Chương 2 - Death Angel



(Chuyển ngữ: daisy_chrys1310)


Trong một tòa nhà nhìn chéo sang căn hộ của Rafael, một đặc vụ liên bang chớp mắt trước màn hình máy tính, rồi ngạc nhiên thông báo: “Này, cô bồ có bạn trai.”

“Cái gì?” Người đặc vụ lớn tuổi bước về phía màn hình và nhìn chằm chằm vào nó, vào cặp đôi đang đứng trên ban công. Ông ta huýt sáo. “Liều thật; Salinas chỉ vừa mới rời tòa nhà.” Rồi ông nhíu mày, quan sát kĩ những hình ảnh. “Tôi không nhớ đã trông thấy gã trước đây. Chúng ta có nhận dạng được gã ta không?”

“Tôi không nghĩ thế; vẫn chưa, dù sao đi nữa. Gã không cho chúng ta góc quay tốt lắm.” Mặc dù vậy, người đặc vụ đầu tiên Xavier Jackson, vẫn lướt những ngón tay trên bàn phím, cố gắng giải quyết vấn đề. Silinas đã chọn căn penthouse* rất khéo; góc, chiều cao, khoảng cách, tất cả đều khiến việc giám sát gặp khó khăn - và cũng tệ như tầm nhìn, những gì họ có ở đây dù có là một tầm nhìn chết tiệt thì vẫn còn tốt chán so với bất cứ âm thanh nào họ tìm cách thu được. Không những căn hộ được cách âm, Silinas còn lắp đặt thêm các thiết bị tinh vi để cản trở tất cả những nỗ lực nghe trộm của họ. Mà họ chắc chắn cũng không thể thâm nhập được vào bất kì một đường dây nào của hắn, điều mà theo Jackson nghĩ có nghĩa là một vài vị thẩm phán tối cao nào đó đang nằm trong chiếc túi được cắt vô cùng khéo của Salinas. Cái thứ lộng lẫy đó đã hạ bệ Jackson, bởi vì nó vận hành ngược lại hẳn với công lý nơi anh, của lẽ phải và tội ác. Các vị quan toàn đó cũng là người; bọn họ có thể ngu đần, bất công, hoặc xấu tính, nhưng, khốn kiếp, bọn họ không được mong đợi là những kẻ bẩn thỉu.

(penhouse: căn hộ gồm một dãy phòng sang trọng và vô cùng đắt đỏ nằm trên đỉnh của những tòa nhà)

Anh nháy một bức của cặp đôi rồi gửi nó vào phần mềm nhận dạng khuôn mặt, nhưng anh không hy vọng nhiều lắm.

Đặc vụ lớn tuổi là Rick Cotton; ông ta làm việc cho Cục được gần hai mươi tám năm, mái tóc đã ngả màu hoa râm. Ông ta là một người đàn ông trầm tĩnh, có khả năng, nhưng không đủ tài lẫn các mối quan hệ để có thể thăng tiến cao hơn vị trí hiện thời. Ông sẽ nghỉ hưu trong vòng một hay vài năm nữa, nhận trợ cấp, và sự vắng mặt của ông sẽ không để lại một lỗ hổng nào, nhưng cùng lúc đó những người đã từng làm việc với ông sẽ nhớ đến ông như một đặc vụ thực thụ.

Trong sáu năm ở Cục, Jackson đã làm việc với vài người sáng chói nhưng thực chất chỉ là những thằng đần, hoặc, tệ hơn thế, những kẻ chảy thây được mấy thằng chói lọi hôn mông, bởi vậy anh chẳng có gì phàn nàn về Cotton. Có đầy thứ tệ hại hơn trên thế giới này hơn là làm việc với một người đàn ông khuôn mẫu, không mấy xuất sắc.

“Đó có thể là tia hy vọng của chúng ta,” Cotton nói khi họ chờ để xem phần mềm vi tính có thể cho một cái tên cho gương mặt của gã đàn ông chưa được biết đến này. Cho đến lúc ấy, họ vẫn chưa tìm ra một kẽ hở trên bức tường bảo vệ của Salinas, nhưng thước phim mà cô bồ tham gia với chàng tình nhân khác là thứ họ có thể sử dụng để chống lại cô ta. Để cho ai đó lọt vào bên trong là một điều không thể - không kể đến việc đó chẳng đánh bóng tên tuổi của Cotton thêm chút nào, bởi vì một tên khôn ngoan nào đó ngồi trong văn phòng sẽ tìm cách vơ công trạng về mình, và Cotton sẽ không phản đối, chỉ tiếp tục lê bước trên con đường định sẵn của ông ta mà thôi.

Jackson nghĩ bản thân anh cũng có thể chính là tên cơ hội ấy, bởi vì chết tiệt anh đi nếu anh để cho bất cứ ai chiếm công sau tất cả những giờ dài chán ngán không chịu đựng nổi anh và Cotton bị nhét vào cái nhiệm vụ này. Anh cũng sẽ không để Cotton lại phía sau, dù sao đi nữa; người đàn ông này xứng đáng nhiều hơn thế.

Jackson tiếp tục chăm chú vào màn hình phân tách, tìm kiếm một góc khá hơn, nhưng cứ như thể thằng khốn đấy biết chính xác họ ở chỗ nào, bởi vì chưa một lần gã để lộ cái nhìn toàn cục của khuôn mặt gã. Tuy vậy, tai phải của gã - Jackson chụp một tấm hình rõ nét của chiếc tai. Đôi tai cũng tốt rồi; chúng khác nhau giữa người với người từ màu sắc, kích cỡ, vị trí của chúng trên đầu, và cả hình dạng những vòng xoáy ở tai nữa. Người ta có thể cải trang hoàn toàn nhưng thường quên mất đôi tai.

Chương trình nhận dạng khuôn mặt đầu hàng, không cho được kết quả, như anh chờ đợi. “Đến đây nào, nhìn vào nàng chim non đi,” anh lầm bầm vào hình ảnh gã đàn ông. “Hãy để anh chụp được ảnh chú mày nào.”

Anh đã quá chăm chú đến nhiệm vụ của mình, cho đến khi Cotton ho lên một cái không thoải mái, Jackson vẫn không hề nhận ra anh đang theo dõi cái gì. “Chết tiệt,” anh chửi thầm. “Hắn làm chuyện đó ngay ở ngoài trời.” Họ thực sự không trông thấy rõ, nhưng vị trí cũng như những chuyển động rõ rành rành của cặp đôi này cũng đủ để cho biết chuyện gì đang diễn ra trên cái ban công đó.

Rồi gã lạ mặt quay người lại, hướng chiếc lưng về phía camera, và nửa đi nửa bế cô bạn gái vào trong căn hộ, kéo cánh cửa trượt bằng kính đóng lại phía sau gã ta.

Không một lần gã để họ trông thấy rõ ràng khuôn mặt gã.

Phía sau ban công ấm áp và ngập nắng, căn hộ mát lạnh, mờ tối và riêng tư một cách dễ chịu. Drea bám chặt lấy gã; hai chân cô như mì nấu nhũn và trí óc cô như hồ quánh. Gã hạ thấp đầu để vạch một vệt dài những nụ hôn chậm rãi xuống cổ họng cô qua xương đòn. “Ở đây có đặt máy ghi âm không?” gã hỏi trong tông giọng trầm, nửa nghe không rõ, môi gã chạm vào bờ vai cô khi gã lầm bầm bên làn da cô. “Camera ở khắp nơi à?”

“Giờ thì không,” Drea trả lời, rồi thình lình một đợt sóng cồn trộn lẫn giữa ham muốn và sợ hãi nhấn chìm cô xuống mặt nước. Cô đã tốn bao công sức để khiến người ta coi cô như một món đồ trang trí, chỉ biết lo cho mình và không hơn một con câm nhỏ bé: nói ngắn gọn, là không đáng bận tâm. Để người ta đánh giá thấp đã mang lại cho cô một mối lợi khổng lồ… nhưng gã dường như không hề xem thường cô chút nào, và điều đó vừa khiến cô hài lòng vừa khiến cô sợ hãi. Nếu gã có thể nhìn ra những hành động được tính toán kĩ càng của cô, thì những người khác cũng có thể. Cùng lúc ấy, điều giả định đơn giản của gã đã cho cô câu trả lời cho câu hỏi quá bức thiết để nuôi dưỡng cho cái nhu cầu mà cô không hề nhận ra, ham muốn được người ta đối xử ngang hàng ở một mức độ nào đó.

Dù sao đi nữa, giờ cũng đã là quá muộn để tiếp tục hành động như kẻ không biết nói. Không mấy để tâm, cô thêm vào, “Hắn đã từng lắp đặt, nhưng rồi hắn quyết định bất cứ bản ghi nào cũng có thể gây hại cho hắn.”

Thoạt đầu, Rafael đi theo cô khắp mọi nơi, giấu camera trong phòng ngủ của cô, và cả trong phòng tắm. Cô không có một chút riêng tư nào hết, và cô đơn giản chỉ hành động sao cho hợp với nó, giữ cho các hoạt động của cô hoàn toàn tẻ nhạt và chán ngấy. Cô đã sống như vậy với hắn được gần năm tháng khi cô nghe trộm được hắn nói chuyện với Orlando Dumas, chuyên viên kỹ thuật của hắn, tháo gỡ tất cả các camera và micro, và đốt các cuộn băng. Orlando không mấy bận tâm mà nói với hắn rằng tất cả đều được kĩ thuật số, thế nên chẳng có cuộn băng nào cả, nhưng Drea đã kín đáo cười thầm Rafael.

Nếu Rafael muốn biết cô thường xuyên đi sửa móng tay và làm tóc thế nào thì được thôi, cứ để hắn phí thời gian mà theo đuôi cô. Cô đi mua sắm, cô xem ti vi, và cô hình thành thói quen đi đến thư viện gần nhất và trả tiền cho một bàn cà phê để đọc những cuốn sách về những đất nước khác. Cô thường nhìn chằm chằm vào những bức ảnh, rồi cố tình cẩn thận đọc các mẩu tủn mủn về các phong tục lẫn các đặc điểm vị trí khác nhau theo cái kiểu thật to cho Rafael nghe thấy, cho đến khi hắn hết sạch kiên nhẫn mà bảo với cô rằng hắn không thấy hứng thú với bọn chồn cáo cũng như hắn chả thèm quan tâm xem cái thác nào là cao nhất thế giới. Drea đã tỏ vẻ trông hơi bị tổn thương, nhưng sau đó thì giữ lại những điều lý thú đó cho riêng mình. Chẳng mấy chốc sau đó mà hắn ngừng đi theo cô bất cứ khi nào cô rời căn penthouse.

Hầu hết thời gian, Drea không có nhiều cơ hội, và cô vẫn cư xử như lúc cô bị bám theo. Cô thực sự đi sơn sửa móng tay và/ hoặc đi làm tóc một cách thường xuyên, và cô dùng phần nhiều thời gian vào việc mua sắm, cả tự đi lẫn mua đồ trên mạng Internet. Cô giữ cho chiếc ti vi trong phòng ngủ của cô lúc nào cũng ở kênh mua sắm, và một tập giấy nằm trong phòng với những mục nhiều con số nghiêng ngả trên nó – những chữ số cô thường xuyên nguệch ngoạc, hoặc thay đổi, trong trường hợp Rafael cử ai đó kiểm tra. Có cả những dãy số liên quan đến việc mua quần áo, nếu hắn ta tra xa đến vậy. Cô dùng đa số thời gian để làm chính xác những việc mà Rafael mong đợi cô sẽ làm.

Thi thoảng, dù sao đi nữa, cô lại làm chuyện gì đó khác hoàn toàn. Rafael là một kẻ nhẫn tâm, liều lĩnh và xảo quyệt, nhưng hắn không nghĩ cô đủ thông minh để cuỗm bất cứ thứ gì của hắn, thế nên cô tìm cách để cuỗm thật nhiều.

Nhưng gã đàn ông này, tên giết người đang ôm cô trong tay vòng tay gã, đã nhìn thấy được phần bên dưới lớp bề mặt được cẩn thận xây cất một cách khôn khéo, lột sạch phòng thủ nơi cô và phơi bày cô dễ dàng như khi gã tụt quần của cô xuống vậy. Cô nhìn chăm chăm vào ánh mắt khép hờ của gã, tự hỏi gã đã trông thấy thứ gì khác nữa. Liệu bí mật của cô có còn được an toàn đối với gã, hay gã đã xem nó như lá bài để gã có thể chơi mỗi khi nó trở nên hữu dụng cho mưu đồ của gã? Có thể gã sẽ muốn cô giao cho gã thông tin về Rafael. Bất cứ điều gì gã muốn cô làm, cô phải làm cho gã; cô không có lựa chọn. Đó quả là một quyết định dễ dàng, bởi vì gã đàn ông này là một trong số ít những người cô đánh cuộc là chống lại Rafael.

Những ý nghĩ của cô đã giật cô ra khỏi tầm kiểm soát những cảm xúc quá sức chịu đựng, và rõ ràng nó đang quay trở lại khi cô lại cảm thấy những ngón tay lạnh băng của nỗi hoảng sợ. Gã chưa kết thúc với cô. Hơn thế nữa gã không làm tổn thương cô – thực ra là ngược lại – nhưng không có nghĩa là cô được bình an. Có thể gã chỉ chơi đùa với cô, khiến cô hạ thấp thế phòng thủ, để thư giãn. Có thể hắn đã đạt được trò tiêu khiển của gã từ những cú đẩy phỉnh phờ đó.

“Em suy nghĩ quá nhiều,” gã lẩm bẩm. “Em vừa mới căng lên lần nữa.”

Suy nghĩ đi! Cô ra lệnh cho bản thân mình, quyết chí xua nỗi sợ hãi ra xa. Cô phải nghĩ, phải đặt bản thân trong tầm kiểm soát. Lạy Chúa, sao cô có thể ngu si như vậy? Thay vì hành động như vài kẻ đần độn không biết cơ thể cô ta dùng vào việc gì, cô nên sử dụng nó, làm những việc mà cô giỏi nhất, những việc khiến một gã đàn ông cảm thấy đặc biệt.

Cô trân trân nhìn vào đôi bàn tay mình, những ngón tay đang khoan sâu vào lớp cơ bắp cứng rắn trên đôi vai của gã khi cô bám víu lấy gã, và cố gắng thúc ép chúng hoạt động. Cô cần phải vuốt ve gã, cả bằng lời nói lẫn hành động. Cô cần trượt xuống người gã, khiến gã đạt đỉnh, rồi sau đó – lạy Chúa gia ân – gã sẽ đi, và cô có thể dùng thời gian để quyết định được hướng tốt nhất cho kế hoạch của cô. Cô phải thực hiện rất nhiều việc, tất cả số đó ngay lúc này dường như vượt quá xa khả năng của cô.

“Phòng ngủ ở đâu?” gã hỏi, ngẩng đầu lên để quan sát xung quanh, đôi mắt gã cảnh giác. “Không phải nơi em ngủ với Salinas. Nơi nào đó khác.”

“Chúng tôi không… chúng tôi không ngủ chung,” cô lầm bầm, lại thêm một lần bật ra sự thật. Ánh mắt gã quay trở lại cô và thu hẹp hơn nữa, và cô rùng mình trước sự đe dọa mà cô cảm nhận được ẩn sau tất cả hành động của gã. “Ngủ. Chúng tôi không ngủ. Tôi dùng phòng của mình.”

Trái tim cô giộng mạnh khi gã nán lại một khắc trước khi nói, “Em đi đến phòng hắn.”

Đó là lời tuyên bố, không phải câu hỏi, như thể gã hiểu Rafael với sự chính xác đến mức kì lạ. Yên lặng, cô gật đầu xác nhận. Cô
đã đi đến phòng của Rafael bất cứ khi nào hắn muốn tình dục. Đó là cách diễn ra; mọi người đến với Rafael, chứ hắn không đi đến chỗ bọn họ. Sau đấy cô luôn quay trở lại phòng của cô, chỗ cô đã chủ tâm biến thành một nơi càng nữ tính và màu mè bao nhiêu thì càng tốt, bằng việc trông nom nàng búp bê Barbie mà cô yêu thích.

“Phòng em,” gã mau chóng nói.

Drea liếc sang phía phải. “Xuôi theo sảnh này.”

Gã cúi mình xuống và kéo quần của cô đến mắt cá chân. “Bước ra,” gã nói, và cô làm theo, nhấc chân ra khỏi chiếc vũng của lớp vải trắng mỏng. Cô không có thời gian để cảm thấy ngượng nghịu vì mặc độc một chiếc áo hai dây, đi một đôi dép cao gót hơn mười phân và không có thêm gì nữa, bởi vì gã đơn giản nhấc cô lên để cô phải khóa hai chân quanh hông của gã để tự neo lấy cơ thể cô, và gã mang cô đi dọc theo căn phòng.

Phần đàn ông cứng như đá của gã cọ vào khe nứt của cô, cứ mỗi bước gã đi lại trượt qua da thịt mềm mại căng mọng của cô. Drea nghiến chặt hai bắp đùi và chà vào cả chiều dài to mập, trải dài sự ẩm ướt của cô lên nó, cố gắng đẩy gã vượt qua những giới hạn của sự kiểm soát của bản thân gã. Một vực cảm xúc nóng bỏng tụ tại nơi tiếp xúc, rồi nhanh chóng đầy căng xuyên qua cô, khiến cô sững sờ. Cô vừa mới đạt cực khoái, thế nên cô không hề mong đợi nó quay trở lại. Chết tiệt, cô không mong nó quay lại tí nào. Không điều gì trong tình cảnh này nằm trong mong đợi của cô, và mặc dù cô tiếp tục vật lộn để giành được kiểm soát, cô vẫn để cho đôi chân vô thức bên dưới thân mình và cô vẫn chưa có thế sử dụng lại nó.

Cô với tay đến cánh cửa phòng cô và cố gắng nói “Ở đây” bằng giọng nghèn nghẹn, nhưng cô vẫn không buông mình khỏi gã để có thể xoay nắm đấm. Gã tự làm, kéo siết cô lại chặt hơn với gã bằng một cánh tay vòng dưới mông cô, trong khi gã mở cánh cửa bằng tay kia. Cử động đó chỉnh lại vị trí của bọn họ chỉ vừa đủ để thình lình trượt phần cương cứng của gã vào trong cô, từng cơ bắp trong người cô thít lại. Bất lực, cô bắt đầu chuyển động, cố gắng nhận gã vào nhiều nhất có thể, nhưng một loạt những cử động đó đều bị giới hạn trước cái ôm của gã. Ở góc này cô chỉ có thể nhận được hai hoặc ba inch của gã vào trong mình, và dù phần đầu to mọng đã bù lại một chút cho những cơn phừng phừng nho nhỏ khi cô hoạt động về sau và ra trước trên nó, nhưng vẫn không đủ, cô muốn nhiều hơn nữa, cô muốn tất cả của nó, ngập sâu, cứng cáp và nhanh chóng.

Hơi thở của gã ngưng lại một chút, dấu hiệu duy nhất gã tỏ ra, hơn cả chiều dài đang vươn lên, rằng gã ít nhất cũng bị kích thích. Đột ngột Drea bị thiêu đốt trong cảm giác nhục nhã trước bằng chứng ấy, trong khi gã rõ ràng muốn tình dục, gã không có chút hứng thú nào với
; cô ở đây, cô sẵn có, và đó là phạm vi hữu dụng của cô đối với gã. Cô cứng người, và rùng mình cảm nhận những giọt nước mắt lại đang bỏng rát đôi mắt cô. Một cách kiên quyết, cô chớp mắt xua chúng đi.

Chuyện gì đang diễn ra thế này? Cô không phải là người mất kiểm soát; cô đã dùng tình dục để điều khiển đàn ông, để lấy thứ cô muốn từ bọn họ. Phải chăng có điều gì đó không ổn với cô, khi cô để cho gã đàn ông này làm cô khiếp sợ đến nỗi tất cả những rào phòng thủ của cô đều hạ xuống? Thôi được, tại hắn là, giống như, vua của những tên tội phạm, nhưng cô đã đối phó với những tên tội phạm trong cả đời cô rồi, và nếu có một điều cô học được, đó là khi cái đầu nhỏ bé vươn lên giành quyền kiểm soát, là lúc cái đầu lớn ngay lập tức sẽ ngừng suy nghĩ.

Điều đó dường như lại không xảy đến với gã, nhưng nếu cô có cơ hội cô có thể bẻ gẫy kiềm chế của gã; cô biết là cô có thể. Cô muốn gã cảm thấy cái cảm giác bất lực mà cô trải qua, cô muốn gã trở nên dữ dội, sôi sục và run rẩy, trước lòng thương
của cô thay vì ngược lại, nhưng cô đã không nhận được chút lòng thương nào từ gã, không nhiều hơn chút nào gã đã làm cho cô.

Gã với tay đến bên cạnh giường, nhấc cô ra khỏi gã, và ném cô lên tấm đệm. Đến lúc cô ngừng nảy lên, gã cũng gần như cởi bỏ hết quần áo, cô nín thở khi trông thấy gã cởi phần còn lại. Khỏa thân, gã trông rắn chắc và đầy cơ bắp, gần như không có chút mỡ thừa. Ngực gã có một chút lông nhạt màu, và có lẽ đôi khi gã đã trần truồng tắm nắng bởi toàn thân gã đều ánh lên một màu đồng nâu bóng.Vì vài lý do, nghĩ về chuyện gã lõa thể và thư giãn ngủ lơ mơ trong ánh mặt trời khiến cho bụng cô và những dây thần kinh đều rung lên run rẩy.

Gã ngả người trên cô và kéo mạnh chiếc áo hai dây của cô lên, để lại cơ thể cô chỉ còn mỗi đôi giày cao gót nhọn hoắt chết chóc. Ánh mắt hình ô van của gã vuốt mạnh qua bầu ngực cô, một ánh nhìn nặng trĩu niềm hứng thú đàn ông khiến đôi nhũ hoa của cô săn lại như thể gã đã liếm chúng. Cô giật mình, gắng chống lại thôi thúc không thể giải nghĩa là vòng đôi cánh tay che ngực cô lại. Không hiểu sao cô lại cảm thấy bản thân mình bị phơi bày hơn, dễ bị tổn thương hơn, và
trần truồng hơn, khi gã nhìn cô.

Với tay ra, gã vạch nhẹ đầu ngón tay quanh cả hai núm vú, rồi dùng hai tay chiếm lấy mỗi bên và nghiêng người xuống để mút lấy chúng, miệng của gã quá dịu dàng khiến cô cảm thấy hơi nóng dâng lên lấn át đi áp lực.

Hơi thở của cô nghẹn lại và cơ thể tự động cong lên, tìm kiếm nhiều hơn nữa những gì gã trao cho cô.

Liều lĩnh, cô dò dẫm tìm phần cứng của gã, mong muốn, cần thiết chiếm được một chút sức mạnh, để cân bằng lại cán cân. Những ngón tay của cô siết quanh phần da thịt to dày, và rồi giây tiếp theo cái nắm tay sắt đá của gã đã kẹp lấy cổ tay cô, kiên quyết nhấc tay cô ra khỏi gã. “Không,” gã điềm tĩnh nói như thể cô vừa mới mời gã một lát bánh mì.

“Có,” cô táo tợn nài nỉ, với tay đến gã lại lần nữa. “Em muốn anh trong miệng em.” Theo kinh nghiệm của cô, không người đàn ông nào có thể khước từ lời đề nghị như thế.

Nhưng lằn môi thô cứng của gã cong lên trong sự thích thú mờ nhạt khi gã tóm lấy tay cô và đặt nó xuống giường trong một gọng kìm không thể phá vỡ. “Để em có thể khiến tôi đạt đỉnh à? Em quá vội vã muốn thoát khỏi tôi đấy.”

Drea nhìn trừng trừng lên gã, những xúc cảm của cô như một cơn bão trộn lẫn giữa ham muốn, tức giận và nỗi sợ hãi chưa từng xuất hiện khiến cô lẩy bẩy.

Gã cũng giam lại bàn tay kia của cô, rồi ôm cô chắc chắn khi gã chuyển động trên người cô và lấy thứ gã muốn.

Nhiều giờ theo sau được phủ một tấm màn của ham muốn, quan hệ và mệt mỏi rã rời, nhưng một vài khoảnh khắc lại trong trẻo như pha lê. Sau lần cực khoái thứ ba cô cố gắng vặn vẹo tránh khỏi gã, kiệt sức, quá kích động và không thể chịu đựng thêm được nữa. “Để tôi yên,” cô cáu kỉnh nói, đánh mạnh vào đôi tay gã khi gã kéo cô trở lại, và gã bật cười.

Gã thực sự bật cười.

Cô đã nhìn chăm chăm vào nét cong trên khuôn miệng gã, ánh lấp lánh của hàm răng trắng, lúc này chính bản thân cô cũng đang chờ đợi cái cách cơ bụng cô nghiến chặt và sức chịu đựng nhạt đi, cô đã bị cuốn trở lại vào chiếc hố sâu hun hút của lòng khao khát mà gã hé mở cho cô. Không một người đàn ông khác nào đã từng dành quá nhiều quan tâm cho nhu cầu của cô hơn người đàn ông này, đã nấn ná trên cơ thể cô, như gã, với những đụng chạm chậm rãi và những nụ hôn nóng bỏng. Cực điểm, đối với cô, đã từng là thứ được cô giả tạo với một người đàn ông và cô chỉ đạt được khi cô một mình, đã dần trở thành một phần lựa chọn của chính cô bởi cô không thể chuẩn bị việc mang đến khoái cảm tột độ cho một người đàn ông nếu cô bị cuốn theo bởi những phản ứng của riêng mình.

Gã đã làm với cô điều cô thường xuyên thực hiện, chiếm lấy vai trò của cô, tập trung vào cô và mang đến quá nhiều khoái lạc khiến cô cảm thấy như say theo thỏa mãn. Gã kìm mình lại, ngừng vài lần khi gã chuẩn bị lên đến bờ ven của đỉnh điểm, và trạng thái căng thẳng cuối cùng cũng xuất hiện. Mái tóc gã đẫm mồ hôi, gương mặt hằn trong nét biểu cảm chai cứng, tập trung dữ dội; đôi mắt gã lấp lánh với sức nóng sục sôi khiến da cô như cháy sém khi gã nhìn cô.

Cho đến khi gã cất tiếng cười, và trong chớp nhoáng cô đã trông thấy gã nơi lỏng và ngay lập tức – chính giây phút ấy thôi – không chút đề phòng.

Gã không hề hôn lên môi cô. Gã gần như đã hôn mọi nơi trên thân thể cô, nhưng không hề hôn lên môi cô, và bất ngờ cô muốn điều đó nhiều hơn cô muốn bất cứ thứ gì mà gã đã làm cho cô. Trong cơn bốc đồng cô với tay ra và chạm vào gương mặt gã, đẩy ngón tay cô khẽ khàng vuốt dọc theo đường nét cứng cáp trên quai hàm của gã, cảm nhận được lớp tóc mai ram ráp và hơi nóng trên làn da gã. Đôi lông mày màu đen của gã hơi nhướng lên thắc mắc, như thể cái đụng chạm của cô đã làm cho gã bối rối. Drea đầu hàng trước niềm mong ước của bản thân, nâng cô lên và níu môi cô với gã.

Trong vài khoảnh khắc lạnh buốt cô cảm thấy gã bất động như đá, như thể gã phải ép bản thân không đẩy cô ra, và trong lồng ngực cô có điều gì đó như bị nén chặt lại khi cô chờ đợi gã từ chối nụ hôn của cô.

Nhưng gã đã không làm thế, và ngập ngừng cô nâng đầu cô lên cao hơn để đụng chạm sâu hơn nữa. Làn môi gã mềm và ấm áp; làn hương nóng bỏng từ gã lấp đầy cô, kêu gọi cô, giật cô ra khỏi sự thỏa mãn mà cô đòi hỏi. Gã không hề hé miệng cho khao khát của của cô, nhưng cô cũng gần như sợ hãi khi yêu cầu hơn nữa. Cô chỉ dám quét thật nhẹ lưỡi cô lên đôi môi mềm mại ấy mà thôi.

Đột nhiên gã hôn cô trở lại, rút sạch sự tự chủ của cô và ép mạnh lưng cô lên tấm đệm, cả cơ thể nặng nề của gã bao phủ lấy cô. Gã hôn cô như thể con thú dữ nguyên thủy trong người gã đã vuột khỏi xiềng xích và gã muốn nuốt trọn cô, miệng gã đói khát và đòi hỏi kịch liệt, lưỡi gã nhảy múa cùng với cô và thúc ép đáp lại nhiều hơn nữa. Cô bám dính lấy gã, đôi cánh tay, đôi chân bện chặt quanh người gã, và dâng bản thân cô vào cơn bão mà cô đã gieo mầm.

Một lúc sau, nằm rã rượi và thiu thiu ngủ, cô chợt nhận ra cô không hề biết tên gã. Điều thiết sót đó khiến cô đau đớn, ở nơi nào đó sâu thẳm bên trong, nơi cô chưa từng cho phép ai chạm đến. Cái cách gã hôn cô đã khuyến khích cô, đã khiến cô đặt bàn tay nằm tĩnh lặng trên ngực gã khi gã nằm dải bên cạnh cô. Nhịp trái tim gã đập nhanh và mạnh mẽ bên dưới những ngón tay cô và cô xòe rộng bàn tay như thể bằng cách đó cô có thể kết nối bản thân mình với nhịp đập của sự sống. “Tên anh là gì?” cô hỏi, giọng của cô dịu dàng và ngái ngủ.

Sau một lúc im lặng, giống như để gã đo lường những lý do khiến cô đặt câu hỏi, gã trả lời điềm tĩnh, thô bạo, “Em không cần phải biết.”

Trong sự lặng im cô di chuyển bàn tay cô khỏi ngực gã và thu lại bên mình. Cô muốn cưỡi lên người gã, trêu chọc gã, mè nheo với gã, để dò cho được thông tin từ gã, nhưng một trong những nguyên tắc cô đã xây dựng trong tất cả những năm qua là không mè nheo, luôn luôn để bản thân cô đồng ý, và hành động, hoặc dù cho không có nguyên tắc đó, thì có thứ gì đó đã ăn quá sâu trong người cô để cô không thể cố nài thêm được nữa. Bất động, sự không tin tưởng của gã khiến cô tê lạnh. Cô có thể cảm nhận được vài mắt xích yếu ớt nào đó được tôi rèn giữa họ, nhưng gã rõ ràng không hề cảm nhận theo cách tương tự. Gã là một tên giết người, thuần túy và đơn giản, và gã đứng ở đẳng cấp cao trong nghề nghiệp của gã bằng việc không tin tưởng một ai.

Lát sau gã nâng đầu lên và nhìn về phía chiếc đồng hồ, và Drea cũng làm theo. Đã gần bốn tiếng trôi qua.

“Ngay bây giờ,” gã nói, giọng gã trở nên trầm khàn và sống sượng khi gã di chuyển lên trên cô, đẩy rộng hai đầu gối của cô ra và đặt mình lên cô, vào trong cô. Các cơ bắp của gã siết lại, và một âm thanh rên rỉ bật nghẹn trong cổ họng gã, trong ngực gã. Gã rùng mình, như thể việc giải thoát sự tự chủ của bản thân là một niềm hoan lạc quá đỗi dữ dội đến mức giáp ranh bên bờ vực của nỗi đau.

Cô nín thở trước sức mạnh từ cuộc xâm lược của gã. Cô sưng phồng và vẫn còn hơi đau nhức từ tất cả những điều gã đã làm với cô, nhưng cô không muốn chuyện này kết thúc. “Chúng ta vẫn còn một tiếng nữa,” cô nghe thẩy mình nói vậy, và rụt bản thân lại trước cái âm điệu nài xin nho nhỏ trong giọng nói của cô.

Vẻ nhạo báng cứng lại trong ánh mắt gã. “Salinas không ban cho đúng năm tiếng đâu,” gã trả lời khi gã bắt đầu những cú đẩy kéo dài và chìm sâu. Như một con đập nứt toác, và thứ sức mạnh bị kiềm giữ thình lình cuồn cuộn trào lên phía trước. Tất cả những gì cô có thể làm là bám chặt lấy gã và cố gắng vượt qua cơn bão, dâng cho gã quyền sử dụng tuyệt đối với cơ thể cô như gã đã trao cho cô – và bị bất ngờ, lại một lần nữa, bởi sự đáp ứng mà cô chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có khả năng ấy. Gã trân cứng và bắt đầu đạt cực khoái, những tiếng rên xé toạc từ cổ họng gã khi gã lao vào trong cô với nhịp điệu mạnh mẽ. Cô khóa hai chân quanh người gã và cong mình lên trên, những âm thanh thô ráp từ niềm hoan lạc của chính cô cào rách không khí khi đỉnh điểm của cô đuổi theo sau gã.

Khi cơ thể họ lắng xuống, gã gỡ mình ra và nhanh chóng quay đi. “Không vấn đề nếu tôi dùng phòng tắm của em chứ?” gã hỏi, hướng về phía nhà tắm.

Drea tìm lại giọng nói của cô và thì thầm, “Chắc rồi,” một lời chấp nhận thừa thãi bởi gã đã đóng lại cánh cửa đằng sau gã.

Cô nằm giữa những tấm khăn trải giường nhàu nhĩ, biết rằng cô cần ngồi dậy nhưng không tài nào biến ý nghĩ đó thành hành động. Cơ thể cô trĩu nặng và mềm rũ, mí mắt cô sụp xuống vì mệt mỏi. Những ý nghĩ rời rạc hình thành rồi biến mất. Tất cả mọi thứ đã thay đổi, và cô không chắc chính xác chúng đã thay đổi như thế nào. Chắc chắn thời gian của cô với Rafael đã hết, hoặc gần hết, và cô cần phải suy nghĩ về chuyện đó, về chuyện cô nên làm gì. Cô biết điều cô muốn, và ý tưởng đó quá mới mẻ, quá lạ lẫm với cô, và khiến cô khó mà chấp nhận được nó.

Gã bước ra từ nhà tắm trong vòng mười phút, mái tóc gã ướt đẫm, và làn da thơm mùi xà phòng của cô. Một cách yên lặng gã bắt đầu mặc quần áo, gương mặt gã bình tĩnh và xa xăm, như thể gã đã để lạc mất ý nghĩ ở đâu đó. Cô quan sát gã, uống lấy từng cm cơ thể gã, chờ cho đến khi gã nhìn cô. Những gì mà họ chia sẻ trong vài giờ vừa qua đã trở thành một điều gì đó quá mãnh liệt mà cô dường như không thể nhớ nổi cuộc đời cô đã từng như thế nào trước đây, một làn ranh quá giản dị đã được vẽ lên giống như tất cả mọi thứ trước đó đều trong một thước phim đen trắng và mọi thứ sau đó được tạo nên từ vô số sắc màu.

Cô đợi, và gã vẫn im lặng. Cô đợi, chắc chắn rằng khi gã mặc xong gã sẽ nhìn cô và nói… điều gì? Cô không biết cô muốn nghe gã nói gì, chỉ biết rằng cơn đau lại đang phồng lên trong ngực cô lần nữa, một cơn đau đe dọa sẽ bóp nghẹt lấy cô. Cô không thể ở với Rafael thêm được nữa. Cô muốn nhiều hơn, cô muốn được sống nhiều hơn, cô muốn… Lạy Chúa, cô muốn người đàn ông này, quá mãnh liệt đến mức cô không thể để bản thân hoàn toàn nhận ra bề rộng và chiều sâu của nó.

Gã quay về phía cánh cửa và không nói bất cứ điều gì, và trong nỗi sợ hãi cô bật thẳng dậy, quấn khăn trải giường quanh ngực cô. Gã không thể bỏ đi giống như cái cách Rafael đã làm, như thể cô chẳng có nghĩa lý gì, như thể cô
không là gì cả.

“Hãy mang em theo với,” cô buột miệng thốt, làm nghẹt lại những giọt nước mắt cháy bỏng nhục nhã của bản thân.

Gã ngừng chuyển động bàn tay trên nắm đấm cửa, cuối cùng cũng nhìn về phía cô, đôi lông mày hơi nhíu lại. “Vì sao?” gã hỏi bằng cái kiểu mơ hồ xa xăm, giống như gã không thể hiểu nổi vì sao cô lại nói điều gì đó quá kì lạ đến thế. “Một lần là đủ rồi.” Rồi gã bước ra khỏi đó khi Drea ngồi bất động trên chiếc giường. Gã bước đi yên lặng đến mức cô không thể lắng nghe thấy cánh cửa của căn penhouse mở ra hay đóng lại, ngoại trừ cảm nhận được sự trống vắng khi gã không còn ở đây nữa, biết được chính xác thời điểm mà gã rời đi.

Im lặng vây quanh lấy cô, dày đặc và thăm thẳm như trong nghĩa địa. Có những việc cô cần phải làm, cô nhận ra, nhưng thực sự thực hiện chúng dường như vượt quá khả năng của cô. Tất cả những gì cô có thể là ngồi đây, như thấy mình ngưng thở, xem xét những mớ hỗn loạn đột ngột xảy đến với cuộc đời cô. Cô như vừa mới chuếch choáng, vì nhiều lý do hơn là chỉ một như lúc thường.

Nhận xét