Chương 6 - Death Angel




(Chuyển ngữ: daisy_chrys1310)



Drea ngủ quá giấc, và cuối cùng cũng kéo được bản thân ra khỏi cảm giác ngập ngụa như thể cô đang vỡ vụn, cả cơ thể lẫn tâm hồn. Bốn giờ quan hệ tình dục, ngay cả thật sự là tuyệt, thì có lẽ cũng chỉ nghe tuyệt vời theo lý thuyết, nhưng đó không phải là thứ cô muốn thực hiện lại lần nữa, kể cả có dấy lên những mối cảm xúc đi kèm theo nó. Cô không thể phủ nhận niềm hoan lạc thuần chất, nhưng cô muốn nó là thứ trong tầm kiểm soát. Cô có được còn hơn cả một cái đầu tỉnh táo trong khi diễn xuất, và chăm sóc những nhu cầu của bản thân cô sau đó, khi cô ở một mình. Cứ nhìn vài lần cực khoái đã khiến cô ra sao, dẫu cho kết quả câm lặng của nó chỉ diễn ra trong tạm thời. Cô sẽ không bao giờ mắc lại cái lỗi ấy một lần nữa; nếu có ai đó bị biến thành kẻ ngốc, thì đó sẽ là gã kia chứ không phải cô.

Vào buổi sáng cô đã không để lộ một bản thân yếu đuối ra trước tấm gương; cô sửa nó lại cho ngay ngắn và tập trung vào những gì đang hiển hiện ngay trước mắt cô lúc này, chứ không phải hình ảnh phản chiếu đã từng ở đó nhiều năm trước. Cô không còn là cô gái dễ bị tổn thương, ngốc nghếch đó nữa, bởi nghĩ về chính bản thân cô chỉ tốn thời gian mà thôi.

Thực tế đã đủ tệ rồi, cô trách cứ, quay đầu hết bên này đến bên kia để cô có thể xem xét lại mình. Gương mặt cô nhợt nhạt, trừ khi cô tính đến quầng thâm mờ bên dưới đôi mắt căng mọng của cô, và mái tóc cô quá rối bù đến mức nó trông như thể có một bầy chuột vừa mới vật lộn trong đó. Có lẽ chỉ là do cái tôi, nhưng cô không hề muốn mình trông đáng thương hại. Cô không thể tẩy sạch tất cả những tàn tích còn sót lại của ngày hôm qua, nhưng cô chắc chắn có thể trông khá hơn thế này.

Lần đầu tiên từ trước đến giờ, cô khóa cánh cửa phòng tắm trước khi cởi quần áo. Cô không quan tâm Rafael nghĩ gì, cô cũng không quan tâm nếu hắn có không thích đi chăng nữa.

Cô nhặt chiếc lược lên và tấn công dữ dội vào những nút tóc rối trên mái tóc cô, rồi bước xuống dưới vòi hoa sen và tắm với loại gel thơm mùi nước hoa ưa thích của cô. Chiều hôm qua cô đã không có thời gian để dùng nước dưỡng tóc, lý do khiến mái tóc cô trở thành một mớ hỗn độn như thế này sáng nay. Lần này thì cô nhớ, và cảm nhận dải tóc dày trở nên mượt hơn bên dưới những ngón tay cô.

Điều đầu tiên cô sẽ làm, cô dứt khoát nghĩ, là cắt trụi cái mớ hổ lốn này. Không những mái tóc của cô quá dễ nhận biết, mà còn cô không thích tóc cô dài và quăn như thế này. Cô có vài lọn gợi sóng tự nhiên nhưng mái tóc quăn tít này là kết quả của những thứ hóa chất hôi thối và tốn hàng giờ để chăm dưỡng. Cô đã chọn lựa vẻ ngoài một cách có chủ đích, biết rằng nó sẽ khiến cô trông phù phiếm và ít có đầu óc hơn, nhưng, chết tiệt, cô mệt mỏi vì nó. Cô mệt mỏi vì phải giả vờ như bản thân mình ngu độn, mệt mỏi phải đặt nhu cầu và ham muốn của ai đó lên trên của chính cô.

Cô kéo chiếc áo choàng lên và buộc chặt thắt lưng, rồi ngay lập tức bắt đầu trang điểm, cảm giác như thể thời gian đang trượt dần ra xa và cô chỉ còn vài giờ nữa để tẩu thoát. Cô không nên ngủ quá lâu như thế, cô nên đặt chuông báo, nhưng cô đã không làm, và giờ cô phải hành động thật mau chóng. Với cái biểu hiện kì dị như cái cách hắn thể hiện với cô, cứ như thể hắn thình lình phát hiện ra một tình yêu sâu đậm dành cho cô ấy – phải, đúng là vậy đấy – cô không thể đoán trước nổi hắn sẽ làm gì tiếp theo, và điều không chắc chắn đó khiến cô hoảng sợ. Hắn là một gã đàn ông nguy hiểm, và cũng là một gã thông minh. Tất cả sẽ mách bảo cho hắn nếu cô lỡ lời hoặc quên che chắn nét mặt của cô. Cô đã không phạm một lỗi nào trong suốt hai năm họ ở cùng nhau, nhưng cô cũng chưa bao giờ ở trên mép vực. Cô không tin hắn, và cô cũng không còn tin bản thân cô có thể giữ nổi tất cả mọi chuyện cùng với nhau được nữa.

Ý tưởng đánh mạnh vào cô, thứ gì đó có thể cho cô một chút lợi thế nếu nó hiệu quả. Nếu không, thì ít nhất vị trí của cô cũng chẳng tệ thêm chút nào. Cô ép bản thân ho. Lúc đầu âm thanh rất nhẹ, nhưng khi cô ho lại lần nữa và lần nữa thì tiếng ho bắt đầu trở nên trầm hơn, khan hơn. Cô ngừng lại sau một phút rồi nói “Chết tiệt” thật lớn, để kiểm tra giọng mình. Giọng cô nghe có vẻ đã khàn, nhưng thế là chưa đủ. Cô ho nhiều hơn nữa, kéo theo tất cả nỗ lực từ sâu trong lồng ngực, và cảm giác như cổ họng của cô bùng cháy. Nếu cô bị ốm, cô sẽ dùng nó để làm cái cớ giữ khoảng cách với Rafael nếu hắn cố gắng ngủ với cô – và cô cũng có lời bào chữa cho việc trông quá xanh xao, điều chẳng là gì ngoại trừ cái tôi của cô đang lên tiếng, nhưng sau ngày hôm qua, cô cần đến từng phần nhỏ của nó để cô có thể mau chóng hoàn thành dự định. Giữa hai người họ, Rafael và gã sát thủ có rất nhiều lý do hay ho để biến cô thành nắm tro tàn.

Cô nghe thấy một âm thanh khẽ vọng lại từ trong phòng ngủ của cô, và cơn rùng mình liền chạy dọc xuống xương sống. Rafael! Cô cuống cuồng mở khóa cửa và kéo nó ra trong cùng một lúc để bước ra ngoài mà không quan sát, như thể cô chưa nghe thấy bất cứ tiếng gì và không hề biết hắn ở đây. Cô lao cả người vào hắn, và giả bộ giật nảy mình. “Em không biết anh ở đây,” cô nói, hài lòng khi nghe giọng mình khàn cỡ nào.

Hắn đặt hai tay lên eo cô và nhíu mày nhìn xuống. “Em ốm à? Giọng em nghe ghê quá.”

“Có lẽ em bị nhiễm cái gì đó,” cô lầm bầm, cúi đầu xuống. “Em tỉnh dậy với một tràng ho.”

Hắn nâng mặt cô lên, đôi mắt đen của hắn sắc lại kiểm tra vẻ nhợt nhạt của cô, phần tăm tối trong đôi mắt cô. Drea rõ ràng phải ép bản thân đứng đây và để hắn chạm vào cô. Hắn là một người đàn ông đẹp trai, với mái tóc đen dày và nét mặt như chạm khắc, nhưng cô chưa bao giờ yêu hắn và trong thời điểm tốt đẹp nhất cũng chỉ tìm thấy duy nhất một niềm khoái lạc yếu ớt với hắn mà thôi. Giờ thì chẳng còn lại gì, chỉ còn nỗi căm ghét cháy bỏng mà cô khó khăn lắm mới có thể chịu đựng nổi.

Yên lặng, cố gắng mang chút đau đớn lên vẻ mặt của cô khi cô ngước nhìn hắn, rồi cô nhắm mắt lại và nuốt xuống. Đứng cho thẳng, cô nhẹ nhàng gỡ ra khỏi vòng tay hắn và đi vào phòng thay đồ của cô. Mở cánh cửa ra, cô bật đèn và nhìn chăm chăm vào căn phòng nhỏ, vào những đôi giày nằm rải rác trên sàn nhà và những giá treo nặng trĩu mắc vào với nhau mà không theo bất cứ một thứ tự nào. “Em cần tìm một công việc,” cô run run nói, chất giọng của một chút mất mát và hoang mang. “Nhưng em không biết nên mặc thế nào.”

Sự thực là, chẳng có cái gì trong phòng thay quần áo của cô phù hợp với chuyện đi săn việc làm, và không có gì mà cô lại ngại bỏ lại phía sau. Tất cả áo quần đã được chọn với chủ đích trưng ra vẻ ngoài của cô, và chúng đều quá sặc sỡ hoặc quá phô bày. Không có thứ nào được cắt may, không có chiếc váy nào đủ dài đến gối – hoặc nếu có, cũng sẽ có một đường cắt được thêm vào ở phần bên váy một cách khêu gợi.

Rafael tiến lại phía sau cô và lần này hắn trượt cả cánh tay vòng lấy người cô, kéo cô dựa sát vào hắn. Hắn cúi đầu xuống, ấn chiếc miệng ấm áp lên thái dương cô. “Anh nghĩ em bị sốt,” hắn lầm bầm. “Em nên ở nhà hôm nay, và khi em cảm thấy khá hơn em có thể lo lắng xem nên mặc cái gì.” Hắn trao cho cô một nụ cười yếu ớt và khoan dung, như thể hắn đang nói chuyện với một đứa trẻ.

“Nhưng em phải…” cô thừa biết cái chết tiệt là cô không hề sốt, bởi vì cô đâu có ốm, nhưng đó chính xác là điều cô muốn hắn nói.

“Không,” hắn cắt ngang. “Em không phải đi đâu cả, và em chắc chắn không cần phải tìm cái công việc khốn kiếp nào. Em không phải làm gì cả, trừ nghỉ ngơi ra.”

Cô đẩy lưng khỏi hắn và rà ánh mắt u sầu trên gương mặt hắn. Cô để đôi môi mình run lên chút ít. “Nhưng… ngày hôm qua…”

“Ngày hôm qua anh là thằng ngu,” hắn mạnh mẽ nói. “Nghe anh này, bé con, anh không biết đã bao nhiêu lần nói với em điều này, nhưng anh không chán em, anh thề đấy. Anh không muốn em đi. Anh muốn em ở lại đây và để anh chăm sóc cho em theo cái cách anh vẫn thường làm. Em không cần phải làm gì cả. Em không đủ khả năng cho bất cứ công việc gì ngoại trừ vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng em giỏi đến chết tiệt trong việc đó.”

Drea buông một tiếng thở dài yếu ớt, và cô ngả đầu vào vai hắn, để hắn đỡ lấy sức nặng của cô. “Em không biết nên làm gì cả.” Dáng vẻ dễ bị tổn thương của cô đã tước sạch vũ khí của hắn, và cũng trao cho cô cơ hội để cô chắn chắn về việc mình có thể kiểm soát biểu đạt của mình. Cô ngờ rằng hắn thực sự thừa nhận sai lầm về việc gì đó – cái đầu tiên – và đáng giận rằng hắn đã hoàn toàn gạt bỏ được những khả năng của cô.

Hợp lý ra thì cái sau cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì cô đã làm việc vất vả đến khốn cùng để khiến hắn nghĩ chính xác như những gì hắn nói, nhưng quỷ tha ma bắt cái lô gic đó đi. Cô đang rơi tự do theo cảm xúc, và bấu víu duy nhất cô có thể túm lấy là những cảm giác hận thù và thịnh nộ. Cô bám lấy chúng, bởi vì không có chúng cô sẽ mãi mãi chẳng ngừng rơi.

Tay hắn trượt lên xuống lưng cô, nhẹ nhàng chà xát. “Đó là điều anh đang nói với em: em không phải làm gì hết. Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục như trước đây. Chẳng có gì phải thay đổi cả.”

Hắn chẳng biết mọi thứ đã thay đổi nhiều chừng nào. Cô không nói gì, chỉ giả bộ như đã nghĩ thông suốt, và rồi ném ra một tràng ho sang một bên. Điều cuối cùng cô muốn là giọng của cô bắt đầu trở lại bình thường.

Hắn ôm lại gần hơn, nhẹ siết lấy cô. “Em nên khiến mọi thứ dễ dàng cho hôm nay, hãy xem xét lại nó nếu ngày mai em cảm thấy khỏe hơn. Nếu anh mang cho em một món quà vào tối nay thì thế nào? Em muốn gì nào?”

“Em không biết,” cô nói, và lại thở dài. “Em nghĩ em sẽ ở nhà hôm nay. Em không cảm thấy muốn đi mua sắm. Anh sẽ làm gì hôm nay? Anh có ở nhà hôm nay không?” Cô chen một chút xíu dấu hiệu của hy vọng mong manh vào trong giọng nói khàn khàn của cô như thể cô thực sự muốn hắn gần bên, mặc dù cô cảm thấy tương đối an toàn cho rằng hắn sẽ không làm thế; Rafael hiếm khi dành cả ngày ở căn penhouse. Hắn thích nhìn ngắm và bị nhìn ngắm, và trừ khi có vài bữa tiệc để tham dự hắn chưa bao giờ mang cô theo cùng.

“Không, anh có việc phải làm. Anh sẽ để lại đôi ba người ở lại đây, được chứ? Nếu em cần bất cứ thứ gì, hay muốn đi đâu, chỉ cần bảo với bọn chúng.” Hắn chưa bao giờ để căn penhouse không có ai trông coi; ai đó luôn ở đây, gây khó khăn cho FBI hoặc bất cứ ai khác lẻn vào và gắn các thiết bị giám sát. Hồi đầu cô luôn có hai gã trông trẻ ngó chừng; một sẽ luôn ở đằng sau trong khi tên kia tiếp tục canh gác cho cô nếu cô đi bất cứ đâu. Sau đó, sau khi Rafael quyết định hắn có thể tin cô, chỉ còn một tên ở lại phía sau để trông coi căn penhouse và nếu cô ra ngoài cô sẽ đi một mình. Nó chỉ kéo dài trong chốc lát bởi cô có một gã hộ tống chuyên biệt dành cho cô; Rafael hầu như chắc chắn hắn đang khiến cho cô tự hào trong khi hắn đang khiến cho kế hoạch của cô thêm khó khăn để thành hiện thực.

“Ai thế ạ?” Đừng là Orlando, làm ơn đi, cô cầu nguyện. Orlando Dumas là mũi tên sắc nhất trong bao đựng tên của Rafael, đặc biệt là với máy tính. Thứ cuối cùng cô muốn là có ai đó hiểu về máy tính nhìn qua vai cô. Khi cô mới chuyển đến với Rafael, Orlando đã trở thành tên trông trẻ thường xuyên nhất của cô, bởi Rafael biết rằng Orlando có thể phát hiện ra bất cứ điều mờ ám nào.

“Em muốn ai?”

“Em chả thèm quan tâm,” cô bơ phờ nói. Nếu tỏ rõ muốn ai, Rafael sẽ nghi ngờ tại sao; kể cả yêu cầu người cô không muốn cũng sẽ kéo cò cho mối ngờ vực của hắn, bởi vậy an toàn hơn cả là để hắn chọn người hắn muốn. Cô bất chấp. “Em nghĩ em sẽ tìm kiếm thứ gì đó trên mạng sáng nay, và nếu sau đó em cảm thấy khá hơn em sẽ đi đến thư viện.”

“Em cứ làm thế đi.” Hắn hôn cô lần nữa, và lần này ở trên trán. “Anh không biết mấy giờ anh sẽ về, thế nên cứ ăn mà không cần đợi anh, được chứ?”

“Dạ được.” Hoàn hảo. Ăn mà không có mặt hắn không thường xuyên xảy ra. Họ thường ăn sáng cùng nhau, điều cô đã không phải làm hôm nay bởi vì cô đã ngủ quá giấc và dậy muôn, nhưng hầu hết thời gian cô ăn các bữa khác một mình. Cô chưa bao giờ là một phần lớn trong cuộc đời hắn, cô chợt nhận ra; làm sao cô có thể tự đánh lừa bản thân rằng cô là bất cứ thứ gì hơn một kẻ cung cấp tình dục tiện lợi cho hắn được chứ? Cô sẽ dễ dàng được thay thế, dễ dàng bị quên đi – và dễ dàng mang ra đổi chác.

Đó là điều cần thay đổi. Bởi khi cô kết thúc, Rafael sẽ không bao giờ quên được cô.

Thỏa mãn rằng hắn đã khắc phục được mối hăm dọa dấy lên ảnh hưởng đến những sắp đặt trong gia đình của hắn, Rafael ôm hôn cô thêm lần nữa rồi bước ra. Drea thở mạnh, đôi chân cô trở nên yếu hẳn vì nhẹ nhõm. Giữ vững diễn xuất của mình, cô rèn rũa tất cả những nét biểu cảm và lời nói, và chưa bao giờ lâm vào rắc rối, nhưng ngay lúc này nó đã lấy đi những cố gắng thực sự của cô và cô cảm thấy căng như dây đàn. Trong đầu cô có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ, cảnh báo với cô rằng cô không thể kéo dài lâu thêm được nữa.

Dù sao đi nữa, cô sẽ chơi nó một cách an toàn, bởi vì hắn có thể quay lại xem xét cô lần nữa trước khi hắn rời căn penhouse. Cô bật chiếc tivi của cô lên, chuyển thành kênh mua sắm với âm thanh để mức thật nhỏ, và cuộn tròn trên chiếc ghế với một chiếc khăn ca sơ mia trùm lên chân. Rồi cô chờ đợi, nhắm đôi mắt lại và căng đôi tay để nghe tiếng cửa đóng lại. Cô sẽ tắt tiếng tivi nếu cô có thể chắc chắn Rafael sẽ không quay trở lại phòng cô, nhưng cho đến khi hắn thực sự đã đi cô vẫn phải giả bộ để đề phòng. Đời cô đã lãng phí bao nhiêu vào việc hành động như thế này, sắp xếp sân khấu và chắc chắn tất cả các chi tiết đều hoàn hảo, đề phòng trường hợp hắn có thể chú ý?

Lần này đã mang lại kết quả. Hắn mở cửa mà không gõ. Drea mở choàng mắt khi hắn bước vào căn phòng, và cho sự ngạc nhiên của cô hắn mang theo một tách cà phê trong tay. “Anh mang cà phê cho em này,” hắn nói. “Nó sẽ giúp cho cổ họng của em.”

Sốt ruột khuấy tròn trong người cô, khiến cô muốn nghiến răng lại, nhưng cô đã ngừng bản thân vừa kịp lúc. Nếu hắn để ý thấy quai hàm cô nghiến lại, hắn sẽ biết cô đang diễn trò. Lạy Chúa trên cao, sao hắn không chỉ việc rời đi? Hắn chắc đang có vài con giun trong đầu hắn, để hành động như thế này.

“Thật ngọt ngào,” cô nói, và ho thêm một chút khi cô đón lấy chiếc tách từ hắn. “Cảm ơn anh.”

“Kem và ba đường, phải chứ?”

“Phải rồi.” Không, là hai đường và sữa không kem, điều đã nói cho cô biết hắn để đã để tâm bao nhiêu. Giờ thì cô phải bỏ bánh mì nướng vào buổi sáng để cân bằng lại lượng calo dư thừa này. Cô nhấp một ngụm quá-ngọt, quá-ngậy, và mỉm cười với hắn. “Hoàn hảo.”

Một chút ửng hồng lan nhẹ trên gò má cao của hắn, và tất cả những gì cô có thể làm là há hốc miệng trước hắn. Rafael Salinas, đỏ mặt? Thế giới mà cô biết hẳn tận thế rồi, và cô quá đỗi bận rộn để bị đẩy qua đẩy lại như một con điếm cần được chú ý.

Cô ngả đầu vào lưng ghế, và thở dài như thể cô thực sự cảm thấy khốn khổ. Có lẽ tên con hoang sẽ nhận ra lời ám chỉ mà để cho cô yên. Cô phải cẩn thận để không quá cường điệu, dù sao đi nữa, hoặc hắn sẽ lôi vũ khí lớn là tay bác sĩ nào đó để kiểm tra cho cô. Cô cũng không muốn hắn cứ kiểm tra cô cả ngày. Hắn chưa từng làm thế trước đây, nhưng đây là ngày của những cái lần đầu xảy ra.

“Gọi cho anh nếu em cần anh nhé,” hắn nói.

“Vâng.”

Hắn rõ ràng đang bị giằng xé, nửa muốn đi công chuyện của hắn như đồng thời lại không muốn rời xa cô. Lần đầu tiên, cô hết sạch các ý tưởng. Cô chỉ muốn hắn đi, và không thể nghĩ ra bất cứ thủ đoạn gì để lái hắn ra cửa, bởi vậy cô cuộn mình sâu hơn vào chiếc ghế và nhắm mắt lại; bằng cách này, cuối cùng, cô cũng sẽ không phải nhìn vào hắn.

Nhưng, điều kì diệu của những điều kì diệu, không biết rằng do nó hiệu quả hay hắn không thể nghĩ ra thêm lý do nào để trì hoãn. Cô nghe thấy hắn rời phòng ngủ của cô, rồi giọng ầm ầm của những gã đàn ông, và cuối cùng là âm thanh thần thánh mà cô chờ đợi: tiếng cánh cửa chính đóng lại. Cô vẫn có thể nghe thấy tiếng ti vi từ trong phòng khách, và những lời bàn luận thi thoảng lại vang lên khi hai người đàn ông mà hắn để lại xem kênh thể thao.

Cô chống cự lại thúc đẩy chạy ra nhòm xem ai là người Rafael đã chọn để ở lại coi sóc cho cô. Cô đang được cho là bị ốm, và đang nằm nghỉ; cô không muốn khiến bất cứ ai nghi ngờ bởi những tiếng ồn vọng ra từ phòng ngủ ngay khi cánh cửa đóng lại đằng sau Rafael. Thời gian của cô không phải đã xuống đếm thành từng phút, nhưng cô muốn rời khỏi Rafael càng sớm càng tốt.

Mặc dù vậy có rất nhiều thứ cô có thể chuẩn bị cho sẵn sàng. Cô rón rén đi đến cửa và xoay ổ khóa. Những chiếc khóa trông có vẻ mỏng và sẽ không cản những thuộc hạ của Rafael thêm được vài giây, nhưng cô cảm thấy an toàn hơn khi có được một chút cảnh báo.

Đi vào buồng thay quần áo, cô kéo ra một chiếc túi da to. Trước tiên nhét vào trong đó một trong những đôi giày đế bằng của cô. Một khi cô định lẩn khỏi tên trông coi của cô, cô sẽ phải làm gì đó để đi thật nhanh, và những đôi dép cao gót mười, mười hai phân mà cô ưa thích có vẻ quyến rũ đấy nhưng đi trong chúng là đi qua cả địa ngục.

Một điều khiến cô lo lắng đó là cô không biết ảnh hưởng của Rafael lớn đến chừng nào trong những khu vực nhạy cảm. Camera ở khắp nơi trong thành phố này, nhận diện con người ta trong những cửa hàng, những người bước trên vỉa hè hay đi trên xe điện ngầm. Tất cả mọi thứ diễn ra trong ngân hàng chắc chắn sẽ được ghi lại, nhưng cô cảm thấy an toàn hơn về chuyện đó bởi vì Rafael không hề biết đến két an toàn của cô, hoặc ngân hàng cô đã sử dụng. Nhưng nếu hắn có bất cứ mối liên hệ nào với thành phố này, các kĩ sư bên giao thông, hoặc cảnh sát, hắn có thể tiếp cận với những bản phim được ghi lại và có thể lần ra dấu vết hành động của cô. Nhưng có một cơ hội mà cô sẽ nắm được, bởi nếu việc lẩn trốn là một kĩ năng có thể học được, cô vẫn chưa tìm thấy lớp học dạy nó.

Hầu như tất cả mọi thứ ở đây sẽ phải để lại. Cô chọn một vài đồ trang điểm cơ bản, đủ để dùng nhưng không đủ để Rafael có thể chú ý phần đồ đạc của cô không còn ở đó. Phần mà cô bỏ lại phù hợp với cái hư ảo mà cô tạo ra, như thể cô tin chắc rằng mình sẽ quay lại. Cô cuộn tròn lại một đôi quần ngố màu đen, và một chiếc áo sơ mi chật màu đen, và thêm chúng vào chiếc túi. Màu đen là màu ít bị chú ý nhất ở New York, bởi có quá nhiều người mặc nó, kể cả trong suốt mùa hè. Một chiếc túi khác, nhỏ hơn và đơn giản hơn, cũng được nhét vào trong chiếc túi.

Vậy thôi. Cô sẽ mua tất cả những thứ khác mà cô cần khi cô cần dùng đến. Cô thỏa mãn rằng không một ai, khi nhìn vào căn phòng này, lại sẽ nghĩ ra bất cứ điều gì hơn việc cô đang đi mua sắm và sẽ sớm quay lại. Rafael, biết rằng cô yêu quần áo và đồ trang điểm đến cỡ nào, sẽ không bao giờ tin rằng cô sẵn lòng bỏ lại tất cả những thứ này sau lưng, và điều đó sẽ mua cho cô một khoảng thời giờ quý báu – cô hy vọng thế. Cô phải làm một cuộc đào tẩu sạch sẽ; nếu tên trông trẻ nhìn thấy cô, cố gắng tóm cô, vậy thì cô sẽ không đạt được chút thời gian trì hoãn nào hết.

Cô bước quanh. Cô nhìn đồng hồ. Sau một lúc, những cơn đau do đói mang lại đã lái cô từ phòng ra đến bếp. Rafael không có một đầu bếp bởi vì hắn không tin ai ngoài mạng lưới của hắn, và nhìn chung mấy tên sát nhân không thể hiện những kĩ năng nấu nướng được khá khẩm cho lắm, nhưng hắn có thức ăn được đưa đến nên nơi này luôn luôn có thứ gì đó sẵn có.

Cô khiến bản thân đi thật chậm, như thể cô không có nhiều năng lượng. Hai gã đàn ông ngồi trong phòng khách nhìn quanh. Cho sự nhẹ nhõm của cô, không có ai trong bọn họ là Orlando Dumas. Tên của họ là Amado và Hector, và nếu cô đã từng nghe đến họ của bọn họ thì cô cũng mau chóng quên mất. Họ rất ổn, một kiểu chung chung nằm giữa một loạt: không phải thông minh nhất, cũng không phải ngu đần nhất. Cô có thể xử lý được.

“Cô cảm thấy khá hơn chưa?” Hector hỏi.

“Một chút.” Cô quên mất phải tiếp tục ho, nhưng giọng nói của cô vẫn còn khàn đôi chút. “Tôi sẽ nấu một ít súp cho bữa chưa. Các anh có muốn một chút không?” Cô nghi ngờ chuyện đó, bởi vì cô có thể thấy những chiếc đĩa và cốc tách trên bàn cà phê, chứng tỏ họ đã ăn rồi, cộng với Amado đang cầm trong tay một túi lớn Doritos.

(Doritos: một loại snack)

“Không, chúng tôi ăn trưa rồi. Dù sao cũng cảm ơn cô.”

Hector có cử chỉ cũng khá là nhã nhặn, cho một tên sát nhân.

Drea đi vào trong bếp và nấu một bát súp trong lò vi sóng, và đứng ăn nó ở cạnh chiếc bàn. Trái tim cô đạp sang một số cao hơn; cô có thể cảm nhận được nhịp đập của nó mỗi lúc mỗi tăng, cảm nhận được sự kích động bắt đầu chảy cuồng loạn trong các mạch máu. Cô nhìn đồng hồ lần nữa: 2 giờ chiều.

Đến giờ trình diễn.

Nhận xét

  1. Bạn ơi bạn không dịch tiếp bộ này nữa à

    tiếc thật ! Truyện rất hay mà

    Trả lờiXóa
  2. Ừ, tại quyển này không phải 1 mình mình dịch, hơn nữa người khởi sướng là wivy mà bạn, nếu mà mình dịch tiếp 1 mình mà vẫn chưa được sự đồng ý của wivy thì cũng không được hay cho lắm á =.=

    Trả lờiXóa
  3. um, du` sao thi co len, co den bg xong nhe ^^

    Trả lờiXóa
  4. uh wivy về rồi nàng ạ :)) dự án đang khởi động lại rầu :D

    Trả lờiXóa
  5. hai ss cố lên nha
    em vẫn đợi hai sis
    từ năm ngoái ấy
    từ lúc chưa ôn thi đến bây giờ đang ôn để ngày mai thi lại
    *khóc*

    Trả lờiXóa
  6. Ối ối ối :((
    Thực ra cũng muốn làm tiếp bộ này lắm á, cơ mà Wivy lặn đâu mất tiêu rồi em :((

    Trả lờiXóa
  7. hi ss. E ten la Mai a. E dang dich bo Heartbreaker cung cua Linda ne (e dich ben nha nolycat, thinh thoang ss co the ghe tham nha). SS oi, e muon gia nhap nha minh de hop tac cung dich truyen anh dc ko a? E thay nha minh co nhieu bo truyen Anh hay qua. Chua ke la bo Death Angel nay nua chu. E rat thik Linda Howard. E se rat cam on ss neu ss dong y lien lac vs e. E vua moi doc xong mot loat cac truyen cua nha minh va thay rat hung thu. vay nha ss? Yahoo cua e ne: ngocmai_1196. Bye ss nha!

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét