Chương 5 - Death Angel




(Chuyển ngữ: wivy)


RAFAEL SALINAS LẶNG LẼ MỞ CÁNH CỬA PHÒNG DREA và bước vào bên cạnh giường cô. Hắn ít khi bước vào căn phòng này, dù hắn thường xuyên cho người của hắn lục soát để chắc chắn rằng cô không giở trò gì được. Những thứ đồ trang trí mà cô chọn quá cầu kỳ, kiểu cách và rườm rà, nó thật giả tạo, và bình thường hắn không thích bị nhắc nhớ rằng tình nhân của hắn có khiếu thẩm mỹ tệ đến vậy. Nhưng tối nay, vì vài lý do nào đó, sự thừa mứa đó lại chẳng làm hắn khó chịu tý nào, ngược lại theo một cách kỳ lạ nó lại khiến hắn gần như cảm động. Phòng của cô giống như phòng của một cô nàng trẻ tuổi đã được mẹ đồng ý cho phép trang trí phòng mình theo bất kỳ cách nào mà cô nàng thích, sự hoa mĩ của nó thật trong sáng theo một lối riêng nào đó.

Cô đang ngủ, nằm một bên giường quay mặt hướng về phía cửa, cuộn tròn người lại thành một rúm sát tận mép gường. Cô trông còn nhỏ bé mong manh hơn bình thường, như thể cô vừa mới bị thu nhỏ. Ánh sáng hắt ra từ hành lang rải nhẹ trên đôi gò má gợi tình của cô, vướng vào mái tóc quăn xõa dài trên gối. Cô đã khóc mãi cho đến khi mệt nhoài, và ngay cả trong ánh đèn mờ này hắn cũng có thể tả rõ được mắt cô sưng phồng đến thế nào.

Hắn không phải loại đàn ông đau khổ chịu đựng vì sự thiếu tự tin; đó là thứ dành cho những thằng ngu và ẻo lả, những kẻ không biết chúng phải làm gì hoặc chẳng có can đảm để làm những gì chúng muốn. Dẫu vậy, lần đầu tiên trong hàng năm trời – hàng thập kỷ - hắn cảm thấy tê liệt bởi sự không chắc chắn.

Cùng với nó là sự hoảng sợ, tức giận, bối rối quấy động trong ruột gan hắn. Làm sao chuyện này có thể xảy ra? Tại sao hắn lại cảm thấy thế này về
Drea, trong tất cả những kẻ khác chứ?

Hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, tư lự ngắm nhìn cô. Cô đã ở với hắn hai năm rồi, lâu hơn bất kỳ người đàn bà nào khác, nhưng chỉ bởi vì cô ngoan ngoãn và chẳng bao giờ đòi hỏi. Hắn chẳng có thời gian hay kiên nhẫn để giải quyết những thứ khóc than, hờn dỗi và đòi hỏi. Ở với Drea, tuy nhiên, lại dễ dàng; cô bình thản, hơi xuẩn ngốc, và chẳng hứng thú với cái gì ngoài việc mua sắm và làm mình xinh xắn. Chẳng bao giờ có những thứ kịch cỡm ở cô, không cáu kỉnh, không đòi hỏi những thứ quà tặng đắt tiền hoặc, tệ hơn nữa, thời gian của hắn. Hắn chẳng bao giờ phải nghĩ nhiều về cô ; cô chỉ là
ở đó, cười và thỏa mãn, bất kỳ lúc nào hắn muốn tình dục.

Nếu hắn buộc phải nghĩ về những chuyện này, hắn sẽ nói tình dục là lý do duy nhất để hắn giữ cô. Hắn chẳng hề muốn thằng con hoang đó có cô, chắc chắn rồi, bởi chẳng thằng cha nào đáng để hắn phải chia sẻ ả đàn bà của hắn, nhưng những lựa chọn của hắn bị giới hạn, và tất cả những lựa chọn ấy đều tồi tệ. Nếu hắn nói “không,” điều mà lòng tự trọng và cái tôi của hắn muốn làm, hắn sẽ mất đi những dịch vụ rất có giá trị của gã sát thủ đó - những dịch vụ mà hắn sẽ vô cùng cần khi đến lúc. Chẳng hề có khả năng thực sự nào rằng gã sát thủ đó sẽ để bụng với lời từ chối của hắn, và trong khi Rafael chẳng hề sợ bất kỳ tên đếch nào cả, hắn lại cũng đủ khôn để biết rằng có một vài kẻ không nên trêu ngươi – và gã sát thủ đó là một trong số đó.

Vì vậy hắn nuốt vào lòng tự tôn của hắn, cơn giận giữ của hắn, rồi thốt ra từ “có,” và hắn chẳng hề thích nó chút nào. Hắn đã đứng ngồi không yên về cái chuyện quỷ ấy cả buổi chiều, tưởng tượng ra người đàn bà
của hắn trần truồng bên cạnh thằng đàn ông khác, và thậm chí hắn còn thấy bản thân, chết tiệt thật, thấy bản thân tự hỏi liệu cái thứ của nợ của thằng con hoang đó có lớn hơn của hắn không. Hắn vốn không phải lo lắng về những thứ cứt như thế, vì vậy hắn điên tiết vì những thứ vụn vặt như thế lại làm phiền hắn. Hắn có tiền và có quyền, và đó là những thứ quan trọng với những ả đàn bà như Drea.

Nhưng dù hắn đã nhìn thấy cơn sốc trong mắt cô khi hắn đồng ý cho gã sát thủ ấy có cô, hắn cũng không hề cho rằng cô lại để tâm đến chuyện này quá mức. Rút cuộc thì, tình dục là thứ mà cô dùng để trao đổi. Chẳng có chuyện gì to tát cả, không phải sao?

Một phần trong hắn thực sự nghĩ hắn sẽ tìm thấy cô ngồi dũa móng tay, hoặc ngồi xem cái kênh mua sắm quỷ quái mà cô thích quá mức đó, sẽ vẫn bình thản như mọi khi. Thay vì vậy hắn lại tìm thấy cô ngồi co tròn ngoài ban công, khóc thảm thiết, và hắn cảm thấy như thể hắn đã bị đấm thẳng vào bụng. Bề ngoài của cô làm hắn choáng váng: tóc cô ướt đẫm, không trang điểm, hai mắt sưng phồng vì khóc. Mặt cô co rúm và tái mét, như thể cô đã bị sốc, và biểu lộ trong mắt cô –

Vỡ vụn. Đó là từ duy nhất hắn có thể nghĩ ra để mô tả cô. Cô trông như thể bị vỡ vụn.

Lúc đầu hắn nghĩ cô đã bị tổn thương về thân thể, rằng gã con hoang đó là loại đạt khoái lạc bằng cách làm đau đối tượng, và lại một lần nữa Rafael bị đánh ngã bởi một phản ứng không ngờ tới, lần này là của chính hắn: hắn bị ngập chìm trong dòng xoáy thịnh nộ cuồng bạo bởi có ai đó đã dám làm hại đến thứ của hắn, rằng Drea, vô hại, đầu óc giản đơn đã phải chịu đau đớn. Bất kể cái giá phải trả là thế nào, dù là bây giờ hay tương lai, hắn sẽ săn cùng đuổi tận gã sát thủ và giết gã.

Nhưng đó lại chẳng phải những gì đã xảy ra. Thay vì thế, cô lại bị tàn phá bởi bằng chứng rằng hắn, Rafael, không hề yêu cô, rằng cô đã từ bỏ hy vọng rằng một ngày nào đó hắn sẽ yêu lại cô. Hắn dò dẫm ghép tất cả những mảnh ghép lại với nhau, và lại nhận thêm một cú đấm đến tận ruột gan khác.

Cú đòn cuối cùng ấy chính là cú đánh dứt điểm, khiến hắn bị đo ván.
Drea yêu hắn.

Rafael vẫn chẳng thể quen với điều đó. Tình yêu không phải là một phần trong hợp đồng giữa hắn và cô. Nhưng đây, cô ở đây, lên kế hoạch rời bỏ hắn bởi giờ đây cô biết hắn không yêu cô và cô chẳng hề có chút hy vọng rằng hắn sẽ yêu cô. Gã sát thủ còn thậm chí vẫn chưa hề đụng vào cô. Dù điều đó thật khó tin, nhưng cô đâu có lý do gì để nói dối về điều đó, bởi hắn đã sắp xếp chuyện đó, ngóng đợi chuyện đó. Chẳng có gì để giấu hắn, chẳng có gì cần phải giấu. Tính nghi kỵ là một bản năng thứ hai trong hắn, vì vậy hắn đã kiểm tra mọi nơi. Không một cái giường nào ở nơi này cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào rằng nó đã bị sử dụng. Drea cũng vừa mới tắm, phòng tắm vẫn còn ẩm ướt, quần áo cô đã mặc bị vứt bừa bãi trên sàn nhà như mọi khi, chỉ có một cái khắn tắm được dùng và bị vứt cẩu thả. Hắn buộc phải tin rằng cô nói thật.

Hắn cảm thấy bị phản bội, bởi cô không phải thứ hắn trông đợi, thứ hắn vẫn quen có. Cô không ở đó bởi lợi ích vật chất, tiền bạc và sự bảo trợ, hay bất kỳ những lý do nào khác mà một ả đàn bà như cô muốn với một thằng đàn ông. Cô ở đó bởi cô yêu hắn. Hắn bối rối, và giận điên lên, và -
mẹ kiếp!- hãnh diện. Hắn không muốn hãnh diện như thế này, hắn muốn mọi thứ thật chính xác như cách nó vốn thế. Hắn không muốn việc cô yêu hắn lại ảnh hưởng đến hắn, lại quan trọng với hắn, nhưng thực sự là thế.

Đáng ra việc cô chuyển đi sẽ phải chẳng ảnh hưởng gì đến hắn ; hắn có thể thay thế cô mà chẳng tốn công sức gì. Đàn bà luôn luôn tìm đến hắn, hắn chưa bao giờ phải đi tìm đàn bà. Hắn biết điều đó - hắn
biết điều đó, vậy mà ý nghĩ mất đi cô vẫn làm hắn phát ốm vì hốt hoảng. Hắn, Rafael Salinas, bị lo lắng bởi một ả đàn bà! Nó đủ làm hắn phì cười. Ấy vậy mà, thế này đây: hắn không muốn mất cô. Hắn không muốn một người đàn bà nào khác cả. Hắn muốn Drea. Hắn muốn giữ cô xúng xính trong áo váy và giày, hắn muốn cho cô tiền để cô mua tất cả những thứ đồ hư hỏng xuẩn ngốc mà cô muốn, và trên tất cả, hắn muốn cô yêu hắn. Đó là phần lố bịch nhất trong tất cả chuyện này, rằng hắn lại phải để tâm xem cô có yêu hắn không, rằng có bất cứ ai yêu hắn.

Dần dà, ngồi đó trong bóng tối lờ mờ, hắn bắt đầu nghĩ rằng có lẽ hắn đã yêu cô. Chuyện đó là không thể nào, nhưng có cách nào khác để giải thích được cảm giác hoảng sợ này, cảm giác rối rắm này,
nỗi đau này? Hắn chẳng hề yêu bất kỳ ai hay bất cứ điều gì từ khi hắn còn là một đứa trẻ, lớn lên trong những hang ổ bạo tàn nhất giữa lòng Los Angeles, hắn đã học được rằng quý trọng ai đó đơn giản sẽ là trao cho kẻ thù của hắn một vũ khí để chống lại hắn. Hắn phải ngừng cái dòng suy nghĩ này lại, đóng nó lại ngay.

Nhưng nó thật dễ say, cái cảm giác này, nó khiến tim hắn đập điên cuồng, khiến dạ dày hắn sôi lên, và lần đầu tiên trong đời hắn hiểu được tại sao người ta lại làm những điều xuẩn ngốc khi họ vướng vào lưới tình. Cái sự pha trộn khác thường giữa niềm lâng lâng vui sướng và nỗi khiếp đảm kinh hoàng này cảm thấy như thể hắn đã tiêm vào người một thứ thuốc bí ẩn, quá mức quyến rũ đến phát nghiện ngay lập tức làm hắn càng thêm muốn nữa.

Drea trở mình, hút sự chú ý của hắn về phía giường. Một cơn nhói đau dịu nhẹ dấy lên trong lồng ngực khi hăn ngắm cô lăn sang bên và một lần nữa co chân lên cuộn tròn người lại, như thể ngay cả trong giấc ngủ cô vẫn cố tự bảo vệ bản thân, cố khiến bản thân nhỏ đi và không đáng chú ý. Cô cần hắn, hắn nghĩ, cần hắn đứng chắn giữa cô và thế giới, để cô có thể cảm thấy an toàn. Một người như cô, ngốc nghếch, ngọt ngào và khờ dại, sẽ như con cá mắc cạn nếu cô phải tự lo lấy mình.

Không hiểu là do cô ngủ không sâu hay do ánh nhìn của hắn quá chằm chằm khiến cô chợt tỉnh giấc. Cô mở mắt ra, và trong chốc lát cô không hề chú ý thấy hắn, ngồi đó trong bóng tối. Rồi cô nhận thấy cánh cửa mở, và cô chớp mắt một vài lần nữa, rồi dụi dụi mắt. Khi cô nhìn thấy hắn cô thốt lên tiếng “ô” trong chất giọng thỏ thẻ nghe có vẻ vẫn mệt lử và khàn đục vì khóc nhiều.

Rafael muốn làm một việc hắn chưa bao giờ từng làm trước đây, cho bất cứ người nào cả: hắn muốn an ủi cô. Hắn muốn rũ bỏ quần áo và trượt vào chăn cùng cô, giữ cô thật gần và thì thầm những lời an ủi - bất kỳ điều gì để lấy đi cái biểu lộ trống rỗng, vỡ vụn ấy khỏi mắt cô. Điều duy nhất chặn hắn lại là sự không chắc chắn xem liệu cô có chào đón hắn không, một điều chưa bao giờ từng nảy ra trong hắn. Lòng tự tôn và cái tôi của hắn vốn đã bị chà đạp một lần trong ngày rồi, và hắn không muốn chịu sự rủi ro bị từ chối. Ngày mai sẽ đủ thời gian để liều thử vận may của hắn.

“Anh chỉ vào xem em có ổn không thôi,” hắn nói, giữ giọng thật khẽ và cố gắng nghe như thể thật hiển nhiên, như thể hắn vẫn luôn hay làm những việc thế này.

“Em ổn.”

Cô nghe không ổn. Cô nghe như thể chẳng còn chút phấn chấn nào trong cô cả, như thể cô sẽ không bao giờ nở nụ cười lần nữa.

Có một cảm giác nghèn nghẹt dấy lên trong ngực hắn khiến cho việc thốt lên tiếng nói trở nên thật khó khăn. Hắn liếm môi, rồi hồi hộp nuốt xuống. Hắn đã khiến cô trở nên thế, làm tổn thương cô quá sâu sắc đến nỗi hắn đã hủy hoại gần hết những niềm vui con trẻ mà cô có trong đời. Hắn sẽ bù đắp cho cô, hắn gay gắt nghĩ. Bằng cách nào đó, hắn sẽ thuyết phục cô ở lại. Hắn luôn có thể khiến cô không thể tìm được chỗ nào khác để ở, bằng cách ấy hắn sẽ buộc cô phải ở lại. Hắn không quan tâm xem cách hắn dùng là gì, chỉ cần chúng có hiệu quả thôi.

Chỉ vừa mới sáng nay, chỉ có trong khoảng mười hai giờ đồng hồ thôi, cô đã hỏi xem hắn có muốn gì không, mua vui cho hắn, lẵng nhẵng quanh hắn để đảm bảo chắc chắn rằng mọi thứ đúng theo cách hắn thích. Còn giờ đây cô chỉ nằm đó, không hề cố thử nói chuyện, và giữa họ bị ngăn cách bởi một cái vực thẳm sâu dường như vô tận. Giá như cô nổi điên như cách những ả đàn bà khác làm, hắn não nề nghĩ, vậy thì hắn có thể nổi điên lại, và hắn sẽ không phải cảm thấy cái sự bất lực này. Nhưng Drea chưa bao giờ từng cáu kỉnh; hắn thậm chí còn chẳng biết cô có sự cáu kỉnh trong mình hay không.

Hắn đã từng đùa với ai đó rằng cô nông cạn như một cái đĩa dùng để cấy vi khuẩn vậy, và sao lúc này hắn lại ước điều đó là thật đến thế.

Hắn đã lôi cô ra làm trò cười, đùa cợt về cô với những kẻ khác, và hắn chẳng hề nhận ra hay hiểu rõ rằng trong suốt khoảng thời gian ấy cô vẫn luôn, vô cùng giản đơn rằng, dâng hiến hết bản thân mình cho hắn. Nếu yêu ai đó đã vô cùng khốn khổ rồi, thì
được yêu còn là một điều tồi tệ hơn gấp trăm ngàn lần, áp đặt lên hắn một gánh nặng không mấy dễ chịu. Mười hai giờ đồng hồ trước, hắn tự do. Còn giờ hắn bị phục kích bởi cảm xúc, và bị trói cứng lại như thể những cái cảm xúc ấy được làm bằng thép nguội.

“Em có cần bất cứ cái gì không?” hắn hỏi khi hắn buộc mình đứng dậy. Hắn không thể cứ ngồi đó bên cạnh giường cô như một thằng ngu được.

Cô lưỡng lự vài giây trước khi trả lời, trong vài giây ấy tim hắn như nhảy lên với hy vọng, nhưng rồi cô cất tiếng, “Chỉ cần ngủ một chút thôi ạ,” và hắn nhận ra sự ngập ngừng của cô là vì kiệt sức hơn là do dự.

“Anh sẽ gặp em vào sáng mai, vậy nhé.” Hắn cúi người và hôn lên má cô. Một lần nữa, nếu là mười hai giờ trước, cô sẽ quay đầu và hôn lên môi hắn, nhưng lúc này đây cô chỉ nằm đó. Mắt cô nhắm lại trước cả khi hắn quay người đi.


RAFAEL CHỈ VỪA MỚI đóng cánh cửa lại phía sau hắn khi mắt của Drea bật mở, và cô rùng mình. Cô là một diễn viên giỏi, nhưng cô biết cô không đủ giỏi để che giấu đi càm giác của cô nếu hắn thử làm tình với cô. Cô không thể làm thế lần nữa, không phải với
hắn; cô phải trốn thoát trước khi hắn thực sự thúc đẩy vấn đề, bởi cô không hề tin tưởng bản thân vẫn giữ được kiềm chế nếu hắn làm thế.

Ít nhất ngày mai Rafael sẽ bị vây quanh bởi đám tùy tùng của hắn, những kẻ mà hắn đã đuổi đi sáng nay để hắn có thể làm việc với gã sát thủ mà không bị bất kỳ kẻ nào trong bọn chúng biết hắn đang âm mưu điều gì. Bình thường thì có cái vòng tròn cận vệ đầy cơ bắp thường xuyên lượn lờ xung quanh khiến cô phát cáu, nhưng bây giờ cô lại vô cùng biết ơn sự đồng hành đoán biết trước được của những kẻ đó. Rafael sẽ cố để đối xử với cô như bình thường, để chẳng ai trong số những kẻ kia có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra hôm nay ; cái tôi của hắn sẽ không chịu để cho mọi chuyện bị phơi bày ra trước bàn dân thiên hạ. Hắn sẽ phải tuân theo những công chuyện đã được lên kế hoạch trước, bất kể nó là gì. Sẽ thật tốt nếu hắn phải đi thật xa, nhưng cô vốn sẽ biết nếu hắn lên lịch đi xa như thế.

Hắn đang hành động thật ... khác thường. Cô có tưởng hắn sẽ hãnh diện rằng cô đang phải lòng hắn sâu nặng, nhưng cô chẳng hề nghĩ rằng hắn sẽ hoàn toàn trật đường ray thế này. Đem nước uống đến cho cô, kiểm tra cô ... ngồi trong phòng cô trong bóng tối, Chúa toàn năng! Hắn đang hành động như thể hắn vừa mới cấy ghép một cá tính khác, và nó làm cô rợn hết cả người. Cô đáng ra sẽ nghĩ rằng hắn đang yêu cô sâu sắc nếu như cái ý tưởng đó không quá lố bịch đến thế. Rafael không yêu ai cả. Cô nghi ngờ việc hắn có yêu chính mẹ đẻ của hắn hay không.

Nhưng nếu hắn nghĩ hắn đang yêu cô, ít nhất là bây giờ, điều đó sẽ cho cô chút lợi thế. Cái lợi thế đó, tất nhiên, sẽ đính kèm với chút phiền phức, bởi hắn có thể sẽ muốn ở gần quanh cô, và đó là điều cuối cùng cô muốn. Cô cần một chút thời gian một mình, để cô có thể tổ chức và thực hiện những kế hoạch của cô.

Ngay từ buổi đầu trong mối quan hệ của cô với Rafael, cô đã từng bước chuẩn bị để đảm bảo cho tương lại của cô. Hắn đã cho cô rất nhiều quà tặng trang sức, nhưng chẳng khi nào cô nghĩ rằng hắn sẽ để cô đem theo số trang sức ấy với cô khi hắn vứt bỏ cô. Để làm lung lạc hắn, cô đã chụp ảnh từng mảnh trang sức một và đem chúng đi sao lại thành những thứ đồ giả trông vô cùng thật, những thứ đồ giả đã tiêu tốn của cô hằng trăm đô để làm nên chúng, nhưng cái giá đó cũng đáng. Mỗi lần cô đeo một mảnh của thứ nữ trang thật, khi cô đưa nó lại cho Rafael để hắn khóa lại trong két, cô liền tráo đổi mảnh giả với thứ đồ thật. Rafael canh giữ đồ giả, còn cô khi có thể, liền chuồn đi đến một ngân hàng nơi cô có một ngăn an toàn mà hắn không hề biết.

Cô có thể sống một khoảng thời gian, và sống tốt, với số tiền cô có thể có được bằng cách bán chỗ nữ trang đó đi, nhưng đó vẫn là chưa đủ. Lấy đi số nữ trang sẽ khiến hắn nổi giận, nhưng nó vẫn chưa phải là một cái tát để đời với hắn, một nỗi nhục khiến hắn phải nhớ mãi. Hơn nữa, hắn đã
tặng cho cô số nữ trang đó, vì vậy nó vốn là của cô. Cô muốn làm một điều gì đó khiến hắn trở thành trò cười, một điều gì đó sẽ ăn dần ăn mòn hắn.

Đúng vậy, nó sẽ rất nguy hiểm. Cô biết điều đó. Nhưng cô đã nghĩ kỹ rồi, và ngay khi cô ra khỏi thành phố cô sẽ có một lợi thế; Rafael hoàn toàn là dân Thành Thị đúng nghĩa. Hắn sống cả đời trong Los Angeles hoặc New York. Vùng nông thôn Mỹ với hắn xa lạ như là Timbuktu vậy, nhưng cô thì khác, cô lớn lên trong một thị trấn nhỏ ngằm giữa lòng vùng thôn quê, và cô biết cách làm sao để khiến bản thân giống như người dân quê, làm thế nào để trà trộn. Có rất nhiều nơi để cô có thể trốn. Hắn sẽ không biết điều đó, bởi hắn nghĩ cô quá ngu để làm những việc như thế. Mặt khác, hắn cũng vốn nghĩ cô quá ngu để có thể trộm được của hắn, và hắn sẽ thấy khôn ra nhanh thôi.

Cô sẽ phải di chuyển nhanh và liên tục di chuyển, cũng phải có một kế hoạch dự phòng cho mỗi bước đi của cô, phòng trường hợp có gì đó không hay xảy ra. Cô nên trông đợi trước những thứ không hay có thể xảy ra, để sẽ không bị hoảng loạn khi chúng thực sự xảy ra.

Cô sẽ có, nhiều nhất, một vài giờ trước khi mọi chuyện vỡ lở. Nếu đến khi ấy cô vẫn chưa thoát khỏi được thành phố New York, cô sẽ chết.

Nhận xét