Anh lấy tay kia giữ lấy bên má không bị thương của tôi và sau đó nhìn chăm chăm vào tôi.

“Anh không thể hiểu nổi em.” Nick nói.

Tôi nuốt nước bọt. Nick đưa mắt nhìn xuống cổ tôi. Rồi hai mắt của anh đanh lại khi nhìn lên chiếc khăn đang đắp trên vết thương của tôi.

“Em định làm anh điên lên sao?” Nick hỏi.

“Không.”

Nếu tôi cứ giữ cho mắt mình mở to như thế một lúc nữa chắc hẳn tôi có thể hiểu được con người anh, tất cả những gì anh đang suy nghĩ. Nhưng thực sự tôi có muốn thế không?

Có thể.

“Bà Betty sẽ giết em mất.” Ngón tay của Nick di chuyển nhẹ nhàng trên má tôi, đủ để khiến tôi run lên, không phải vì cảm thấy khó chịu. Có điều gì đó đang xảy ra nhưng tôi không biết nó là gì.

Tôi chìa tay ra. “Em đã rất sợ. Em rất sợ trước khi anh đến. Em nghĩ em đã nghe thấy... Em nghĩ em sẽ điên mất. Có phải Maine làm cho con người trở nên điên loạn? Có phải cái lạnh giá ở đây đã thâm nhập vào đầu óc của con người và ngăn không cho nó suy nghĩ một cách có lý trí nữa? Cũng có thể nó làm đóng băng các sợi dây thần kinh, em cũng chẳng biết nữa.”

Tôi ngừng lại vì nhận thấy mình trở nên bức xúc. Tay tôi giơ lên trong không trung, tìm kiếm một điểm tựa.

Nick lắc đầu. Mái tóc của anh bay lên giống như loài chó thường làm để rũ sạch nước trên lông của chúng. “Em không điên đâu.”

“Em cảm thấy thế.”

“Tại sao?”

“Chỉ là... Em không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu hỏi em chuyện gì xảy ra ở Dafur, em có thể trả lời anh tất cả về nó. Nếu anh cần biết có bao nhiêu người đang xếp hàng chờ chết ở Mỹ? Em cũng có thể trả lời anh. Nhưng em thực sự không hiểu lý do vì sao lũ yêu tinh lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như Maine này.”

“Anh cũng không hiểu tại sao lại thế.”

Tôi thở dài, đưa tay chạm vào má và dụi nhẹ vào mắt mình. Tôi cảm thấy mệt. Sàn nhà như đang quay cuồng trước mắt. Tôi cố gắng lê bước ra phòng khách và đổ ập xuống ghế. Nick tiến lại gần tôi ngay lúc đó, đặt tay lên vai và nhìn tôi chăm chú. Anh đi nhanh đến nỗi tôi chả kịp nhìn thấy gì.

“Em là một đứa ngớ ngẩn.” Tôi nói. “Đó là lý do vì sao em hành động như thể... như thể...”

“Ngớ ngẩn à?”

“Em biết đó là một từ chẳng hay ho gì. Mẹ em luôn nói như thế. Mẹ gửi em đến đây, anh biết đấy. Và mẹ cũng đã nói từ ấy, ngớ ngẩn.”

Nick ôm lấy một chiếc gối trên ghế và hỏi. “Em nhớ mẹ à?”

“Vâng. Mẹ đã trở thành một người can đảm kể từ khi ba mất. Em cũng muốn trở nên can đảm. Anh thích một cô gái can đảm hay ủy mỵ? Em luôn tự hỏi điều đó. Không phải chỉ riêng anh mà với tất cả con trai nói chung. Em có phải là người can đảm không?”

“Em là một người can đảm.”

“Phải rồi. Em cảm thấy ngược lại với can đảm thì đúng hơn.”

“Ừ, nó gọi là gì nhỉ? Yếu đuối hả?” Nick ném chiếc gối vào tôi và ngồi dịch lại gần tôi, ngay cạnh tôi. Tôi cũng không ngần ngại ngồi lại gần anh ấy.

“Nó khiến anh phát điên lên,” Nick nói. “Khi không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

“Có phải bởi vì nó khiến anh cảm thấy vô vọng?” Tôi hỏi.

Nick sờ lên sợi chỉ trên ngón tay tôi và trả lời. “Ừ.”

“Chúng ta sẽ tìm hiểu về nó.” Tôi ngửi thấy mùi gỗ thông trên người anh, nó giống như mùi của cây noel vậy.

“Chúng ta nên làm vậy. Chuyện này thật điên rồ.”

“Em đã rất sợ.” Tôi nhớ lại giọng nói đã nghe trên đường.

“Em đã nói điều đó rồi mà.” Nick vòng tay ôm lấy vai tôi.

Tôi để mặc Nick đặt tay ở đó và cắn nhẹ vào lưỡi mình để không nói những điều linh tinh nữa. Tôi cũng không nghĩ đến những điều mà Ian nghĩ nữa. Ian là người muốn tôi đi dạo với anh ấy. Ngoại trừ mối quan hệ kỳ lạ của anh ta với Megan thì Ian là một người rất tốt và không ưa gì Nick.

Nick.

Nick có mái tóc đen và dày.

Nick có đôi mắt màu hạt dẻ và to.

Nick có hàm răng trắng và đều.

Nick có bộ ngực lớn với hai lá phổi dẻo dai của một vận động viên và anh có thể thổi bay ngôi nhà của tôi. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghiêng người sang Nick. Anh thật ấm áp và dễ chịu, nhưng tôi vẫn rùng mình vì nhớ lại cảm giác trong rừng. Hai mí mắt của tôi không thể nào mở ra được nữa mặc dù tôi rất muốn nhìn thấy vẻ đáng yêu của Nick.

“Cảm ơn anh đã đến đón em.” Tôi cố gắng nói thành lời. Cặp môi của tôi đã quá mệt mỏi và tôi chẳng muốn cử động một chút nào nữa.

“Bất cứ lúc nào em cần Zara ạ. Thật sự đấy.” Dường như Nick đang đặt mũi của anh lên đầu tôi.

“Em biết rằng anh ghét em nhưng chúng ta hãy là bạn của nhau.” Tôi nói với anh và nhắm mắt lại.

“Anh không ghét em. Không một chút nào.” Nick nói.

“Và sau đó thì sao? Anh là nạn nhân của chứng Parthenophobia sao?”

“Parthenophobia hả?”

“Bệnh sợ con gái.”

“Em thật kỳ lạ.” Nick ngồi tiến sát lại gần tôi hơn. Ánh mắt tinh nghịch của Nick như muốn nói rằng anh ấy đang cố gắng để không cười phá lên với tôi. Tay Nick đặt lên đầu tôi. Trước đây chưa từng có ai làm như thế với tôi, vừa dịu dàng, lãng mạn và vừa mạnh mẽ. “Anh không sợ con gái.”

“Vậy tại sao anh chưa từng hôn ai?”

Trong tích tắc, ánh mắt của Nick lóe lên. “Có thể anh chưa tìm được người phù hợp.”

“Thật là một lý do hay ho.” Tôi nhìn vào môi của Nick. Chẳng hiểu sao tôi lại nói với anh ấy. “Chúng ta nên là bạn.”

“Ừ. Mình nên là bạn mà.” Tôi cảm thấy hơi ấm từ Nick đang chuyển sang người mình, tôi nép mình vào gần anh hơn.

“Thật rắc rối khi có những phụ nữ trong một số bộ phim vẫn thường có tình cảm với người đàn ông đã cứu mình. Còn em, em nghĩ rằng mình không trong số đó bởi vì anh thực sự đã cứu em đâu, đúng không?”

“Cứu em à?”

Bụng tôi sôi lên. “Ừ.”

Nick bắt đầu cười. Tôi đập vào đùi anh ấy. “Không được cười nữa.”

“Anh không thể.”

Người Nick cứ nẩy lên rồi gục xuống, trông anh ấy thật trẻ con và đáng yêu. Một lần khi tôi và ba cùng xem một bộ phim rất tệ của NASCAR, ba cũng giống hệt anh ấy bây giờ. Cứ như anh ấy bỗng nhiên trở thành một đứa trẻ và bao nhiêu mối lo toan của anh ấy về cuộc sống, về tôi, về niềm tin vào quyền con người đã biến mất trong phút chốc.

Nick hít một hơi thật sâu, đến nỗi người tôi cũng chuyển động theo vì tôi đang dựa vào anh. Rồi Nick thì thầm điều gì đó, rất nhẹ nhàng, tôi dường như không nghe thấy anh ấy nói gì. “Anh không muốn làm tổn thương em Zara ạ. Anh không muốn bất cứ điều gì làm tổn thương em.”

Tôi mỉm cười.

“Tốt thôi. Nhưng em chẳng phải là một cô gái yếu ớt hay một người đang gặp hoạn nạn.”

Sau đó, tôi chìm vào giấc ngủ. Thật là đáng chán vì cuộc nói chuyện đang đến hồi thú vị.

Philophobia

Sợ yêu

Tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau trong phòng ngủ của mình. Tại sao lại là trong phòng ngủ mà không phải là dưới đi-văng? Như thế nghĩa là sao?

Tôi đã mơ à?

Đúng thế sao?

Sai.

Tôi đưa tay chạm vào vết thương trên má. Nó đã được băng lại bằng gạc và băng dính. Tôi không thể nào ngồi dậy được. Tất cả xương trên mình tôi kêu răng rắc như thể tôi vừa trải qua một cuộc đua maratông. Cơ bắp mỏi rã rời. Tôi lê người ra khỏi giường rồi lại ngồi trước gương. Chiếc băng trắng có vẻ như hợp với màu da trắng bệch của tôi lúc này, nhưng chỉ một chút thôi. Chắc là nội đã băng cho tôi tối qua, mà tôi chẳng hề biết. Tôi cũng chẳng nhớ Nick đã về lúc nào. Sắc mặt tôi thay đổi khi nghĩ về anh ấy. Ôi Chúa ơi! Tôi đã bảo anh ấy làm bạn của mình. Chẳng ai làm thế bao giờ.

Catagelophobia là nỗi sợ bị người khác chế nhạo. Tôi nghĩ đó là một nỗi sợ rất bình thường và tôi nghĩ mình cũng chẳng tránh được.

“Tuyệt vọng. Tuyệt vọng và thảm hại.” Tôi gào lên với chính mình trong gương.

Tôi luồn mấy ngón tay qua tóc, vuốt cho nó thẳng ra và vứt những sợi tóc bị rụng đi.

Sợ bị người khác coi thường.

Tôi đang lo sợ điều gì? Rõ ràng tôi chẳng có lý do gì để lo sợ Nick. Anh ấy là một người dễ thương, người đã suýt nữa đâm phải tôi với chiếc Mini Cooper của anh ấy. Ở Nick toát lên cảm giác thoải mái, ấm áp và an toàn. Nhưng Nick không đáng tin. Tôi biết chắc chắn như vậy. Hơn nữa, tại sao Nick lại thích tôi? Trước mắt tôi, trong gương, là một cô gái nhợt nhạt, xấu xí với một miếng gạc to trên mặt. Tôi thực sự chẳng phải là một người mẫu hay một kiểu người giống như Megan.

Tôi giật mạnh mớ tóc rối tung của mình, cố gắng không nhìn mình trong gương, để không cảm thấy lo lắng.

Bàn tay của nội đặt lên vai khiến tôi giật nẩy mình.

Tôi quay lại và dựa vào người nội. Tôi rất sợ khi nhìn vào ánh mắt nội.

Nội vuốt nhẹ lên tóc tôi và nói. “Cháu nên dùng một ít dầu dưỡng tóc để nó suôn thẳng.”

“Cháu biết.”

Có tiếng chó sủa bên ngoài.

“Mấy con chó chết tiệt.” Nội chạy ra nhìn bên ngoài và quay lại nói với tôi. “Ta thấy Nick thật đáng yêu.”

Tôi ngước nhìn nội. “Anh ấy không thích cháu.”

“Thật sao? Cháu đang muốn khẳng định điều này với chính mình hay với ta đấy? Nhưng ta đã thấy cậu ta ngồi giữ chiếc khăn trên mặt cháu tối qua trong khi cháu nằm mê man trên ghế và nước dãi thì chảy đầy ra.”

“Cháu đã chảy nước dãi à?”

Nội cười. “Không nhiều lắm.”

Tôi che mặt lại vì xấu hổ. Căn phòng trở nên u ám, mùi máu và sự lo lắng bao trùm. Nội Betty kéo tay tôi ra và cười khúc khích. “Cậu ta thích cháu. Cậu ta quan tâm đến cháu. Đó là điều mà những chàng trai thường làm khi yêu thích ai đó.”

“Hiển nhiên là anh ấy đã cứu một người con gái đang gặp nạn, nhưng cháu hầu như đâu phải là người cầu cứu anh ta.” Tôi nói với vẻ chua chát.

“Hầu như không à? Cháu đang phí quá nhiều thời gian để cứu những người mà cháu không hề quen biết.” Nội chỉ vào những bức thư của tôi viết cho tổ chức Ân xá.

“Không lẽ đó là việc xấu?”

“Đó là việc tốt, Zara ạ! Chỉ đơn giản là... Cháu biết đấy, tất cả chúng ta đều ít nhiều cần đến một sự giải thoát. Không có nghĩa là nó khiến chúng ta trở nên yếu đuối.”

“Anh ta thích cháu nhưng không thực sự thích đâu.”

“Không có gì sai khi thừa nhận rằng cậu ta thích cháu. Và không có gì sai khi làm một điều tốt, Zara ạ. Ba cháu không hề muốn ai trong chúng ta phải chấm dứt cuộc sống này cả.”

Giường của tôi trông rất lộn xộn và vì thế tôi bắt đầu sắp xếp lại mọi thứ. Vài tờ bản thảo và mấy cuốn sách đang nằm trên sàn nhà. Quyển sách mà ba tôi đã đọc trước đây đang chờ đợi tôi mở nó ra lần nữa.

“Trông như một bãi rác vậy.” Tôi lẩm bẩm và nhặt mấy tờ bản thảo lên. “Cháu xin lỗi vì hơi bừa bộn. Cháu cá là trước đây mẹ cháu không bao giờ bừa bãi thế này.”

“Mẹ cháu không bừa bãi nhưng chẳng bao giờ mẹ cháu nhớ đậy nắp hộp kem đánh răng cả.”

“Bây giờ vẫn thế mà.” Tôi cố tình đưa một bản thảo của tôi cho nội Betty xem. Có rất nhiều con số trên đó và mỗi con số là một nỗi đau, mỗi con số là một hoàn cảnh. Bụng tôi sôi lên và tôi nhẹ nhàng đặt mấy quyển sách lên bàn. Sau đó, tôi cầm quyển sách mà ba đã từng mượn lên. “Ba cháu đã từng mượn quyển sách này. Tên của ba có ở phía sau nó.”

Nội cầm lấy cuốn sách và nhìn chằm chằm vào nó. Nội im lặng. Tưởng chừng như thời gian cứ trôi mãi. Rồi nội khẽ đọc tựa đề cuốn sách. “Đừng sợ. Đã có Hổ ở đây. 157.”

“Bà có nghĩ là ba đã viết nó không?” Tôi nắm lấy tay nội, có cảm giác như người nội đang mềm ra.

“Nhìn cũng giống nét chữ của ba cháu.”

“Theo nội những chữ này có ý nghĩa gì?”

“Nó là một quyển sách của Ray Bradbury. Một nhà văn chuyên viết về khoa học viễn tưởng. Một trong những nhà văn kiệt xuất.” Tôi sững sờ khi nghe nội nói vậy.

“Ồ. Nhưng cháu chẳng thích thú gì với những truyện khoa học viễn tưởng.”

“Ừm.” Nụ cười của nội không còn niềm nở nữa. Nội đóng cuốn sách lại rồi đưa cho tôi. Tôi ôm khư khư nó trước ngực một lúc, cho dù điều đó trông có vẻ hơi kỳ cục. Cuốn sách là một kỷ vật đặc biệt đối với tôi. Nó như một thông điệp của ba gửi cho tôi.

Nội nhìn sang tôi. “Cháu đã ra ngoài một mình tối qua sao?”

Tôi đặt cuốn sách lên trên mấy tờ bản thảo. “Cháu biết. Cháu...”

“Sao vậy Zara?” Nội nhắc khi tôi trở nên ngập ngừng.

“Cháu xin lỗi.” Tôi vội vàng nói. “Cháu định nói với Nick và Issie về việc cháu sẽ ra ngoài. Nhưng vì cháu chỉ để lại lời nhắn nên họ không thể ngăn cản cháu. Và cháu... cháu chỉ muốn đi tìm câu trả lời.”

“Và cháu nghĩ mình có thể tìm thấy câu trả lời trong bóng tối sao?”

Tôi hít thở một hơi và nói. “Cháu muốn nói với bà điều này. Cháu đã cố đi tìm một người.”

“Tìm một người à?”

“Người đã đứng bên lề đường. Người mà chúng ta đã nhìn thấy khi bà đưa cháu về từ sân bay.” Tôi lấy tay vuốt cho chiếc khăn trải giường thẳng ra. Một cảm giác êm ái lan tỏa khắp bàn tay.

Nội thở dài. “Đó chẳng phải một ý hay đâu, Zara.”

Tôi đứng thẳng lên. “Tại sao chứ?”

“Hắn ta rất nguy hiểm.” Nội trả lời.

“Bằng cách nào? Bằng cách nào mà nội biết hắn ta nguy hiểm? Và hắn nguy hiểm như thế nào?” Tôi hỏi dồn.

Nội bước về phía cuối giường, kéo lại chiếc khăn trải giường cho phẳng. “Ta nghĩ hắn chính là người đã bắt cóc đứa bé ở Beardsley.”

“Cháu cũng nghĩ thế. Vậy sao chúng ta không bắt hắn?”

“Cháu phải túm được ai đó thì mới có thể bắt người ta được.” Nội cầm lấy chiếc gối của tôi và giũ nó. Ánh sáng chiếu vào mái tóc màu nâu của nội khiến nó sáng long lanh như tuyết. “Hắn dường như không hề để lại chút dấu vết hay manh mối nào. Chỉ xuất hiện rồi biến mất. Ta cũng ngạc nhiên vì chúng ta có thể nhìn thấy hắn vào tối hôm đó. Ta cũng muốn gặp hắn lần nữa.”

“Để làm gì ạ?”

“Để bắt hắn...” Nội gầm lên. Trong phút chốc tôi dường như không nhận ra nội nữa. Nội như biến thành một người hoàn toàn khác, như trở về với bản năng vốn có của con người. “...và bất cứ ai bắt cóc những đứa trẻ.”

“Nhưng nội đâu chắc đó là hắn ta.”

“Không. Ta không khẳng định như thế.”

Tôi rất háo hức muốn kể với Nick, Devyn và Issie về chuyện này.

“Cháu muộn mất rồi.”

“Ta sẽ đưa cháu đi.”

“Không cần đâu nội.” Tôi quay lại nhìn nội. Một bờ vai rộng như một vận động viên bơi lội nhưng gầy gò. Đôi khi tôi tự hỏi tại sao nội lại có thể làm một nhân viên cứu thương, đi khắp nơi để cứu mạng người khác trong khi nội cũng chẳng còn trẻ trung gì.

“Ta muốn thế mà.” Nội cười âu yếm. “Hãy cho ta cơ hội được làm bà nội và chăm sóc cháu trong ngày hôm nay, được chứ?”

Tôi cũng cười với nội. “Được thôi. Nếu bà cho cháu một cốc ca-cao nóng ngay bây giờ.”

“Thêm điều này nữa, ta nghĩ có lẽ cháu đã trải qua một cơn chấn động nhẹ.”

“Cháu chẳng bị chấn động gì cả.”

“Rõ rằng là có mà.”

Nội thả tôi xuống trước cổng trường. Chúng tôi ngồi lại trên xe một lúc mặc dù tôi thực sự đã muộn học. Tôi chắc chắn sẽ phải gặp và xin cô Nix một tờ giấy phép.

“Mẹ rất nhớ cháu đấy Zara.” Nội nói bâng quơ.

Có gì đó thắt lại trong tôi. “Vâng. Bà có biết là có một số người rất sợ sự xấu xa không? Thật đấy, người ta đã đặt tên cho nó hẳn hoi. Đó là chứng sợ cái xấu.”

“Và có một số người sợ nói về mẹ của họ.”

“Ồ, hay đấy.”

“Đừng có đảo mắt như thế Zara.” Nội nói nhưng không hề tỏ ra giận dữ. Nội đặt hai tay lên tay lái. “Ta rất lo cho mối quan hệ giữa hai người. Dường như cháu đang cố tránh xa mẹ cháu.”

Tôi nhắm mắt lại để không còn đảo mắt linh tinh nữa. “Mẹ đã gửi cháu đi đấy chứ.”

“Vì mẹ lo cho cháu. Cháu đã mất hết tinh thần còn gì.” Nội đưa tay nắm lấy đầu gối tôi. “Ta nghĩ cháu đã lấy lại được tinh thần rồi đấy.”

Tôi nhíu mày, chỉ một lần, để nói với nội điều mà tôi nghĩ. Nội vỗ nhẹ vào đầu gối tôi rồi cười. “Có một nhân tài ở ngay đây. Đến trường đi nào cô bé.”

Nội nhấn còi chào tạm biệt tôi và chạy đi, bắt đầu một ngày mới trong hành trình cứu vớt những kẻ không may mắn. Tôi cúi người bước xuyên qua những cơn gió lạnh buốt đến dãy hành lang bên trong. Đi qua bức tượng con đại bàng bằng gỗ và những bức ảnh chân dung tự họa của đám học sinh trong trường. Tôi thực sự chẳng muốn đến đây nhưng nói cho cùng ở đây vẫn cảm thấy tốt hơn là ở nhà một mình cả ngày và suy nghĩ về giọng nói phát ra trong khu rừng kia.

Phòng quản lý đóng cửa nhưng tôi vẫn bước vào. Tôi đứng phía trước bàn làm việc và chờ đợi cô Nix quay mặt lại. Cô Nix đang sắp xếp lại hồ sơ và miệng lẩm nhẩm hát một bài hát đồng quê.

Tôi ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý của cô Nix. Và nó có tác dụng ngay. Cô ta quay lại và cười với tôi. “Zara à.”

Cô Nix đặt mấy tờ giấy lên bàn rồi ngồi xuống.

Ánh mắt của cô tỏ ra quan tâm trong khi tôi cúi mặt xuống nhìn chiếc túi của mình.

“Zara em không sao chứ?”

Tôi gật đầu. “Em bị ngã khi đang chạy vào tối qua.”

Cô Nix lắc đầu và ký giấy vào lớp cho tôi. “Được rồi. Ta hy vọng là bà nội đã dặn cháu mặc áo trái khi ra ngoài.”

Tôi cầm lấy tờ giấy phép và lắc lư nó. “Sao ạ?”

Cô Nix từ từ nhìn tôi và tỏ vẻ ngạc nhiên. “Ồ, ta tưởng bà Betty đã nói với cháu điều đó rồi.”

Tôi lắc đầu.

“Mẹ cũng không nói với cháu à?”

“Không ạ. Nhưng tại sao lại phải thế?” Tôi hỏi với vẻ lúng túng. Tôi biết nội rất quý cô Nix và cô Nix cũng thực sự đáng yêu nhưng ngay lúc này cô ấy mang vẻ gì đó thật kỳ lạ, giống như những người bi quan về tương lai của mình.

“Tại sao phải làm thế ư? Mọi người đều phủ nhận nhưng ta tin nó đang xảy ra một lần nữa,” cô Nix lầm bầm. Cô ta đưa mấy ngón tay gõ lên bàn khiến cho chiếc hộp đựng kẹp giấy bị rơi xuống nền nhà, mấy chiếc kẹp giấy nằm tung tóe phía trên những bức tranh vẽ trên đá lát sàn.

“Ta thật là hậu đậu!” Nói xong cô Nick cúi người xuống nhặt chúng và cho tất cả vào hộp. Tôi ngồi xuống giúp cô một tay, hai đầu gối của chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi không thể tin là cô ấy lại nói mình hậu đậu.

“Xong rồi.”

“Em rất đáng yêu Zara ạ. Giống như mẹ của em vậy.” Cô ấy đứng lên. “Cảm ơn đã giúp ta nhé.”

“Không có gì ạ.” Tôi vén tóc ra phía sau, nó cứ xòa xuống trước mặt khiến tôi không thể nhìn thấy gì. Cái ý nghĩ muốn tìm hiểu về con người của cô Nix càng thôi thúc tôi chú ý nhiều hơn đến cô ta. “Vậy tại sao cô lại mặc áo trái?”

Cô đỏ mặt và giơ hai tay thay cho lời nói. “Em mặc áo trái mỗi khi em ra ngoài một mình vào ban đêm. Đấy là một suy nghĩ cổ lỗ. Đúng hơn là một sự mê tín. Ta đã nghĩ là mọi người đều biết điều đó.”

“Vì sao ạ?”

Mặt cô Nix dường như đỏ hơn và đúng lúc đó thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô cầm chiếc điện thoại và không giấu được vẻ hồi hộp. Cô ấy vẫy tay với tôi và trả lời một cách khá chuyên nghiệp. “Xin chào. Tôi là Nix, phòng quản lý học sinh. Tôi có thể giúp bạn điều gì trong một ngày đẹp trời như hôm nay không?”

Tôi cầm lấy tờ giấy và đi ra.

Maine ngày một trở nên kỳ lạ.

Devyn tìm tôi sau giờ học tiếng Tây Ban Nha. Ian đang khoác tay tôi bước đi thì Devyn đến. “Chào. Em muốn nói chuyện với Zara một lát.”

“Cứ tự nhiên.” Ian nói nhưng vẫn bước đi.

“Chuyện riêng sao Devyn?”  tôi hỏi.

“Ồ,” Ian lẩm bẩm. “Được. Hẹn gặp lại sau nhé Zara.”

“Chắc chắn rồi.” Tôi nói và nhìn Ian sải bước đi. “Anh chàng đáng thương.”

“Anh ta ổn thôi.” Devyn nói. “Tớ đã suy nghĩ về cuốn sách. Cậu có nó ở đây chứ?”

“Ừ.” Tôi lấy cuốn sách ra và đưa cho cậu ta.

“Tớ mượn được không?”

Tôi ngần ngừ: “À ừ. Tất nhiên...”

“Tớ sẽ giữ nó kỹ càng. Tớ hứa đấy. Tớ biết cuốn sách đã có lưu bút của ba cậu vì thế nó trở nên rất quý giá.”

Tôi đặt cuốn sách vào lòng Devyn rồi cả hai bước xuống cầu thang. “Rõ ràng là vậy.”

“Nó sẽ rất quan trọng với tớ nếu tớ là cậu. Tớ sẽ đọc nó bất cứ lúc nào có cơ hội.” Devyn nói.

“Ừ,” tôi trả lời. “Tớ đã suy nghĩ về đoạn nói về con hổ.”

“Rồi sao?”

“Nó dường như rất quan trọng.”

“Tớ biết.”

Ngay lúc đó, Issie bước đến. “Tớ phát điên lên với cậu mất.”

Tôi chỉ vào mình. “Tớ à?”

Issie khoác lấy tay tôi. “Ừ, cậu. Cậu đã chạy ra ngoài vào ban đêm. Cậu thật ngốc.”

“Cảm ơn Issie.” Tôi giật tay mình ra.

“Hắn có thể đã bắt được cậu.” Issie nói và nhìn sang Devyn hy vọng một sự đồng tình.

“Đó là điều dại dột.” Devyn tán thành. “Nick kể với bọn tớ mọi chuyện đã xảy ra. Về kẻ nào đó đã gọi tên cậu.”

Tôi không nói điều gì. Issie bắt đầu nhẹ nhàng hơn, cậu ấy vòng tay qua eo tôi. “Bọn tớ biết cậu đang cố gắng trở thành một người hy sinh vì nghĩa.”

“Tớ không...”

Issie ngắt lời tôi, “Bon tớ chẳng muốn cậu trở thành một kẻ chết vì nghĩa. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm hiểu về chuyện này. Không một ai được phép hy sinh kiểu đó. Đúng không Devyn?”

Devyn gật đầu. “Phải. Ít nhất là không đơn độc.”

“Zara, nơi này thật tuyệt.” Issie nhảy lên nhảy xuống giữa các dãy bàn. “Chúng ta sẽ ghi tên tất cả mọi người ở đây.”

Tôi nhìn quanh lớp học, nơi chúng tôi sẽ thảo luận những vấn đề liên quan đến Ân xá Quốc tế vào bữa trưa. Nick không có ở đây.

“Chỉ có mười người thôi, Issie.” Tôi thở dài. “Mười người không nhiều nhưng có hàng ngàn người đang cần sự giúp đỡ của chúng ta.”

Ian vẫy tay chào tôi. Anh ta cười rạng rỡ và dáng đi ngênh ngang như thể anh ấy là người chịu trách nhiệm về tất cả mười con người ở đây vậy. Nhưng công bằng mà nói thì đúng là như thế.

“Mười người cũng tốt.” Issie quả quyết và giơ tay chào Ian. “Ố ồ. Xem ai đến kìa.”

“Ít nhất thì anh ấy cũng ở đây.”  Tôi nói và lấy ra vài cây bút với mấy chiếc phong bì đã dán sẵn tem. “Anh ấy không giống như những người khác.”

Có điều gì đó nhói lên trong tôi khi nghĩ đến sự vắng mặt của Nick hôm nay.

“Ít ra thì anh ấy cũng là người biết quan tâm.” Tôi nói thêm khi Ian đến gần.

Ian cúi xuống cười với tôi. “Chào em, Zara. Nhiều người tham gia đấy chứ.”

Tôi liếc sang Issie lúc ấy đang nhìn tôi như muốn nói “Tớ cũng bảo thế mà”. “Chỉ có mười người thôi.”

“Mười người là đủ. Chỉ cần năm người trong số này muốn làm thành viên lãnh đạo thôi thì chúng ta cũng đã rối tung lên rồi.” Ian nói và cúi xuống nhìn xấp báo cáo “Hành động khẩn cấp” của tôi. “Anh giúp em phát những tờ này được chứ?”

“Ừ, tất nhiên.” Ian tỏ ra tử tế. “Anh làm được mà.”

Cho đến khi tôi giải thích xong với mọi người về tầm quan trọng của hoạt động Ân xá Quốc tế và mọi người bắt đầu viết những lá thư đầu tiên để kêu gọi trả tự do cho những nhà hoạt động chính trị thì Nick mới xuất hiện.

Vì Ian đã ngồi bên cạnh tôi nên Nick đứng phía trước bàn.

“Rất vui gặp cậu ở đây, Colt.” Ian cười khẩy. Trông anh ấy lúc này hệt như một con rắn hổ mang đang cuộn tròn và giương những chiếc vẩy lên chuẩn bị cho một cuộc chiến mất còn. Một thái độ không lấy gì làm thân thiện.

Issie lấy hai bàn tay che mặt lại như để tránh chứng kiến một cuộc xung đột không khoan nhượng.

Tôi đưa mắt nhìn Nick. “Anh đến muộn đấy.”

Nick cười đáp lại tôi. Một vài nhánh cây nhỏ còn bám lại trên chiếc áo len của anh ấy.

“Anh đã có một số chuyện cần giải quyết.” Nick gầm gừ, liếc nhìn Ian. Họ diễn nguyên một màn “Ta là số một  Không ta mới là số một” bằng một trận đấu bằng mắt và ưỡn ngực làm dáng. Devyn thì thầm vào tai Issie nhưng cũng đủ để chúng tôi nghe thấy, “Thỉnh thoảng bọn họ thật đáng thương.”

Issie cũng thì thầm, “Tớ biết.”

Nick gỡ mấy nhánh cây trên áo rồi thong thả nói. “Phải, nhiều lúc bọn anh như thế đúng không?”

Nick nhìn và mỉm cười với tôi. Tim tôi lại đập loạn xạ vì cảm thấy bối rối trước những tình cảm đã nảy nở trong lòng nhưng phải cố ghìm lại điều đó nhưng nó lại là sự thật. Con tim thường đi ngược lại với lý trí của mình. Đó là lý do hoàn toàn hợp lý giải thích vì sao mà người ta mắc chứng Cardiophobic, nghĩa là sợ con tim.

“Anh xin lỗi, anh đến trễ. Chỉ cho anh biết phải làm gì đi Zara.” Tôi thề là lúc ấy Ian đã bẻ đôi cây viết của anh ta. Tôi đứng dậy và đưa cho Nick lời yêu cầu giúp đỡ của tổ và vài tờ giấy.

Trong suốt buổi học mỹ thuật ở trường, bầu trời khá đẹp – ít mây và trong vắt. Đó là khung cảnh mà các họa sỹ thường lấy cảm hứng để sáng tác, nó cũng khiến cho một cô gái đến từ Charleston như tôi phải mỉm cười và cảm thấy dễ chịu. Những sắc màu tươi sáng từ khu rừng khiến tôi cứ nhìn chăm chú ra ngoài suốt buổi học. Tôi đang làm một bức tranh về một con đại bàng bằng kỹ thuật dán giấy nhưng đầu óc tôi lúc nào cũng bị lũ yêu tinh và hình ảnh những người tù chính trị choán lấy.

Tôi xé một miếng giấy kim tuyến màu đỏ dán lên cánh bên trái của con đại bàng để trông sinh động hơn. Khi tôi đang dán keo vào miếng giấy thì Nick bước vào và ngồi ở chiếc bàn bên cạnh tôi.

“Anh ngồi đây được chứ?” Anh hỏi.

Tôi gật đầu. Tim tôi lại bắt đầu những nhịp đập loạn xạ và hạnh phúc. Tôi tự hỏi tại sao anh ấy lại thích ngồi gần bên tôi. Đừng để mất bình tĩnh. Đừng để điều đó làm hỏng mọi thứ. Có thể anh ấy chỉ muốn nói chuyện về lũ yêu tinh thôi mà.

Nick đi về phía ngăn tủ của mình và lấy tác phẩm của anh ấy ra, đặt lên bàn. Đó là bức tranh về một con sói với dáng đi hiên ngang giữa khu rừng. Cả bức tranh được Nick làm bằng giấy cuộn.

“Đẹp đấy.” Tôi chỉ vào bức tranh và nói.

Nick mỉm cười. “Của em cũng đẹp lắm.”

Hai chúng tôi ngồi trong im lặng một lúc lâu. Tôi ước anh ấy nói điều gì đó. Bất cứ điều gì, hoặc là một điều gì đó tốt đẹp.

“Anh quá kín đáo.” Tôi buột miệng nói.

Nick cười. “Không giống em sao?”

“Em đâu có đến ngồi với anh.”

“Đúng thế. Nhưng tối qua em đã bảo anh là bạn của em.” Ánh mắt Nick sáng long lanh.

“Suỵt. Có những điều không bao giờ nên nhắc lại đâu anh.”

Nick đặt tay lên ngực, vờ như đau đớn. “Em chả nói thế sao?”

“Em thật ngớ ngẩn.”

“Không phải thế đâu.”

“Thật thế mà.”

Nick luôn vừa cười vừa nói. “Zara, em không ngớ ngẩn đâu.”

Tôi xé một miếng giấy khác và tỉa cho nó hoàn chỉnh bằng con dao Exacto. “Vâng. Đúng thế...”

Tôi ngập ngừng chốc lát rồi nói thêm: “Một người bạn thực sự không bao giờ nhắc đến những điều đáng xấu hổ của bạn bè mình bởi vì nó sẽ khiến bạn mình rơi vào tình trạng khó xử.”

“Khó xử à?”

Tôi giơ con dao lên vờ như định đâm vào tay Nick. Và tất nhiên điều đó lọt vào mắt của cô giáo mỹ thuật.

Cô chỉ chiếc súng phun keo và nhắc: “Zara!”

“Chỉ đùa thôi ạ.” Tôi nói.

“Tôi có cần phải yêu cầu cậu Nick sang chỗ khác không? Phải chăng chúng ta có một tình yêu nhỏ trong buổi chiều nay?”

Trong lớp bắt đầu vang lên tiếng cười khúc khích. Tôi cảm thấy mặt mình đang đỏ bừng lên. “Không. Không sao ạ. Anh ấy ngồi đây cũng được.”

“Chắc chắn là vậy rồi.” Một vài đứa con gái ngồi ở bàn bên thì thầm.

“Quay lại với công việc nào mọi người.” Cô giáo kéo chiếc áo ngực xuống và làm lộ ra khe ngực của mình. “Hãy để Nick và cô bé mới đến của chúng ta được yên.”

Tôi tỏ ra cau có và đâm chiếc dao xuyên qua tờ báo.

“Em ghét bị gọi là người mới.”

“Tại sao?”

Tôi liếc nhìn Nick, cố không để ánh mắt, khuôn mặt và bàn tay của anh ấy làm mình xao động. Tôi không trả lời.

Chúng tôi lại rơi vào im lặng, chăm chú với công việc của mình. Tôi cảm nhận được sự truyền cảm của anh ấy thật mãnh liệt, kể cả hơi ấm đang tỏa ra từ người anh. Thật tuyệt!

Và tôi là người mở miệng trước: “Sáng nay em đã đến văn phòng, cô Nix đã nói với em một điều hết sức kỳ quặc. Cô ấy bảo em nên mặc áo trái mỗi khi ra ngoài vào ban đêm.”

“Cái gì?”

“Em biết. Kỳ quặc phải không?” Tôi nhấn mạnh, “Mặc áo trái.”

“Ừ.”

“Người ta nói yêu tinh sẽ làm cho con người bị mất phương hướng khi họ ở một mình trong rừng. Nhưng họ sẽ được bảo vệ nếu mặc áo trái.”

Nick phết keo lên mấy miếng giấy. “Rõ ràng là kỳ quặc. Anh đã nói với bà em về chuyện này.”

“Ừ. Anh nói với em rồi mà.”

“Nội Betty sẽ có nhiều chuyện để nói với em tối nay đấy.”

“Sao anh không nói luôn với em ngay bây giờ?”

“Tại vì...”

“Tại vì sao?”

Nick nhìn xung quanh. “Có thể mọi người sẽ nghe thấy.”

“Nhưng ít nhất anh cũng cho em biết một chút gì đó chứ.”

“Em đang dỗi kìa. Giận dỗi không tốt đâu. Nó khiến em quá đáng yêu.”

Tim tôi như tan ra và vẻ mặt Nick bắt đầu thay đổi. Hai mắt khép lại. Anh ấy đột nhiên tỏ ra nghiêm túc.

“Nói với em đi.” Tôi nài nỉ.

“Không thể được.”

“Làm ơn đi mà.”

“Anh đã hứa với bà Betty.”

“Thì sao?”

“Em biết rõ là không thể lừa dối bà Betty mà.”

“Ừ. Rõ rồi.” Tôi bỏ cuộc.

Sau một lúc lấy đủ tự tin, tôi nói với Nick. “Nếu chúng ta là bạn, em nên biết rõ về anh.”

“Được thôi.”

“Ừm.” Tôi nghĩ giây lát và hỏi. “Bố mẹ anh làm gì?”

“Bố mẹ là những nhà nhiếp ảnh tự do. Họ đi rất nhiều nơi.”

“Thật sao? Đi những đâu?”

“Tất cả mọi nơi. Họ đang làm một bộ phim ở tận châu Phi.”

“Không thể nào.”

“Thật mà.”

“Tôi bắt đầu dán keo vào những mẩu giấy của mình. Nó dính vào ngón tay tôi một ít. “Và anh hầu như ở một mình?”

“Ừ.”

Tôi rùng mình. Thật khủng khiếp. “Anh có ghét họ vì để anh một mình không? Có bao giờ anh cảm thấy bị bỏ rơi không?”

Nick lắc đầu nói: “Anh thuộc về nơi này.”

“Thật triết lý.” Tôi đưa tay sờ lên đầu, chỗ bị sưng. Nó vẫn còn đau. Tôi thắc mắc liệu nội Betty có kể với mẹ về điều này không.

Ánh mắt Nick trở lại bình thường. “Không. Đấy là sự thật.”

Rõ ràng anh ấy đã vượt qua được những chuyện này. Nhưng tôi vẫn tiếp tục, vì tôi không thích có sự khác biệt giữa tôi và anh ấy.

“Sẽ rất thú vị nếu biết được anh thuộc về đâu.” Tôi nói.

“Một ngày nào đó em sẽ biết thôi, Zara.”

Tôi nhún vai.

“Em nghi ngờ điều đó.” Tôi luôn có rất nhiều bạn nhưng tôi vẫn cảm thấy mình không thể hòa nhập được với tất cả. Mẹ nói rằng đó là cảm giác thường thấy của tuổi mới lớn và tôi ghét phải nghe điều đó.

“Em không nghĩ là mình sẽ tìm thấy một nơi nào đó.” Giọng tôi trầm xuống và thì thầm. “Em không phải là người phù hợp với nơi đó.”

“Anh chắc chắn là em sẽ tìm thấy mà.”

“Thật chứ?”

“Hoàn toàn chắc chắc.”

Nick chỉ tay về phía hộp keo. “Anh dùng một ít được chứ?”

Tôi với lấy nó và đưa cho anh. Cùng lúc đó, Nick cũng đưa tay ra và ngón tay của chúng tôi chạm vào nhau. Ngay lúc ấy, chiếc bóng đèn phía trên chúng tôi tối dần lại rồi vụt tắt.

Mọi người trong phòng rền rĩ mặc dù ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào vẫn đủ để nhìn thấy mọi thứ, nhưng không đủ để chúng tôi tiếp tục công việc của mình.

Ngón tay của Nick chạm vào tôi rất nhẹ nhàng, đến nỗi tôi không cảm thấy anh ấy chạm vào mình. Ánh sáng trong tôi như đang bừng lên và dường như nó không bao giờ tắt đi. Tôi nhìn vào đôi mắt của anh.

Nick ngả người ra sau và nói: “Thật khó nếu chỉ là bạn của em thôi.”

Điện được bật trở lại.

“Nguồn điện bị yếu một chút thôi,” Cô giáo mỹ thuật nói vui. “Zara, chào mừng em đến với Maine, vùng đất của sự thiếu điện.”

Nick nói nhỏ vào tai tôi. “Anh nghe nói em không đi xe đến trường.Anh đưa em về sau giờ chạy nhé.”

“Được ạ.” Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng điều thực sự tôi muốn làm lúc này là đứng lên và nhảy một điệu hạnh phúc. Nick sẽ đưa tôi về nhà.

Devyn đợi chúng tôi bên ngoài lớp mỹ thuật.

“Sao vậy?” Mặt Nick lộ rõ vẻ lo lắng. “Không có chuyện gì với Issie chứ?”

“Vâng.” Devyn ra hiệu cho chúng tôi đi theo cậu ấy. “Tớ tìm thấy thứ này.”

Devyn dẫn chúng tôi đến một nơi kín đáo ở cuối hành lang. Có một cánh cửa màu đỏ dẫn đến nơi để tủ cá nhân và một cánh cửa khác dẫn đến buồng điện. Một nơi hoàn toàn yên tĩnh. Nick và tôi ngồi xuống cạnh Devyn.

“Được rồi.” Devyn nói. “Có vẻ không hay lắm.”

“Nói rõ đi.” Nick giục.

“Chúng hôn con người.” Devyn nói.

Tôi cười và hỏi: “Ai hôn con người chứ?”

“Yêu tinh.” Devyn giải thích và lôi cuốn sách mượn ở thư viện ra. “Nghiêm túc đấy, Zara.”

“Ừ. Tớ xin lỗi. Chúng hôn con người.” Tôi nhắc lại và nhìn Nick, người chưa bao giờ hôn cô gái nào.

Có lẽ Devyn đã trông thấy tôi nhìn vào môi của Nick vì thế giọng cậu ta có vẻ thất vọng. “Đây không phải là một nụ hôn bình thường. Nó rất nguy hiểm và có thể giết chết cậu.”

“Một nụ hôn mãnh liệt.” Tôi nói.

“Zara...” Nick nhắc tôi.

Tôi khoát tay và dựa lưng vào tường. “Xin lỗi.”

Devyn chỉ vào tôi và nói: “Đừng có ngắt lời tớ nữa và cũng đừng cố giấu nỗi sợ hãi của cậu bằng những lời châm chọc như thế nữa, cho dù tớ rất thông cảm với cậu chuyện đó. Nghe này, nụ hôn sẽ đem lại cho yêu tinh chúa một nguồn sức mạnh từ linh hồn của người phụ nữ và biến người đó thành yêu tinh.”

“Thế nghĩa là sao?” Nick hỏi.

“Mình không chắc lắm.” Devyn tiếp tục, “nhưng nếu người phụ nữ hoàn toàn là con người và không mang dòng máu của yêu tinh thì cô ta sẽ bị giết.”

“Đợi đã.” Tôi nói. “Vậy có nghĩa là con yêu tinh đực hôn một người con gái nào đó. Cô ta sẽ hoặc là chết hoặc là trở thành nữ chúa. Và một phần linh hồn của cô ta sẽ thuộc về con yêu tinh đực đúng không?”

“Đúng thế.”

“Thật khủng khiếp.” Tôi nói. “Cậu nói là nếu cô ta hoàn toàn là con người? Vậy cô ta còn có thể là gì khác sao?”

Devyn nhún vai. “Cô ta có thể đã có sẵn dòng máu yêu tinh trong người. Theo như cuốn sách này thì có rất nhiều người có nguồn gốc từ yêu tinh, hoặc cô ta...” Devyn liếc mắt nhìn Nick rồi nói tiếp, “có thể là người thú.”

“Lại là người thú? Người hóa sói sao?” Tôi lắc đầu và đứng dậy. Chiếc vòng tay tuột xuống dưới cổ tay. “Chuyện này thật điên rồ.”

“Sao thế Zara?” Nick cũng đứng dậy. Anh cầm lấy tay tôi. “Em đã tin hơn một nửa chuyện này rồi mà.”

“Em biết! nhưng cái gọi là nụ hôn có thể lấy đi linh hồn, rồi dòng máu yêu tinh và người hóa thú, tất cả những thứ này thật điên rồ.” Tôi giật lấy cuốn sách từ tay Devyn rồi bỏ đi. “Nó thật điên rồ đối với em.”


Malaxophobia

Sợ đùa giỡn với tình yêu

Tôi và Nick rời buổi tập chạy sớm vì đầu tôi vẫn còn hơi choáng.

“Tớ có thể đưa cậu ấy về.” Ian nói khi anh ấy nhìn thấy Nick dẫn tôi rời đường chạy.

Nick giơ hai tay lên và nói, “Không. Tớ đã nhận việc này rồi.”

Thầy Walsh gặp chúng tôi ở bãi đỗ xe, cũng là đoạn cuối của đường chạy. Thầy đang dựa lưng vào một chiếc bán tải màu nâu sẫm, trên tay cầm tập danh sách lớp. Khi nhìn thấy tôi, thái độ của thầy bỗng nhiên thay đổi.

Thầy lắc đầu nhìn tôi, “Đừng tự khiến mình trở nên nặng nề như thế, Zara.”

“Em không phải thế, thưa thầy.”

Thầy nhìn chằm chằm vào tôi. Một chút khó chịu hiện lên nơi khóe mắt thầy. Tôi không biết nên nói hay vờ như không để ý đến.

“Được rồi. Ngày mai em không phải tập nữa.” Thầy ra lệnh. “Tôi có lỗi khi nghĩ rằng em có thể ra sân hôm nay. Bà Betty sẽ giết tôi mất.”

“Nhưng...”

“Không nhưng gì cả.” Thầy chỉ tay sang Nick. “Đưa cô ấy về nhà đi.”

Nick ra vẻ tuân lệnh. “Vâng, thưa thầy.”

“Châm biếm người khác không phải là con người em đâu Colt.” Thầy mỉm cười nói với Nick. Rõ ràng thầy chỉ nổi giận với riêng mình tôi, không phải với một người xuất sắc luôn được mọi giáo viên yêu mến như Nick. Nếu tôi là con trai chắc hẳn thầy sẽ để tôi chạy vào ngày mai.

“Em muốn được tập luyện vào ngày mai, thưa thầy.” Tôi nài nỉ. “Ngày mai em sẽ khỏe thôi.”

“Chúng ta không tập luyện vào ngày mai.” Thầy trả lời.

Vậy là đã rõ. “Nó nằm trong kế hoạch.”

Thầy Walsh như đã trút bỏ cơn giận của mình, xoa tay lên đầu và nói với chúng tôi. “Ta không muốn giấu hai đứa làm gì. Chúng ta vừa nhận được tin Jay Dahlberg đã mất tích.”

“Mất tích ạ?” Trời đất như quay cuồng. Nick nắm lấy tay tôi.

“Cậu ta không trở về nhà kể từ sau giờ tập ngày hôm qua. Bố mẹ cậu ta không có tin tức gì về cậu ấy cả.” Thầy Walsh bắt đầu xoa tay lên cổ. “Cậu ta không phải là đứa trẻ có thể bỏ nhà đi.”

“Rồi cậu ta sẽ xuất hiện thôi.” Tôi đặt tay lên vai thầy.

“Đứa bé lần trước vẫn chưa quay về.” Thầy trở nên ủ rũ hơn và bắt đầu dụi tay vào mắt. “Lạy chúa, ta chưa bao giờ nghĩ chuyện này lại xảy ra thêm một lần nữa.”

Tôi nuốt nước bọt rồi nhìn thầy, nhìn sang Nick. Có một tờ giấy gói kẹo Cheetos nằm dưới chân tôi. Chú mèo may mắn màu da cam bị giẫm lên và nằm dưới lớp băng. Nó đã bị vứt bỏ, lãng quên. Tôi cúi xuống nhặt nó lên và cất vào túi. Cảm giác chóng mặt khiến tôi loạng choạng.

Nick mở cửa chiếc Mini Cooper để tôi bước vào, trong khi thầy Walsh nhìn vào tập danh sách trên tay. Đột nhiên, giọng thầy vang lên phía sau tôi. “Đừng làm điều gì dại dột nhé, Zara.”

Tôi chui người vào xe. Thầy nói thế là ý gì? Đừng làm điều gì dại dột sao? Tôi cá là thầy không nói như thế với Nick. Là một người theo chủ nghĩa hòa bình nên tôi chỉ im lặng không trả lời.

Tôi thắt dây an toàn trong khi Nick nói gì đó với thầy. Chúa ơi, thêm một người nữa lại mất tích. Tôi nghĩ thầm.

Jay Dahlberg là một anh chàng cao to, với mái tóc hoe và một nụ cười khá là ngốc ngếch. Cậu ta có vẻ là một người tốt. Thỉnh thoảng cậu ta đi chung với Ian.

Tôi nuốt nước bọt và bắt đầu quan sát chiếc xe của Nick. Tối hôm trước, tôi đã không để ý nhiều lắm đến nó. Những chiếc ghế màu nâu pha với màu đỏ huyết. Nó có mùi của Nick, mùi của rừng, mùi của sự mạnh mẽ. Tôi nhấc chân lên khỏi mấy quyển sách nằm lăn lóc dưới sàn xe. Đầu ngón chân tôi chạm vào một nhúm lông màu nâu.

Chắc hẳn Nick có nuôi một con chó. Nó có mùi thoang thoảng của những con chó, đúng hơn là mùi của chất bảo quản cây thông noel. Tôi nhặt một cuốn sách lên, nó có tựa là “Những tin tốt của Edward Abbey”. Một bài thơ nhỏ về ngày hậu tận thế. Khá thú vị.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ấy, Nick, là yêu tinh? Anh ấy có những hạt bụi bám trên áo và cứ cho là anh ta không bao giờ hôn các cô gái. Mặc dù, Nick không phải là người đã chỉ tay về phía chúng tôi nhưng nếu anh ấy là tay sai của hắn ta thì sao? Liệu nói thế có chính xác không nhỉ? Những kẻ tay sai?

Tôi đặt cuốn sách trở lại sàn xe.

Nick và thầy Walsh như đang tranh cãi về điều gì đó. Tôi bật chìa khóa xe và nhấn nút kéo cửa sổ xuống để nghe ngóng nhưng hầu như chẳng nghe thấy gì.

Một luồng gió lạnh thộc vào. Khí lạnh cộng với mồ hôi trên người khiến tôi cảm thấy ớn lạnh, vì thế tôi đóng cửa sổ lại và bật hệ thống sưởi lên. Hơi ấm bắt đầu tỏa ra và cuốn theo đám lông ở dưới sàn bay lên.

Nick nhảy vào xe. Anh ấy là một con người thực sự.

“Nói chuyện đủ lâu rồi à.” Tôi buông lời châm chọc và trút bỏ hết mọi nghi ngờ về Nick.

Nick quắc mắt nhìn tôi và lùi xe ra khỏi bãi đỗ. “Anh và thầy Walsh vừa có một cuộc nói chuyện nhỏ.”

“Giống như hai người vừa cãi nhau.”

“Chỉ là nói chuyện thôi.” Nick nói chậm rãi nhưng lái xe vụt ra khỏi bãi đỗ như thể có một cơn bão đang đuổi chúng tôi ở sau lưng.

“Thế nào cũng được.”

“Anh không nghĩ là chúng ta nên tiếp tục tập luyện nữa. Thầy Walsh tất nhiên không đồng ý vì ông ấy muốn giành chiến thắng ở cuộc thi cấp tiểu bang.” Nick mím môi chốc lát rồi nói tiếp. “Anh phát ốm lên vì chuyện của Jay Dahlberg. Anh đã không thể ngủ được kể từ khi Devyn bị tấn công vào tháng trước. Anh đã cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng anh không thể nào gắn kết mọi chuyện lại với nhau được. Bọn yêu tinh. Ý anh là có bao nhiêu người thực sự tin vào yêu tinh?”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi anh.” Tôi nắm tay Nick và giữ chặt lấy nó. “Cứu thế giới không phải là công việc của anh.”

“Nhưng đó là việc anh phải làm.” Nick nói một cách chắc nịch. Tôi có thể cảm nhận được dòng máu nóng đang tuôn chảy trong con người anh. “Em cũng đang cố gắng và thực sự cố gắng để làm được điều đó.”

“Tại sao? Tại sao em phải cố gắng làm một việc quá sức như vậy?”

Tay anh vẫn nắm lấy tay tôi. Sau đó anh nhìn vào mắt tôi. “Tại sao em phải làm thế?”

Từ sâu thẳm con người tôi, nỗi tức giận bắt đầu trỗi dậy.

“Vì em không thể cứu được ba mình. Đó là lý do. Anh hài lòng rồi chứ?”

Tôi giật tay ra khỏi Nick nhưng anh ấy giữ chặt lấy nó. Nick tấp xe vào vệ đường và dừng lại.

“Không. Anh không hài lòng gì cả. Anh cảm thấy vinh dự khi em nói với anh điều đó.” Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi.

“Em xin lỗi. Em không hiểu tại sao mình lại dễ nổi nóng như thế.”

“Được rồi em.” Những ngón tay anh vuốt nhẹ lên tay tôi.

Anh tháo dây an toàn rồi quay người sang phía tôi, thân hình anh che kín ô cửa sổ bên kia. Chúa ơi anh thật to lớn. Anh đặt một tay lên tay lái, tay kia đặt ra sau ghế ngồi của tôi. Những ngón tay rắn chắc của anh gõ nhẹ vào thành ghế. Tôi quay người sang đối diện với anh.

“Tay em không sao chứ?” Anh hỏi như thể mọi chuyện đang diễn ra trong một khung cảnh hết sức bình thường.

“Không sao.”

“Còn đầu thì sao?”

“Cũng không sao.” Tôi chẳng còn câu trả lời nào khác. “Anh đang chuyển chủ đề đấy.”

Anh cười. “Anh biết. Tất cả những cô gái ở đây đều tranh thủ cơ hội để kể với anh về những nỗi đau mà họ đang trải qua, về chuyện quần áo, mua sắm, rồi cách mà bố mẹ đối xử với họ.”

“Em không giống họ.”

“Phải rồi.”

“Em không thích người khác thương hại mình.”

Anh nhíu mày. Tôi nâng cánh tay mình lên và nhìn thấy chỗ bị xước tối hôm qua. Nó không đến nỗi nghiêm trọng lắm, chỉ bị vạch một đường nhỏ dọc cánh tay.

Anh cầm lấy cổ tay tôi. Sự dịu dàng của anh khiến tôi như run lên.

“Em có biết vết xước này giống cái gì không?” Anh hỏi tôi.

Tôi lắc đầu.

“Nó là dấu hiệu của sự che chở.” Nick vạch một đường phía trên vết thương nhưng không chạm vào nó.

“Anh biết về những dấu hiệu sao?” Tôi ngạc nhiên. Trông anh giống như người chỉ biết mỗi chuyện thể dục thể thao. Nhưng rõ ràng anh đã đọc những gì Edward Abbey viết. Anh thực sự là người như thế nào?

“Em biết chứ?”

Nỗi buồn bao trùm lên tôi. Tôi nhớ lại hình ảnh mẹ đang đoán vận mệnh của tôi bằng cách tung con xúc xắc bằng đá với những dấu hiệu kỳ bí trên đó lên không trung và rơi xuống chiếc bàn uống nước ở phòng khách. Mẹ nhìn con xúc xắc, giả vờ nói về người bạn trai của tôi trong tương lai và mỉm cười. Sau đó, ba bắt đầu đoán về vận mệnh của thế giới.

Tôi nén cảm xúc của mình xuống.

“Mẹ em rất thích những dấu hiệu kỳ bí. Còn ba em, ba dượng em thực sự đam mê.”

“Là con trai của bà Betty à?”

“Vâng.”

Tôi bỏ tay khỏi anh và đặt vào lòng. Sau đó tôi nhận ra anh cũng làm y hệt tôi. “Anh vẫn cố tình khiến em đau lòng sao.”

Nick nhún vai, chẳng có vẻ gì là ăn năn cả.

“Như thế không công bằng.”  Tôi nói.

“Em muốn anh phải công bằng à?”

“Những người anh hùng luôn công bằng.”

“Anh hùng hả?”

“Chẳng phải đó là điều anh muốn sao, thưa ngài cứu tinh?”

Tôi đưa tay chạm vào lỗ thông hơi, nơi dùng để bơm không khí vào trong xe. Tôi bật nó lên rồi lại tắt đi như không còn chuyện gì khác để làm. Sau đó, tôi di mấy ngón tay lau sạch những đám bụi bám trên chiếc đồng hồ báo tốc độ.

“Được rồi. Cứ hỏi đi?”

“Thật hả?”

Có hàng ngàn câu hỏi mà tôi muốn hỏi anh. Chuyện gì đã xảy ra với Devyn? Tại sao Maine lại lạnh lẽo? Anh và thầy Walsh đã tranh luận về việc gì? Làm sao để tìm thấy Jay Dahlberg và đứa trẻ ở Beardsley? Tại sao anh lại mang những phẩm chất của người hùng?

Nhưng tôi đã không hỏi bất cứ câu hỏi nào trong số đó. Thay vào đó là một câu hỏi ngu ngốc nhất mà tôi từng hỏi. Một câu hỏi thật trẻ con. Và sau khi thốt ra, nó khiến lưỡi tôi như đông cứng.

“Anh thích em chứ? Anh biết đấy, ý em là anh có thích em không?”

Tôi co rúm người lại và lấy hai tay che mặt vì ngượng. Mùi máu và bụi bẩn sộc vào mũi. Có cái gì đó trong tôi đang chìm xuống. Nhưng nó là cái gì? À, tôi biết rồi, đó là tất cả lòng tự trọng mà tôi có.

“Em có thể rút lại câu hỏi của mình không?” Tôi nói khe khẽ và hai tay vẫn che lấy mặt.

Tôi lén nhìn anh qua kẽ tay. Câu trả lời của anh sẽ là “Không, em không thể rút lại được” hay “không, anh không thích em”? Tôi tự nghĩ.

Anh đưa tay nắm lấy tay tôi và kéo nó ra để có thể nhìn thấy mặt tôi hoặc cũng có thể để tôi nhìn thấy anh, tôi đoán thế.

“Không, em không rút lại được đâu. Vì đó là câu hỏi của em.” Anh nói một cách nhẹ nhàng, ấm áp và hết sức dịu dàng khiến tôi không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. Đó là điều mà người ta hay gọi là “tan chảy”.

“Ồ. Được thôi.” Tôi đáp.

Ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi. Tôi không thể cưỡng lại trước đôi mắt của anh, cuốn hút, long lanh và chứa đựng tất cả mọi điều tôi muốn biết về anh.

“Vậy câu trả lời của anh là gì?” tôi thì thầm.

Cặp mắt của anh mở to hơn. Tôi như ngừng thở. Lặng im chờ đợi câu trả lời.

“Anh thích em, Zara.” Anh nói.

Tôi bắt đầu thở ra. Niềm vui như đang dâng trào trong tôi. Tôi nhớ lại quãng thời gian dựa vào anh trên chiếc ghế ở nhà nội. Tôi vẫn nhớ cái cảm giác được gục đầu vào ngực anh, thật dễ chịu và an toàn. Có phải tôi không thể thoát ra khỏi những ảo giác đó? Có lẽ cú chấn động chưa đến mức khiến tôi bị bại não? Hay có lẽ điều mà tôi đang hy vọng không quá xa tầm tay.

Những chiếc lá vàng úa bị gió thổi bay ngang qua đường trông thật đẹp.

“Anh thích em?” Tôi nhắc lại câu hỏi. Bởi vì tôi muốn chắc chắn rằng tôi nghe rõ những gì anh đã nói và hơn nữa đó là những điều mà anh thực sự muốn nói.

Anh gật đầu và trả lời. “Rất nhiều.”

“Anh thích em rất nhiều sao?”

Anh buông tay tôi ra và đỡ lấy cằm tôi. “Quá nhiều là khác.”

“Quá nhiều à?” Tôi cố gắng giữ cho giọng mình được bình tĩnh. “Chẳng phải thế đâu.”

“Nếu anh chỉ biết...”

“Hãy nói điều đó với anh sau.”

Anh nghiêng người sát lại gần tôi hơn. Thêm một chút nữa. Ôi lạy chúa, tôi nghĩ anh sắp hôn tôi. Và anh gần thêm một chút nữa. Được rồi. Rõ ràng, anh chẳng phải là yêu tinh đúng không?

Bỗng nhiên anh ngồi thẳng dậy, cả người cứng đờ như vừa bị sốc. Hai mắt đờ đẫn. Tôi thề là mũi của anh tắc lại giống như vừa bị dị ứng với mùi tóc của tôi hay thứ gì đó. Và anh buông một câu cụt lủn: “Em vào nhà đi. Anh phải đi bây giờ.”

“Đi? Anh đi đâu?”

Chuyện gì thế này? Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Không phải anh định hôn tôi sao? Tôi có thể tưởng tượng được chuyện này không? Tim tôi như rơi vào khoảng không và lặng im. Tôi không biết nó còn đập nữa hay không. Có một lỗ hổng rất lớn ở đó. Anh chẳng thích tôi chút nào phải không?

Tôi muốn cầm lấy tay anh và giữ anh ở lại. Nhưng tôi đã không làm thế và sẽ không làm thế. Tôi không đáng phải làm thế. “Anh sẽ đi đâu?”

“Vào rừng. Rồi anh sẽ quay lại ngay.”

Nick nhảy ra khỏi xe và chạy thẳng vào rừng, không kịp đóng cả cửa xe. Tôi mở cửa bước ra, đóng nó lại rồi đứng bên cạnh chiếc xe.

“Nick. Chuyện gì vậy?”

“Em vào nhà đi. Đóng cửa lại và đừng cho ai vào ngoại trừ anh và bà Betty. Anh sẽ quay lại ngay.”

Anh chỉ hơi quay đầu lại nói với tôi và tiếp tục chạy. Lạy chúa, anh ấy nhanh quá, nhanh hơn cả những lúc trên đường chạy. Tôi chưa từng thấy anh chạy nhanh như thế, tôi nghĩ Ian cũng không thể nào sánh kịp.

Mọi thứ trong tôi đang đổ vỡ, suy sụp, nó không trống rỗng như nỗi đau mà tôi gánh chịu cách đây ít lâu. Nhưng không. Cái cảm giác mà tôi đang có lúc này cũng chính là cảm giác mà tôi đã trải qua lúc ba chết. Đột ngột. Nhức nhối. Day dứt.

“Anh sẽ quay lại ngay.” Anh hét lên như một cô đồng rồi chạy thẳng vào rừng, biến mất sau những lùm cây rậm rạp và bóng tối che phủ.

Tôi vòng sang đóng cách cửa xe của anh lại và cảm thấy run run. Mặt trời bắt đầu lặn.

“Vào nhà đi Zara.” Tiếng anh vang lên lần nữa. Tôi không nhìn thấy anh nhưng giọng nói vẫn văng vẳng đâu đó, xa xăm, yếu ớt. “Vào nhà đi.”

Tôi bước vào nhà.

Nhận xét