Chương 4 - Death Angel



(Chuyển ngữ: Belusa)


Gã nói đúng, đồ con hoang; Rafael sẽ về sớm.

Drea cố gắng rời khỏi giường, chân cô thật nặng nề và không hợp tác, và cơ thể thì yếu ớt. Cô xoay người, dựa vào thành giường, răng đánh lô tô vì cái lạnh thấu xương. Máu đóng băng trong tĩnh mạch cô, cái lạnh thấm qua từng tế bào cơ thể và đông cứng cô từ tận bên trong.

Cô chưa bao giờ lạnh như vậy trước đây, nhưng cô không thể chiều chuộng cơ thể mình mãi được. Cô phải làm một cái gì đó để tránh thảm họa, và điều duy nhất đến trong đầu là phải thử. Một cách kiên nhẫn, cô trượt mình trên tấm drap và gối, lần mò đến nhà bếp và bám vào một cái can Febreze. Trở lại phòng ngủ, cô xịt khử mùi dra giường trước khi xếp ngăn nắp mọi thứ, và trải phẳng cái chăn lông vịt. Cô chồng những chiếc gối trang trí của mình trên giường theo thứ tự bình thường, sau đó xịt chất khử mùi không khí xung quanh phòng ngủ và trong phòng tắm. Có lẽ cô chỉ tưởng tượng thôi, nhưng cô thề cô có thể ngửi mùi của gã.

Tại sao cô lại lạnh? Không khí lạnh, nhưng cô không thể dành thời gian để dừng lại và mở máy điều hòa . Sau khi thay thế can Febreze trong nhà bếp, cô gom quần áo rải rác của cô và lấy quần áo mới vào trong phòng tắm nơi cô nhẹ nhàng cởi bỏ chúng trên sàn nhà theo cách cô hay làm. Cô mở nước vòi sen đủ ấm để có thể đứng dưới nó, nhanh chóng xoa xà phòng để tẩy rửa mùi hôi và sự nhớp nháp trên người. Ít ra là nước có thể làm ấm cơ thể cô.

Nghĩ ! Cô phải nghĩ.

Cô không thể. Sự tức giận trong cô như hắc ín, làm đông đá não bộ của cô. Sao cô có thể ngốc nghếch như vậy nhỉ? Ngốc nghếch, ngốc nghếch,
ngốc nghếch! Cô căm ghét chính bản thân mình. Cô biết tốt hơn hết là nên tin rằng hạnh phúc chỉ đến sau những điều tồi tệ nhất, nhưng để cô trải qua hàng giờ với một gã nào đó , thành thạo tình dục và cầu xin gã đưa cô đi cùng. Không, không phải “ bất kì gã nào”, mà là một gã giết người dễ dàng như đánh răng vậy.

Tự chế nhạo bản thân làm cô nghẹt thở. Cô đã nghĩ gì vậy? Đó phải chăng là vì anh ta chậm rãi, dễ dàng và chắc chắn đến mức gã yêu cô? Phải, đúng vậy. Kỹ thuật của gã thật khác lạ, đó là tất cả. Không giống như bất kỳ người đàn ông nào mà cô đã trải qua, ngay khi tách rời ra, anh ta mất hứng thú.

Sự sỉ nhục gậm nhấm cô như con thú đói mồi. Tại sao cô không thể tận hưởng trò chơi khoái lạc và đừng để cảm xúc chen chân vào? Ít ra cô có thể phản ứng như một cô gái mười lăm tuổi ngây thơ, ngốc nghếch, nghĩ rằng đàn ông là tất cả trong thế giới của cô, hay ít ra không dằn vặt bản thân nữa.

Ít ra là cô còn trẻ, lần đầu tiên trải qua với một người đàn ông của cô kết thúc bằng việc cô đơn độc và mang bầu - và sau đó là cô độc một mình - một lý do để không nên ngốc ngếch nữa. Không phải bây giờ . Không phải thời điểm này.

Cô tắt nước và bước ra khỏi buồng tắm, và một sự ác cảm đến mức buồn nôn dâng lên khi cô lau mình bằng cái khăn tắm mà gã sát thủ đã dùng. Rafael có thể sẽ để ý đến từng điểm nhỏ, quá nhiều khăn tắm cũng sẽ tố cáo điều đó.

Cái lạnh của máy điều hòa nhiệt độ làm lạnh làn da ẩm của cô và cô bắt đầu run lên khi cô lau tóc bằng chiếc khăn mà bây giờ nó quá ướt để có thể lau khô thêm nữa. Vứt khăn sang một bên, cô vồ lấy chiếc áo choàng tắm bằng vải bông khoác lên người, sau đó cô đi đến chiếc bàn đá cẩm thạch để lấy chiếc lược và chải tóc.

Khi cô nhìn vào gương , cô nhận ra khuôn mặt ướt dẫm, ngạc nhiên hơn là cô nhận ra mình đang khóc. Một lần nữa. Hai lần trong một ngày quả thật là kỷ lục đối với cô.

Cô sẽ
không khóc vì chuyện này. Khóc lóc chẳng đem lại lợi ích gì. Cô lau đi những giọt nước mắt trên má.

Nó lại tiếp tục tuôn ra. Cô đứng đó, nhìn người phụ nữ trong gương và những dòng nước mắt đang rơi dần dần trên khuôn mặt cô ấy, có cảm giác mơ hồ là cô đang nhìn một ai khác, một người đã biến mất từ lâu. Khuôn mặt cô trắng bệch, đôi mắt hoang vắng. Không trang điểm, với mái tóc dài mượt bao quanh khuôn mặt, cô trông như một cô gái mất đi đứa con và nó đã lấy đi tất cả ước mơ của cô.

Drea bỏ chạy khỏi phòng tắm, nghẹt thở và cay đắng. Cô lẽ ra nên hong khô tóc và trang điểm, làm cho mình trông xinh đẹp và sexy nhất có thể, nhưng cô không thể làm điều đó. Nhìn chằm chằm vào mình trong gương đủ lâu để làm điều đó - không.

Quán tính đưa cô đến phòng khách, cô do dự ngừng lại, đầu cúi xuống, như một món đồ chơi bông vụ bị cơn gió quật ngã. Giờ thì sao? Cô phải làm gì? Cô có thể làm gì?

Cô thấy rất lạnh. Cái lạnh xuyên qua cô, quấn riết lấy cô, làm cô rùng mình. Mặc dù sàn nhà đã được trải thảm, đôi chân trần của cô như đóng băng và trắng bệch như không có máu, màu đỏ tươi của thảm đối lập với làn da không màu của chân cô. Cô ghét màu đỏ đó, ghét cái cách gã kéo chân cô qua vai gã –

Một tiếng rên thoát ra từ lồng ngực, cô muốn xua tan những hình ảnh đó, loạng choạng đi về phía cửa hướng ra ban công, cô bước ra ngoài cảm nhận hơn ấm mà khí trời mang lại.

Cô nhận ra hơi nóng dễ chịu từ những viên đá lát dưới chân cô. Bên cạnh sự ấm áp, ban công cũng đã có những ký ức, cô không muốn, không thể chịu đựng. Cô tránh nhìn vào lan can nơi cô đứng trước đó, và thay vào đó ấn chân xuống sàn gạch và quay lại tựa mình vào tường. Mặt trời sáng hun ấm bức tường và hơi nóng bắt đầu mơn man làn da cô. Khóc làm cô khuây khỏa, cô co sát chân lên ngực và kéo váy vòng quanh như thể để che phủ mình hoàn toàn, và đầu tì trên đầu gối.

Tiếng nức nở nghẹn ngào tuột ra từ nơi tuyệt vọng sâu thẳm mà cô không thể hiểu được nó, hoặc phản ứng của chính mình. Điều gì xảy ra với cô vậy? Cô không bao giờ từ bỏ như thế này; cô luôn điều khiển, quản lý, tìm kiếm lợi thế. Cô cần định thần lại, cố gắng cám dỗ Rafael –

Không! Từ tiềm thức của mình, tiếng nói vang dội trong khắp cơ thể cô. Sự dữ dội trong phản ứng bản năng làm cô rung lên ; cô không bao giờ cho phép mình cảm thấy sâu sắc về bất cứ điều gì. Nhưng rồi điều gì đó bên trong của cô bình lắng lại và cô cảm thấy sự hoàn toàn đúng đắn về nó. Cô và Rafael đã hết, trò chơi đã kết thúc. Hắn cho cô đi như thể cô chẳng là gì đối với hắn – như thể cô đã không là gì với hắn.
Cô không thể ; cô biết thế. Tay chân của hắn có thể bắn cô hoặc làm thịt cô để giải trí. Thừa nhận thua cuộc đối với cô còn đắng hơn mật.

Phần lý trí trong não bộ yêu cầu cô phải tập trung và đối phó với chuyện này, nhưng cô dường như không thể xua đi những cảm xúc hỗn loạn trong cô. Nó như con sóng khổng lồ đập vỡ những lớp tường bảo vệ của cô và cô rơi vào tâm trạng này lần này là lần thứ ba.

Rafael phải trả giá. Cô không biết làm thế nào, nhưng cô phải làm cho hắn phải trả giá. Cô không thể sống nếu như cô để hắn đi dễ dàng sau khi đã bôi nhọ cô như vậy. Không gì tồi tệ hơn đã xô đẩy cuộc đời cô, cô luôn bảo đảm cho chính mình, hoặc ít ra là cô không bị thay đổi để trở thành gái mại dâm. Cô đã thấy mình là người tình của Rafael, không phải là một con điếm - không phải là kiểu chẻ cọng tóc làm tư nhưng cách cô đang nghĩ thật là tiểu tiết.

Cô không có cách nào thoát ra khỏi ám ảnh này. Đối với hắn cô chỉ là món hàng trao tay, và cô đang tạo ra hình ảnh phản chiếu cái cách mà hắn đánh giá cô. Toàn bộ cơ thể cô như chẳng còn sức lực nào cả, cổ họng khô ran, bụng thì co thắt trong khi dạ dày trống trơn.

Cuối cùng thì hắn cũng về, đóng sập mạnh cửa như hắn hay làm, như thể không có vẻ gì là hối hận. Hắn muốn giữ sự phục vụ của gã sát thủ hơn là giữ cô lại, và...

Cô đã dần dần ngộ ra, trong một khoảnh khắc, não bộ cô đông cứng lại và rồi vỡ ra thấu hiểu. Hắn giữ sự phục vụ của gã sát thủ …Hắn muốn giết một người nào đó đến nổi đánh đổi nhiều thứ trong đó có việc gán người tình cho một gã đàn ông khác. Cũng có thể hắn muốn đánh giá cô bằng hành động, cũng có thể điều này cho cô một lợi thế…

Não cô đặc quánh như kẹo mạch nha, trước khi cô có thể nghĩ mình phải làm gì thì Rafael đã bước qua cánh cửa trượt của ban công chặn cô lại, “Tại sao em ở ngoài này?”

Giọng nói của hắn vô tình làm dâng lên làn sóng căm phẫn trong cô, cô đã cố ngăn không cho mình lao vào hắn, cấu xé hắn, xé toạc mắt hắn bằng móng tay của cô. Cô hít sâu, kiềm chế bản thân, cố gắng suy nghĩ. Cô phải làm cái gì đó, nói điều gì đó.

Cô ngẩng đầu nhìn hắn và hắn chớp mắt, mở to mắt kinh ngạc. Drea nhận thức rõ bộ dạng của mình, trước giờ cô chỉ cho Rafael thấy một Drea luôn hoàn hảo, vậy mà giờ đây cô chẳng thèm chú ý cô trông như thế nào nữa.

Mọi chuyện tự nhiên trở nên rõ ràng, đầu tiên cô còn ngỡ ngàng, nhưng sau đó bất ngờ cô biết rõ mình sẽ làm gì, và mình sẽ nói gì. Phần lớn kế hoạch là một sự kinh ngạc rằng nếu cô ngại ngần chắc chắn rằng cô sẽ bỏ cuộc. Rafael phải trả giá, cô biết chắc chắn mình phải làm gì để buộc hắn phải trả giá.

Cô hít thở sâu cố gắng giữ bình tĩnh, “Em xin lỗi,” cô nấc lên, nước mắt chực trào ra lần nữa từ ảnh hưởng phải xin lỗi đồ khốn này. “Em đã không biết… em đã không biết rằng anh đã m-mệt mỏi vì em...”. Giọng nói cô vỡ òa, và cô che mặt cô bằng hai tay, vai rung lên những tiếng nức nở.

Cô nghe tiếng hắn tiến lại gần. Sau đó là một khoảng lặng như thể là hắn không biết làm gì, hay không muốn làm. Cuối cùng hắn chạm tay vào vai cô. “Drea..” hắn bắt đầu.

Cô tránh xa khỏi hắn, đủ để hắn không thể chạm vào cô. ”Không, đừng” giọng cô rời rạc. Cô lau mặt mình vào cánh tay áo của chiếc áo choàng. “Em không muốn làm phiền anh”. Thêm những giọt nước mắt rơi thay vào chỗ những giọt nước mắt cô đã lau. “Em biết rằng anh không yêu em”, cô thì thầm, “Nhưng em đã nghĩ rằng em sẽ có cơ hội, rằng một ngày nào đó anh có thể sẽ yêu em. Em đoán bây giờ em đã hiểu rõ hơn, phải không?”. Môi cô cong lên , cằm cô ngẩng cao, mắt cô hướng về nơi xa xăm, như thể đang tập trung vào bức tường trước mặt. Cô tránh không nhìn thẳng vào hắn, cô sợ rằng hắn sẽ nhận ra những cảm xúc trong cô. Cảm ơn Chúa vì những giọt nước mắt rơi không ngừng nghỉ, ngay cả khi cô muốn Rafael tin cô, thì cô cũng không cần khóc nhiều như vậy, trừ phi là…

Không, cô không khóc vì gã sát thủ chết tiệt đó. Cô không biết tại sao cô khóc, nhưng chắc chắn một điều là cô không khóc vì hắn. Có lẽ cô điên, hay địa loại như thế. Nhưng điên hay không, thì cô đang chơi một ván bài cho tất cả những điều tội tệ nhất của cô. Cô đang trông mong vào cái tôi của Rafael, trông mong hắn tự mãn đến mức tin cô thật sự yêu hắn để hắn sẵn lòng nhận lấy dòng nước mắt nhảm nhí mà cô đang trao cho hắn.

Hắn cúi xuống bên cạnh cô, đôi mắt sẫm màu của hắn tìm kiếm khuôn mặt cô. Drea giữ thẳng đầu và một lần nữa lau mặt. Có thể cô không thể xử lý điều gì khác xảy ra trong hôm nay, nhưng cô có thể chắc chắn xử lý được Rafael Salinas, hoặc đang cố gắng đến chết đây.

“Gã làm em đau à?“ Rafael cuối cùng cũng lên tiếng hỏi, giọng hắn khô khốc, âm thanh chết người mà cô chưa từng được nghe đến.

Cô không mất thời gian để phân tích nó, chỉ là bản năng. ”Gã không chạm vào em. Tôi khó chịu và hắn bỏ đi... Gã nói em không đáng để gặp rắc rối, và rời khỏi.” Cô cười gằn. “Em đoán là anh còn thiếu gã hàng trăm ngà... Em xin lỗi về chuyện đó.” Rafael là Latino; biết rằng một sát thủ có quan hệ với cô sẽ làm giảm thiểu giá trị của cô trong mắt hắn, có thể là hắn sẽ không muốn giữ cô lại bên hắn. Cô thật không muốn rời đi, chưa muốn, vì vậy cô phải làm cho hắn nghĩ là không có chuyện gì xảy ra.

“Gã không chạm vào em ư?“ Rafael sốc thực sự.

“Điều đó làm anh kinh ngạc hử? Gã cũng không muốn em.“ Cô không có ý nói thế , giọng lưỡi sắc nhọn và đanh đá, nhưng từ ngữ bùng thoát khỏi miệng cô. Cô hối tiếc đã cho hắn thấy một phần cảm xúc thực của cô, dù tình cảm thì nhỏ xíu nhưng nó lại nặng vô cùng.

Một lần là đủ rồi.

Ừ, quỷ tha ma bắt gã xuống địa ngục đi, một lần là quá đủ đối với cô. Bây giờ cô hiểu những gì gã đã làm: một trò chơi với Rafael, một trò rất xảo quyệt mà Rafael không có lấy một manh mối nào ngay cả việc cho rằng gã đã trải qua. Đó là trò chơi gàinh ưu thế tình dục, và gã sát thủ đã thắng, gã đã cho cô quá thỏa mãn đến mức đánh mất cả lý trí và thực sự cầu xin gã mang cô đi cùng gã. Cô thật sự xuẩn ngốc, và cô vẫn chưa có lại trí óc của mình hay khác hơn là cô không thể nào ngừng cơn khóc ngu xuẩn này.

Nỗi đau khổ rửa sạch khuôn mặt cô, tươi mát và mạnh mẽ, và cô vùi mặt vào giữa hai đầu gối như đang khóc.

Rafael đến gần cô và không thể quyết định phải làm gì. Không điều gì trong mối quan hệ giữa hai người có thể giúp hắn sửa chữa sai lầm này. Drea đã luôn luôn sinh động, vui vẻ và đẹp đẽ và nông cạn.Hắn chưa bao giờ thấy Drea đau khổ. Cô cược rằng hắn nghĩ cô chẳng biết gì ngoài mua sắm, chăm sóc đầu tóc móng tay nhưng giờ đây cô thật lạ lùng, buộc hắn phải suy nghĩ lại.

Cuối cùng hắn lên tiếng, “Anh lấy cho em ít nước nhé,“ và biến mất vào bên trong.

Nước! Như thể uống nước sẽ làm cô thoải mái hơn vậy. Cô đau lòng nhưng không khát. Hơn nữa, động thái có thể nói lên điều gì đó, bởi vì Rafael không biểu lộ với bất kỳ ai, nhưng hắn có thể nhận biết rõ những người xung quanh hắn.

Hắn đi xa hơn việc đơn giản lấy ly nước cho cô, và cô biết hắn đang xem xét bên trong căn penhouse, tìm kiếm dấu hiệu cô nói dối hắn. Cô nhẩm lại trong đầu những gì đã làm, tự hỏi cô có bỏ sót điều gì chăng.

Hắn bước ra ban công và tiến đến gần cô lần nữa. “Đây,” hắn nói. “Uống chút nước đi.”

Nước mắt đã giảm bớt đủ để cô nghĩ mình có thể nói chuyện được, vì vậy Drea ngẩng đầu lên, lau sạch nước mắt trước khi chạm lấy cái ly và buộc phải nhấp một ngụm. “Em sẽ thu dọn đồ,” cô nói, cổ họng như nghẹn lại. “Nhưng em không có ch-chỗ nào để đi cả. Em sẽ tìm một chỗ mới, nếu anh để em ở đây tạm vài ngày.”

“ Em không cần phải đi.” Hắn nói, đặt tay lên vai cô, “Anh không muốn em đi.”

“Anh không muốn em”, cô lắc đầu, rốt cuộc cũng dám nhìn vào hắn hay ít nhất là nhìn thẳng hắn; mắt mờ vì nước mắt nên hắn giờ đây chỉ là một cái bóng không xác định. Giọng cô run run, nhưng cô nói cứng, và cố kiểm soát nó. “Anh đ-đưa em cho hắn. Anh chỉ cần nói em đi thôi, cần gì phải làm như vậy. Có lẽ em nên thấy anh mệt mỏi vì em nhưng cho rằng em đã hy vọng anh có thể yêu em nên em…” Cô tự dừng lại, lắc đầu. “Đừng bận tâm.”

“Anh
không muốn em đi.” Rafael nhấn mạnh. “Anh sẽ không bao giờ - Nhìn đây, gã đẩy anh vào điều khó khăn và gã biết rõ." Hắn nhìn quanh như thể đánh giá khả năng dễ bị nghe lén và sốt ruột nói, “vào trong đi, chúng ta không thể nói chuyện ngoài này được."

Drea để hắn kéo cô dậy và đẩy cô vào bên trong, tay hắn trên eo cô. Chiến thắng reo trong cô, làm khô đi những giọt nước mắt, ít nhất là bây giờ.
Phải! Cô cần có thời gian để thực hiện kế hoạch của mình. Cô chỉ cần giấu tình cảm của mình đi lâu thêm chút nữa, nhưng cô có nhiều phương pháp để nó không trở nên căng thẳng.

Rafael phải trả giá, giá đắt là đằng khác.


“Anh làm cái gì thế ?” Xavier Jackson hỏi trong kinh ngạc, chớp mắt trước những những gì micrô parabol thu lại được. Âm thanh chất lượng không tốt, vì gió, khoảng cách, và các yếu tố khác, nhưng chương trình máy tính có thể lọc ra.

“Tôi nghĩ chúng ta nên tìm gã đàn ông bí mật đó,“ Cotton trả lời. “Nếu gã quan trọng đến mức Salinas chia sẻ bạn gái hắn với gã. Gã rời khỏi tòa nhà chưa nhỉ?“

“Nếu rồi, chúng ta đã lỡ mất gã. Nhưng chúng ta chưa từng thấy gã bước vào tòa nhà. Chưa từng.“

“Hoặc là có đường hầm hoặc là hắn cải trang.“

“Tôi không loại bỏ có đường hầm.“ Jackson châm biếm. Có rất nhiều loại đường ngầm dưới thành phố. Không có bản vẽ nào chỉ ra có đường hầm cả nhưng điều đó không có nghĩa là không có lấy một cái. Cần phải kiểm tra lại, thậm chí là giả thuyết có người cải trang. Anh xem xét lại tất cả những cuộcn băng video và so sánh từng người rời khỏi tòa nhà trong băng với gã đàn ông trên ban công. “Tôi tự hỏi tại sao cô bạn gái lại cố thuyết phục Salinas không có gì xảy ra giữa cô ta và gã kia, khi mà chính Salinas đã trao cô ta cho gã ?“

“Ai mà biết.“ Cotton thở dài, vò đầu thất vọng. “Chết tiệt thật, gã sát thủ đó đã dùng nó để có cô ta, cho dù Salinas có biết họ đã quan hệ với nhau, thì hắn cũng đưa ra lời mời. Tệ thật!“

Họ chằm chằm nhìn vào màn hình máy tính trong thất vọng, bây giờ nó đang chỉ ra chính xác những gì họ có: chẳng có gì.

Nhận xét